[BHTT] Song Sinh (Tiểu Yêu Tử)

Chương 22: Tiếp



Trằn trọc tỉnh lại, nghe được tiếng nỉ non của sóng. Mở hai mắt thấy từ trên trần nhà rũ xuống đèn treo thủy tinh, trên người là chăn, cửa sổ sát đất bên ngoài là rừng cây, xa xa là bờ biển vàng nhạt và bãi biển màu xanh.

Xoa huyệt Thái Dương, xuống giường, đi trong căn phòng xa lạ, nghe thấy tiếng nấu cơm từ phòng bếp. Là Rebecca, em đang chiên trứng.

Em nghe được tiếng bước chân của tôi, quay đầu lại nhìn tôi một cái, cười: “Tỉnh?”

“Chị là đang nằm mơ hở?” Tôi hỏi, nhéo nhéo đùi của mình, đau. Nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra, thật sự mê mang, “Rebecca, chúng ta không phải…… Nên ở địa ngục sao?”

“Tại sao?”

“Tại sao á?! Chúng ta không phải đều đã chết sao, đã là vong linh, hoàn thành tâm nguyện, cũng nên đến địa ngục……”

“A, lại đây giúp em.”

Đem hai phần ăn sáng phong phú lên bàn cơm, bánh mì phết mỡ vàng óng, chiên trứng, thịt xông khói, lạp xưởng, salad, có miếng vải lót trà kiểu Trung Quốc. Bụng đúng lúc kêu một tiếng.

Ăn vài miếng lại nói: “Thật không nghĩ tới ở địa ngục hạnh phúc hạnh phúc đến vậy nha, quỷ cũng có thể thưởng thức đồ ngon, quá tuyệt vời.”

Rebecca ngồi đối diện tôi, chậm rãi mà nhìn bỗng nhiên phốc một tiếng bật cười: “Lily, chị đáng yêu quá.”

“Cái gì.”

Em uống một ngụm hồng trà, nói: “Nếu em nói, thế giới này là chân thật; nếu, em nói lát nữa Mary cùng A Bố sẽ tới thăm chị; nếu em nói —— chúng ta không chết, chị tin không?”

“A ha, sao có thể……”

“Em nói thật.” Em một bên tận hưởng bữa sáng, một bên chậm rãi nói, “Lúc trước, có nói chị năm mười sáu tuổi em bị chị giết chết đúng không?”

“Chẳng lẽ không phải sao?”

“Em không chết. Mary phát hiện ra em, A Bố cõng em, tìm một cái xe ngựa, đưa em tới bệnh viện. Em còn sống, có dì nhỏ chăm sóc, em hồi phục rất nhanh. Sau lại bắt đầu làm diễn viên, đi nhiều nơi diễn xuất, để dành ít tiền, mua căn nhà này. Em vẫn luôn điều tra mọi thứ, vẫn luôn tìm chị, vẫn luôn muốn đuổi chị tới tay.”

“Chính là chị, đã bị George giết chết a…… Trên báo chí em cũng thấy chị mất tích sao, George cũng đã thừa nhận!”

“Trến báo chí em không thấy tin tức của chị, đó là lừa chị thôi. George thừa nhận gã giết chị, gã vứt chị trong tầng hầm ngầm thôi, còn về xi măng thì phải đợi một khoảng thời gian mới khô được, mà lúc ấy gã cho rằng bản thân đã làm xong hết thảy, say khướt mà nằm ở trên giường ngủ bất tỉnh nhân sự, chị phá gạch ra, tự mình trốn thoát. Chị bị đưa đến bệnh viện, ở viện hơn hai tháng, lúc sau chị xuất viện, nhưng lại đem chuyện gã làm hết sạch, chị lại về nhà, tiếp tục ngày qua ngày sinh hoạt, mà George bởi vì cảm thấy hổ thẹn với chị, nên ở nhà tình nhân không dám về nhà. Cho nên trong ý thức của gã, chị đã bị nhét xác trong tường, đã chết.”

“…… Lúc đó chị bị George chém thành như vậy, sao còn sức mà chạy chứ.” Hết thảy đều quá vô lí, “Còn có, sao em biết được? Sao em lại hiểu rõ chuyện của chị như thế?”

“Bởi vì em ở bệnh viện chăm chị mà, những thứ đó chị đều kể chi tiết cho em, chỉ tiếc, chị lại đem quãng thời gian kia quên sạch sẽ.”

