Sau đó, xoay người chạy trốn. Tôi nghe được tiếng Áo Khang gọi tôi, nhưng tôi không quay đầu lại.
Nghi hoặc, phẫn nộ, ghen ghét, thống khổ, trong đầu một mảnh hỗn độn -- bởi vì tôi không biết tôi đang hận ai, ghen ghét với ai.
Nhưng mà, khi tôi chạy đến mảnh đất trống, hàng vạn con bồ câu bay xung quanh, một cổ vui sướng kì diệu nảy lên trong lòng ngực, tôi cũng không hiểu mình làm sao nữa.
Tôi ngồi xuống, đánh đàn.
Đem tình cảm kì quái gửi vào đầu ngón tay, nói không chừng liền có thể quên đi những sầu muộn đó.
Ngón tay của tôi di chuyển thật nhanh, như loài phượng hoàng dương quang đạp lên giai điệu chậm rãi rời khỏi phòng (?). Mặt trời đã xuống núi, bóng đêm lay động nuốt chửng rừng cây.
Sau đó, em ấy tới.
Em cúi người ôm lấy tôi, hưng phấn mà nói: "Chị Lily, chị cùng Áo Khang quen lâu như vậy, vậy mà vẫn chưa hôn môi với cậu ta nha, thật là không thể tin được!"
Tôi không tỏ ý kiến.
Em ngọt ngào nói: "Hôm nay, em cùng cậu ấy hôn môi nha."
"Tránh ra."
"Đừng lạnh lùng như vậy nè. Lại nói tiếp, chị Lily, chị muốn biết cảm giác hôn môi cùng cậu ấy như thế nào hong nè?"
Giai điệu đoạn rớt, ngón tay của ta đình trệ ở phím đàn thượng.
Qua vài giây tôi mới lạnh giọng nói: "Không muốn biết."
Mà em ấy cũng không thuận theo cũng không chịu buông tha: "Nói dối. Chị nhất định là muốn biết."
"......"
Em ấy làm tôi phải nhìn mình, chậm rãi nói: "Bờ môi của cậu ấy, thật ấm, thật mềm...... Nghĩ xem nào, chị muốn thử không?"
Tôi mê muội nhìn chằm chằm môi em.
Hồng nhuận như cánh hoa.
Hô hấp trở nên dồn dập, trái tim đập điên cuồng.
Em khẽ nhếch môi, chậm rãi tới gần tôi. Cả người tôi cứng đờ, ngón tay phát run.
Hơi thở em phả vào mặt tôi, mang theo hương thơm nhàn nhạt.
Tôi nhắm chặt mắt chịu trận.
Chỉ là không có cái gì xảy ra cả.
Tôi mở to mắt, phát hiện em ấy đang nhìn tôi cười: "đùa thôi."
Tôi cầm lấy thư, ném về phía em.
"Cút ra ra ngoài cho chị!"
Đó là lần đầu tiên tôi giận em ấy.
Tôi bắt đầu làm lơ em ấy, ở trường học cũng không thèm để ý.
Nhưng mà tôi biết, bệnh của tôi càng nghiêm trọng.
Rõ ràng tôi không muốn nghĩ đến em, nhưng tôi lại luôn biết em ở đâu, một khi hơi không để ý, đôi mắt liền vô thức tìm kiếm em.
Ở trong một đám người hỗn loạn, chỉ cần liếc mắt tôi liền thấy em. Em ấy luôn là tâm điểm, mái tóc đen nhánh, làn da trắng nõn, mắt tím, môi đỏ, trên cổ có hoa hồng.
Hoa hồng trên cổ em, ở trong giấc mơ lúc nào cũng dây dưa với tôi.
Bụi gai đâm trúng làm tay tôi bị thương, mà tôi vẫn như cũ chấp mê bất ngộ mà khát vọng đóa hoa hồng.
Dù biết rõ, đây là chấp mê ngu dại, là khát vọng vô dụng.
※ ※ ※
Loài phượng hoàng, Rebecca nằm ở bên cạnh tôi, duỗi tay vuốt ve vết thuơng trên cổ tôi: "Là ai làm?"
"George....... Cái này là ngoài ý muốn."
"Thật là cái tên khốn nạn hết thuốc chữa, không hiểu tại sao trước đây chị lại gả cho hắn."
