[BHTT] Song Sinh (Tiểu Yêu Tử)

Chương 4: Yêu



Bọn họ chật vật chạy, trên người dính đầy bụi đất. Sau đó không có ai dám bắt nạt tôi nữa.

Lúc ấy có một lời đồn, nói đừng trêu chọc Lily, phía sau cô ấy có ác quỷ! Rebecca mỗi lần nghe thấy những điều như vậy, đều đắc ý mà cười.

Ngón trỏ tay trái của em ấy, để lại một vết sẹo nhàn nhạt.

Tôi nói, sẽ dùng mọi cách để xóa nó. Mà em ấy nói, đó là huân chương vinh quang của mình.

1924, tôi lên cấp hai, Rebecca lớp 5.

Hè tới, tôi cùng Rebecca ngồi nghỉ ngơi ở cây đại thụ trong hoa viên bí mật.

Ve kêu râm ran từng trận, má trái của Rebecca sưng lên, quần áo phía dưới càng là thanh một khối tím một khối.

Rebecca bị đánh khi tôi không có ở đó (?). Sau buổi cơm chiều, em ấy cùng Anna (mẹ của ẻm) nói chuyện, em ấy không thể tiếp tục xin nghỉ, nhất định phải đi học, ngày mai không thể ở nhà chăm em Jack. Anna liền tát em ấy, ngay sau đó, liền giáng xuống một trận đòn. Jack ngốc ngồi nhìn, vừa chảy nước miếng, vừa cười ha hả.

Jack ba tuổi, trời sinh bất lương, hiện tại chưa thể nói chuyện hoàn chỉnh. Nhưng nó là viên ngọc quý trên tay Anna. Ann ban ngày làm ở siêu thị, buổi tối thì bồi khách. Trong nhà không có tiền thuê người hầu, ngày thường Jack đều do bà ngoại hoặc là Rebecca chăm sóc. Mà mấy ngày nay bà ngoại bị bệnh, thế là mọi thứ trong nhà đều phải do Rebecca làm. Vì chăm sóc bà ngoại cùng Jack, em ấy phải liên tục xin nghỉ.

"Tao đã sớm nói, một đứa con gái như mày thì học cái gì! Con gái đi học thì làm được cái gì! Còn không bằng để tiền lại cho em trai mày!"

"Ngày thường tao vất vả cỡ nào mày biết không hả? Ngươi hoa ta bao nhiêu tiền ngươi tính quá sao? Không bằng mày cùng tao đi tiếp khách!"

"Mày cùng với thằng khốn kia đều là một thứ! Đều là những con chó vô ơn! Mày nhìn tao như thế hả? Tin tao móc mắt mày ra không!"

......

Rebecca nằm ở bụi hoa, hỏi tôi: " Chị Lily ơi, chị nói xem, mẹ Anna có yêu em không?"

"Chị cũng muốn biết mẹ của chị có yêu chị hay không nữa." Tôi nhìn về hướng con sông, cảm nhận từng cơn gió lùa đến trong rừng, "Từ nhỏ, mẹ chị trong ảnh chụp chính là hoàng hậu Catharine, mà chị sẽ là là công chúa Lily. Mary và A Bố đều lén kể chị nghe chuyện xưa về mẹ, chẳng hạn như mẹ từng đẹp đến nhường nào, trên sân khấu nhảy đẹp ra sao, có rất nhiều người cầu hôn mẹ. Chị đã nghĩ ra rất nhiều chuyện xưa với mẹ, vẽ thật nhiều thứ về mẹ. Những câu chuyện của chị, mẹ sẽ giống như bao người mẹ khác, ôm lấy chị, mỗi lần trước khi ngủ sẽ hôn lên mặt chị, và nói cục cưng của mẹ."

Rebecca đang tủi thân cũng bật cười (?).

Tôi nhún vai: "Nhưng mà, lần đầu ngồi thuyền đến gặp mẹ, mẹ liền muốn cắt cổ chị."

"......"