Tôi đứng lên, đi chân trần trên sàn nhà, cảm nhânh được dưới chân bóng loáng và lạnh lẽo, tôi chạm vào mặt mình, sợi tóc, nhẹ xoa viền hoa trên áo ngủ, tôi đi qua nắm lây Rebecca, ngón tay chậm rãi hướng lên trên, quả thực cảm thấy không thể tưởng tượng: “Trời ạ…… Chúng ta…… Thật sự còn sống sao? Này hết thảy đều là thật sự?”

“Là thật sự.”

“Nhưng mà…… Nhưng mà nếu cả hai không chết, vì sao em lại gạt chị? Chị thật sự cho rằng hai ta đã chết, chị đã…… Chị không hề hy vọng…… đến địa ngục chịu tra tấn!” Cái mũi đôi mắt nhức mỏi, trong cổ họng nghẹn lại.

“A, Lily của em.” Em ngẩng đầu, đem tôi ôm vào lòng, nhẹ xoa đầu “Em muốn cho chị có thể dũng cảm đối mặt với hết thảy. Lúc chị cho rằng bản thân đã chết đi, có phải cái gì cũng đã thấy sao, cho dù đối diện với những thứ đáng sợ, chị đều có thể thản nhiên mà đối mặt, đối mặt với cha mẹ chị, đối mặt George, đối mặt em, đối mặt chính mình. Chị xem hiện tại thật tốt, những điều kia đều đã qua, hiện tại, chị đã được sống lại nha!”

“Sống lại……”

“Chị sống lại! Hiện tại chị không bao giờ bị họ khống chế, chị không còn là con rôia bị giật dây, chị không cần ngày ngày đều phải làm những điều bản thân không thích, bị nhốt trong lồng! Chị đã chạy thoát!”

“Chạy thoát……” Quá mức hạnh phúc, nước mắt cứ thế rơi xuống.

“Chúng ta đi trốn hai lần, nhưng đều thất bại, vẫn luôn mơ mộng viễn cảnh đẹp nhất, chị vẽ tranh đánh đàn, em làm diễn viên, chúng ta cùng nhau nuôi mèo, nuôi cún…… Mỗi ngày cùng nhau nỗ lực, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, cùng nhau ngủ, đúng hay không?”

“Đúng! Đúng!” Tôi nắm chặt em, nước mắt rơi trên vạt áo em, tim của cả hai đập rất nhanh, mừng như điên mà đập điên cuồng.

“Lúc này đây, chúng ta cuối cùng đã thành công! Mơ ước thành sự thật, Lily của em!”



Mùa xuân, hoa thơm chim hót, áng biển (?) chiếu rọi. Lily ở trên bờ cát cùng bọn nhỏ chơi cầu, mái tóc màu thiền kim (?) với váy dài màu xanh đậm, hai chiếc khuyên tai hình đuôi khổng tước nhẹ lay. Cô đẹp như tiên.

Rebecca ngồi phơi nắng trên ghế trắng cách đó không xa, Mary bên cạnh ngồi may áo lông.

“Thật không nghĩ tới con thành công.” Mary nói.

“Con nói rồi, con có thể làm được.” Rebecca hưởng thụ ấm áp dương quang, lười biếng mà nói, “Mẹ và bà ngoại mất lúc vào xuân.”

“Ai.”

“Bà ngoại con, còn chưa kết hôn, liền mang thai mẹ con, trong vô vàn sự thóa mạ cùng vứt bỏ. Vì nuôi lớn mẹ, cái gì cũng làm, chân què, đem chú của con đi bán. Mẹ của con, bị cha vứt bỏ, sau lại lại yêu quân nhân, lại bị vứt bỏ lần nửa. Tự bản thân kiếm tiền, sa đọa, tự mình phóng túng, cuối cùng……”

Mary cho rằng nàng muốn khóc, đang muốn an ủi nàng, lại phát hiện nàng biểu tình bình tĩnh thả rút ra.

“Mẹ của con không yêu con. Khi đó còn không hiểu, hiện tại đã biết rõ. Mẹ con đấy à, hoàn toàn nám vào người đàn ông, bà căn hận cha con, liền ghét bỏ con. Huống hồ, đến cả năng lực tự chăm sóc bản thân còn không có, sao có thể yêu con?…… Cho nên, con vĩnh viễn sẽ không thay đổi để giống bà ngoại hay là mẹ.” Rebecca nhắm mắt lại, nhưng ngữ khí kiên định, “Con sẽ dựa vào đàn ông, con hoàn toàn dựa vào chính mình, con sẽ kiếm đủ nhiều tiền, có người thích, con sẽ không chờ đối phương làm gì cho mình, con sẽ không từ thủ đoạn để bảo vệ chị ấy, có được chị ấy.”