"Hắn không phải cố ý......" Kỳ thật tôi cũng nhớ không rõ, nhưng ngẫm lại George không có khả năng cố ý làm tôi bị thương, nhất định là ngoài ý muốn.
"Đã trễ thế này hắn còn không chịu trở về."
"Ít nhất này tuần này hắn cũng không dám trở về gặp chin. Bất quá một hai tuần sau, thế nào cũng kẹp đuôi mà tìm chị."
"Vậy là em có thể ở lại đây chơi vài ngày rồi!"
"Đúng vậy, ha ha."
Tôi vuốt ve vết sẹo gập ghềnh này, lẩm bẩm: "Vết sẹo này rất khó coi, chị vẫn luôn nghĩ, có nên xăm hình đè lên hay không, xăm cái gì đây, hay là, làm giống của em vậy."
"Cái bớt này hở?"
"Ừ. Họa tiết hoa hồng. Em bên trái, chị bên phải."
Em ấy cười: "Ý kiến hay, ngày mai liền đi thôi!"
Đêm khuya tĩnh lặng là lúc Rebecca đã ngủ say, tôi có chút mất ngủ, nhìn bức tường bị bóng đêm nuốt chửng.
Bất tri bất giác, em xích lại gần tôi, mặt chôn ở cổ tôi, từ phía sau ôm lấy tôi.
Hô hấp lập tức vội vã.
Mà người đang chìm sâu vào giấc ngủ lại không biết, môi em khẽ sượt qua cổ tôi, ngẫu nhiên nói mớ: "Lily...... Chị Lily......"
Rebecca đáng yêu của chị.
Rốt cuộc, trong cái ôm của em, tôi ngủ rồi.
※
Ngày hôm sau, chúng tôi đi vào phố, tìm được một phòng xăm hình nhỏ. Tôi mày mò tư liệu, tìm được một đóa hoa hồng có gai y hệt cái của Rebecca.
Dùng xà phòng đặt biệt rửa sạch cổ, tôi nằm ngửa trên giường nhỏ. Người xăm dùng chăn bông tẩm Clo lau sạch cổ, sau đoa phác họa lên-- thứ bén nhọn kia đâm xuống, từ từ phát thảo, giống như là bị sâu bọ cắn, một miếng lại một miếng, từng loạt từng loạt, mồ hôi lạnh lập tức toát khỏi cái trán, dính ướt tóc.
Rebecca giúp tôi lau mồ hôi, lo lắng hỏi: "Có khỏe không?"
"À...... Còn nhịn được."
Bộ phận bị thuốc gây tê ăn mòn, tôi dần dần quen với loại đau đớn này.
Tầm mắt lướt qua mặt nạ bảo hộ, dừng trên cái bóng đèn, trên trần nhà có vết tro đen lưu lại, lại chậm rãi lượn lờ theo sương khói tung bay, cuối cùng tới người đang chìm vài sương khói nhìn tôi - Rebecca.
Em ngồi trên cái ghế ở phòng góc, hai chân vắt chéo, tay trái chống cằm, tay phải kẹp một điếu thuốc lá.
Sương khói mông lung che phủ khuôn mặt em, nhưng vẫn như cũ có thể thấy làn da trắng nõn, đôi môi đỏ thắm của em.
Em nghiêng đầu nhìn sang, năm ngón tay để khẽ trên tóc mái, sau này vạch ra lộ ra cái trán trắng nõn dị thường, nồng đậm, tóc dài hơi xoăn rủ trên vai. Em rũ lông mi, nhẹ nhàng run run, hơi hơi sương mỏng từ khóe miệng em bay ra.
Theo sau, nâng con ngươi lên, phát hiện tôi đang nhìn em, khóe miệng hơi cong lên.
Mặt nóng lên, tôi chuyển tầm mắt không nhìn em nữa.
Nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát, lại nhịn không được mà ngắm nhìn em.
Tay em vẫn kẹp điếu thuốc lá đang cháy, ngẩng đầu tựa lưng vào ghế ngồi. Trên cổ trắng nõn, hoa hồng gai màu màu đỏ thẫm cực kì dị thường.