"Cha cũng không đề phòng mẹ, chị nghe nói, mẹ chị bị rối loạn tâm thần là do phạm vào điều cấm kị, bị thượng đế nguyền rủa, mà hiện tại mẹ đã biến thành hồn ma siêu khủng bố, đi khắp nơi trong thôn, rình coi chuyện của người ta. Chị còn nghe được bọn họ nói với con của mình rằng ' Gia tộc Baal có máu điên khùng, Lily · Baal không chừng cũng bị, sau này cách xa nó một chút'!"

Rebecca nắm lấy tay của tôi, tay em ấy hơi nóng lên.

Em nói: "Em vẫn không rõ vì sao mà mẹ luôn đánh em...... Với mẹ dù em làm bất cứ thứ gì cũng sai hết, cũng không hài lòng...... Bà ngoại nói, đó là bởi vì mẹ có yêu cầu nghiêm khắc với em, mẹ nhất định là yêu em, chỉ là không biểu hiện rõ mà thôi."

Em ấy nhẹ nhàng gãi tay của ta, ngứa, "Chỉ là sau khi sinh Jack, em liền hiểu. Mẹ mỗi ngày đều ôm Jack, cực kì dịu dàng, vì Jack, mẹ ngay cả sao trên trời cũng có thể hái xuống. Mỗi ngày, mẹ sẽ nói với Jack vô số lần ' cục cưng, mẹ yêu con nhiều lắm'. Âm thanh ngọt ngào kia làm em ghê tởm! Bởi vì......"

Đôi mắt em ửng đỏ, ngón tay siết chặt, nắm đến tay tôi có chút đau, "Mẹ chưa từng có nói 'yêu em' một lần! Đôi khi mẹ sẽ hơi hơi dịu dàng với em một chút, nhưng đó là vì em chăm sóc tốt cho Jack. Mẹ không hề quan tâm em!"

"Ba của Jack là ai?" Tôi hỏi.

"Mẹ không nói cho em, em hỏi bà ngoại, bà nói đó là một quân nhân trẻ tuổi, mỗi ngày đều đi mua sữa bò ở siêu thị của mẹ, mua xong liền....... Hiện tại đi phục dịch, thề khi trở về sẽ cưới mẹ."

"Bởi vì mẹ em yêu người đàn ông này, cho nên bà cũng yêu Jack."

"Cho nên mẹ không yêu em." Em ấy nói như vậy, nước mắt lại rơi xuống.

Tôi vội vàng an ủi em, xúc động mà nói: "Em cũng là con gái của mẹ mà, dù mẹ em bên ngoài có đáng sợ thế nào, bà ấy nhất định vẫn sẽ yêu em. Em đã từng hỏi thẳng mẹ mình chưa nè?"

"Căn bản không cần hỏi!"

"Không, Rebecca, em nhất định phải hỏi mẹ, bằng không em sẽ luôn phiền não! Đừng lo lắng, bà ấy nhất định là yêu em, chị biết bà ấy là người như thế nào!"

- - tôi thật sự không nên nói những điều ngây thơ như vậy, thật ngu xuẩn.

Hôm sau, Rebecca từ trong nhà lao ra, khóc không ngừng, và đó là lần cuối cùng tôi thấy em ấy khóc.

Mẹ Rebecca khi nghe được câu hỏi của em, cười.

Bà nói: "Mày là quái vật, sao tao có thể yêu mày? Tao hận mày! Nếu không tại mày, sao tao lại bị nhốt ở đây? Nếu không phải mày, sao tao bị những người này cười nhạo? Bọn họ nói tao là đĩ điếm-- không sai, hiện tại tao phải dạng chân để kiếm tiền, nhưng trước khi gặp phải tên khốn đó, tao không phải! Là nó biến tao thành như vậy! Là mày hại tao! Mày cút đi! Tao hận mày!"

Em ấy chạy quá nhanh, tôi căn bản đuổi không kịp.

Em ấy chạy xuống cầu thang, nhảy vào thảo đôi (?), chạy qua đường cái, xuyên qua hàng rào nhỏ chạy vào rừng cây.

Em ấy chạy vào hoa viên bí mật, thở hổn hển khóc thút thít, nước mắt nước mũi rối loạn lung tung. Em gào khóc, dù tôi có dỗ thế nào cũng không được.

Đến chạng vạng, em ấy mới ngừng một chút một chút. Em khóc đến mệt mỏi, con mắt sưng đỏ, nằm ở trên cỏ.