“Ta vẫn luôn rất tò mò, con đã làm những gì?”

“Quá nhiều, không biết nên nói từ đâu?”

“Năm năm trước con tìm ta đòi nhật kí, khi nào thì tìm được tiểu thư?”

“Hai năm trước, nhưng chị ấy đã kết hôn, điều này làm con rất tuyệt vọng. Nhưng…… Không bao lâu, con liền phát hiện, George căn bản là không phải là một đối tượng tốt, gã ngả ngớn, hoa tâm, cho nên con giới thiệu tình nhân cho gã ta. Quả nhiên, gã rất nhanh mà cắn câu.” Rebecca mỉm cười, nói làm Mary kinh ngạc vô cùng nói, “Con vốn dĩ muốn xem gã thế nào, con chỉ hy vọng bọn họ ly hôn. Con thật sự không nghĩ tới, gã vậy mà dám đối xử với Lily như vậy. Con ở tầng hầm ngầm cứu Lily ra, đưa chị ấy vào bệnh viện. Lúc ấy thật sự nuốt không trôi sự ác ý, đem gã đẩy xuống sông, không nghĩ tới tên kia thật lớn mạng, nhưng mà cũng tốt, người nên giải quyết gã không nên phải là con, mà là Lily —— nhưng con không nghĩ tới một tên tép riu lại là thứ hủy hoại mối quan hệ của tụi con. Con cần giúp Lily biết được chân tướng, giúp Lily hoàn toàn từ bỏ gã.”

“…… Vậy tai nạn xe cộ của lão gia, người đâm ông ấy là con sao?” Mary cả người máu đều ở biến lãnh, quả thực càng nghĩ càng thấy ớn.

“Người cảm thấy thế nào?” Rebecca lan tử la trong mắt mang theo một tia tàn nhẫn, một tia kiêu căng. Cái loại này ánh mắt, căn bản chính là ác ma chi mắt.

“…… Con…… Con còn làm cái gì?”

“Đừng sợ a, con hứa rồi, sẽ không thương tổn người cùng A Bố. Các người chính là ân nhân cứu mạng cứu mạng con, cảm ơn còn không kịp đâu. Đến nỗi mặt khác sao, đương nhiên còn có rất nhiều, rất nhiều. Con muốn có được chị ấy triệt để, để chị ấy hoàn toàn thuộc bề con, điều này không phải rất bình thường sao? Những người làm chị ấy tổn thương quá nhiều, đều sẽ không có kết cục tốt, người phán xử bọn họ, không phải là thần, mà là con. Đương nhiên, con sẽ không nói cho chị ấy biết, không khéo lại dọa chị ấy sợ.”

Lúc này, Lily vọng lại đây, Rebecca triều nàng mỉm cười, thanh âm nhu hòa, thuần tịnh vô cùng, dường như vừa rồi nói chính là lại bình thường bất quá việc nhà, hay là là truyện cổ tích, “…… Lời con cùng người nói đều là bí mạt, hiểu rõ chưa?”

“Tuyệt đối sẽ không nói với tiểu thư.” Mary bảo đảm.

“Rebecca, mau tới!” Lily vẫy tay với Rebecca, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời như sáng lên, cười xán lạn.

Rebecca vui vẻ mà chạy tới hướng cô.

Mary nhìn cả hai, thở dài một hơi: “Đây rốt cuộc là hạnh phúc, hay là tai nạn đây…… Nhưng bất luận nói như thế nào, nhìn tiểu thư vui vẻ như vậy…… Lỡ một ngày nào đó, cô ấy biết chân tướng, không biết có chấp nhận được không?”

“Đừng lo lắng.” Giọng trầm thấp, hơi mất tiếng truyền đến, là A Bố, “Có lẽ, tiểu thư đã sớm biết chân tướng.”

“……?”

“Có lẽ cô ấy đã biết được là do Rebecca làm hết thảy, nhưng mà vẫn làm bộ không biết thôi.”

“Vì sao lại làm bộ không biết?”

“Bọn họ đều giống nhau. Không từ thủ đoạn mà muốn bên cạnh nhau thôi.”

Mary sửng sốt trong chốc lát, cười, hốc mắt hồng hồng: “Ai, thật không dễ dàng, hai đứa trẻ này.”



Tôi và Rebecca đi chân trần bờ cát vàng nhạt nềm mại, sóng biển vọt tới mạnh mẽ, mang theo bọt biển tinh xỏa hình hoa. Chúng tôi dùng thân cây ở trên bờ cát vẽ tranh, tôi vẽ một căn nhà nhỉ, Rebecca vẽ một vòng đáng yêu màu hồng, lại thêm mấy cây cây dừa.

Tôi hỏi: “Rebecca, em thích chị sao?”

Em liếc mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt mang theo ý cười: “Oa a, giới thiệu với người ta thì bảo em là người yêu, còn không biết đáp án hả?”

“Có thích hay không!”

“Thích! Thích! Thích nhất! Yêu nhất!”

“Miệng lưỡi trơn tru.” Trái tim ngọt ngào đến phát run, rồi lại xuất hiện một chút chua xót “Rõ ràng em đã nói, em thích mỹ nhân ở bãi biển, là người mà chị không biết…… Em mau thành thật cho chị, sở dĩ mua nhà gần biển, có phải vì người đó hay là không?!”

Em sửng sốt một chút, sau đó ôm bụng cười tươi như hoa: “Không phải đâu Lily, cho nên nói chị đang ghen hở? Đến giờ chị bẫn chưa biết người đẹp kia là ai à?”

“Sao mà chị biết được! Chị lại không quen anh ta!”

“Không phải anh (him), là cô (her).”

“Hả?”

“Lily, còn nhớ lần đầu tiên đi biển không, lúc chị đang vẽ đó? Chị vẽ một bức màu xanh xanh biển cả, một đống nhà nhỏ xung quanh, một mảnh cây dừa. Trước nhà nhỏ chị vẽ hai người, nói đây là hai chúng ta, tương lai, chị muốn chúng ta ở bãi biển, hai người chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau!”

“A……” Ta che lại mặt, này còn không phải là cầu hôn sao, nhiều buồn nôn nha thiên a! Thật là ta nói ra sao?!

“Cho nên, người đẹp cạnh bãi biển, còn không phải là chị sao?”

“Cho nên…… Cho nên người em thích…… Vẫn luôn là chị sao?”

“Bằng không thì sao! Em đối với chị là toàn tâm toàn ý, chị Lily.”

“Vậy mà lúc nào em cũng gạt chị! Con nhóc lừa đảo này!” Tôi đuổi theo làm bộ muốn đánh em, kết quả lập tức đem em đẩy ngã trên bờ mềm mại.

Vẻ mặt em vô tội mà nhìn lên tôi: “Lúc ấy, em chính là đau khổ yêu đơn phương chị mà! Chị hỏi em có người mình thích hay không, em đã rất giận, nghĩ chị còn không biết được, liền cố ý nói chị không quen biết người kia, không nghĩ tới nhiều năm như vậy chị vẫn luôn canh cánh trong lòng…… Nhưng mà, như vậy làm em rất vui, chị tức giận như vậy, điều đó chứng minh chị rất yêu em!”

“Mới không có!”

“Oa, mặt đỏ thành như vậy, cổ cũng đỏ, còn dám nói không có!”

“Hừ…… Một chút, đắc ý đi nhóc lừa đảo!”

“Nha, mới có một chút, kẻ lừa đảo.” Em cười gian xảo.

“Lại nhiều một chút chút.” Tôi nhìn sang nơi khác.

“Em yêu chị.” Hô hấp nóng bỏng phả bên tai.

Dưới thân em an tĩnh mà nhìn tôi, gương mặt ửng đỏ, lông mi run rẩy, mông lung trong mắt, chứa chan hình ảnh tôi đỏ mặt. Trong nháy mắt, đại não trống rỗng. Tôi cúi đầu nhẹ nhàng mà hôn lên môi em.

“Chị cũng yêu em, Rebecca.”



Rebecca,

Lệ, đầu lưỡi hơi cuốn;

Bối, đôi môi va chạm;

Tạp, đầu lưỡi rời đi hàm trên, dòng khí lặng lẽ nhảy ra.

Rebecca,

Dùng đôi mắt lan tử la kia nhìn ta,

Nhẹ nhàng kêu gọi tên của ta.

Rebecca,

Bạn thân ta, chấp niệm của ta, tội nghiệt của ta.

Người ta yêu, sự cứu rỗi của ta, tất cả của ta.

——The End——

Đôi lời: cuối cùng thì mình cũng đã lếch xong. Cảm ơn bạn iu Yến Huỳnh đã giúp đỡ kình rất nhiều nhớ ?