Gió nhẹ đầu hè, tôi thấy Jack chân ngắn ngủn chạy vào hoa viên bí mật của chúng tôi.

Thực rõ ràng, nó cảm thấy nơi này cực kỳ cực kỳ xinh đẹp, rất là kích động. Miệng bô bô một ít thứ mà chúng tôi nghe không hiểu, cổ áo bị nước miếng làm ướt một mảng lớn.

Nó chỉ vào ếch xanh nhỏ bên dòng suối nhỏ, lẩm bẩm, vừa tò mò lại sợ hãi.

Rebecca ngồi dậy, bắt cho nó một con, đặt trên bàn tay nho nhỏ, nó hưng phấn đến thét chói tai.

Nó nằm trên lưng của Rebecca, chúng tôi trong rừng cây chạy vội.

Tôi hát đồng dao, Jack cũng rầm rì theo.

Chúng tôi cùng nghe tiếng vang trong sơn động nhộn nhạo.

Nước mắt trên mặt Rebecca khô cạn, rốt cuộc, em ấy cũng cùng tôi nở nụ cười.

Chúng tôi đi vào bờ sông, nơi này có mảng lớn mạn đà la màu đen, tỏa ra hương thơm ngọt nị.

Jack ngó lên cây đại thụ che trời, ngó nghiêng một hồi, chỉ chỉ ngọn cây, la hét: "Ba ( three)...... ba!"

Chúng tôi biết, ý nó là cây( tree). Nó muốn leo cây.

Nếu là ngày thường, Rebecca nhất định sẽ cự tuyệt. Mà hôm nay, em ấy đã trải qua việc làm bản thân trở nên điên cuồng, em ấy đồng ý.

Cái cây này với tôi mà nói, cũng là một loại cám dỗ. Nếu trèo lên, nhất định là có thể thấy nhà nhỏ của mẹ? Có phải sẽ thấy rõ hàng rào của mẹ hong ta?

Vì thế, chúng tôi cùng nhau leo cây. Rebecca cõng Jack leo trước, tôi leo theo sau.

Jack thuận lợi ngồi trên nhánh cây cao cao, nó kích động đến kêu to.

Nó một lời cũng không nói, chưa bao giờ được như vậy, cũng chưa bao giờ gặp việc kích thích như vậy, nó quơ chân múa tay, như biến thành con hổ nhỏ tràn đầy sinh lực.

Trên nhành cây cao cao, ngẩng đầu liền thấy hoàng hôn mỹ lệ cùng với đàn chim nhạn đang bay thành đàn, ngọn núi xang nhạt xa xa gần hơn bao giờ hết, từng mảng ruộng xanh mượt cùng với năm màu hoa điền, sóng nước lóng lánh, bụi cây be bé và phòng nhỏ linh tinh. Trên cây còn có vài con kiến đang bò, cùng với tiếng ve.

Từ góc độ này, có thể nhìn thấy rõ phòng nhỏ màu xám của mẹ, nóc nhà màu xanh nhạt, hàng rào hoa tường vi, lại không thấy mẹ. Điều này làm tôi hơi thất vọng, đương nhiên cũng không thể áp chế được nội tâm cực kì vui sướng của bản thân -- lần đầu trèo lên cái cây cao như vậy, ngồi ngắm phong cảnh!

"Thật đẹp!" Tôi không được nhịn được mà cảm thán.

"Đúng vậy, chúng ta đi lên nhìn xem đi!" Rebecca híp mắt đề nghị.

"Oa oa ha ha ha!" Jack hưng phấn ồn ào.

Nó nghe được tiếng vang của mình, quá hưng phấn, tiếp tục bò về phía trước.

Rebecca muốn bắt nó: "Trở về! Nguy hiểm!"

Mà Jack đứng lên, nó đứng ở ngọn cây, quay đầu đắc ý nhìn chúng tôi.

Nó ở trong gió cười hì hì, trên cằm dính nước miếng chèm nhẹp.

Sau đó, lảo đảo.

Cả thế giới như chậm lại.

Như là tình tiết trong phim hoạt hình, nó bày ra tư thế buồn cười, từ trên cây ngã xuống.

"Tùm" một tiếng, rớt xuống sông.

- -To be continued