Tôi nhìn, nhìn, bỗng nhiên cảm thấy kia đóa hoa hồng kia đang chảy máu.
Từng giọt máu chảy xuông, trượt theo làn da em, len lỏi vào lớ lớp, tiến vào bóng đêm.
Tôi ngủ rồi.
Lúc tỉnh dậy, thấy Rebecca chính cúi người xem tôi.
"Xong rồi sao?" tôi hỏi.
"Ừ, đau không?"
"Có một chút, còn tốt lắm."
Em đưa cho tôi một mặt gương, tôi nhìn thấy những mảng lớn lớn bé bé đỏ thẫm cùng với khối vuông màu xanh bak trùm trên cổ tôi, có thể nhìn rõ đây là hoa hồng có gai. Khi khỏi hẳn, màu sẽ nhạt hơn một chút, nhưng hình dáng sẽ rõ hơn.
"Thích sao?"
Tôi cảm giác được hơi thở của em, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lúc này mới chú ý tới em đã nằm ở bên cạnh tôi, nói vào tai tôi.
Nghiêng đầu nhìn em, lông mi dài mảnh cùng đôi môi đỏ mọng gần trong gang tất. Em mặc một bộ ma ma (?), em lại gần hơn một chút, là có thể hôn tôi.
Miệng vết thương đau đớn che đậy dạ dày bộ không khoẻ, đầu óc tôi trống rỗng.
Nuốt một ngụm nước bọt, tôi gật gật đầu.
Em cười: "Hưng phấn đến nỗi mặt đỏ hết rồi kìa, thích sao?"
"...... Thật vất vả mới tìm được đồ án."
"Chị vừa mới làm xong, còn rất đau ha, nghỉ ngơi chút đi rồi chúng ta lại tiếp."
"Ừ."
※ ※ ※
Cao trung có gần một năm thời gian, ta cùng Rebecca đều ở rùng mình, chơi tranh đoạt trò chơi.
Sau Áo Khang, còn có Brian, Da Đặc, Edward. Mỗi lần tôi có bạn trai, đều sẽ bị em cướp đi. Mà một khi em cướp thành công cướp, ngày hôm sau liền vứt bọn họ. Mà tôi tất nhiên là không còn hứng thú với những người đã phản bội mình.
Tôi từng chất vấn em ấy, mà em lại nói rằng: "Chị Lily, chị còn nhớ những điều mình từng nói chưa, của chị chính là của em, của em chính là của chuh sao? Chị không muốn cùng em chia sẻ sao?"
Lúc ấy mọi người đều truyền tai nhau rằng, Lily và Rebecca hai người này có thù oán với nhau.
Có người nói với: Rebecca sở dĩ luôn đoạt bạn trai cậu, là do muốn trả thù cậu! Nghe nói cậu ta cực kì hận cậu, cậu nhất định phải để ý!
Caroline nói: Rebecca muốn đánh bại cậu, trở thành tân "Đóa hoa cao lãnh"! Rốt cuộc ai đều biết, hai người học cùng trường...... ( tỉnh lược các loại suy nghĩ của các bạn ấy không thể miêu tả)
Nếu nói, khi em còn nhỏ, giống một trang giấy trắng, tôi hiểu em, luôn biết được suy nghĩ của em. Mà khi đó, em khiến tôi không thể hiểu được. Về phương diện nào đó, tôi vẫn tin tưởng em cũng như cũ xem tôi là người bạn tốt nhất. Về phương diện khác, em luôn dùng ánh mắt khiêu khích tôi, cướp bạn trai của tôi. Em sẽ ở trước mặt tôi hôn môi bọn họ, cười nhạo tôi không cùng kẻ nào hôn môi sự thật, sau một lần lại hỏi tôi"Chị muốn thử cảm giác hôn môi sao", chính là khi tôi thật sự muốn thử, em lại không làm gì cả, em chỉ là "Đùa thôi".
Em ác liệt vui đùa hủy diệt lòng tự trọng của tôi, tôi không hề nói ra những vọng tưởng của mình. Tôi dần dần hoài nghi: Có lẽ, em thật sự như các bạn nói như vậy, em chỉ muốn đánh bại tôi, em chỉ là cảm thấy cướp đoạt rất thú vị, có lẽ trên thực tế em cực kỳ chán ghét tôi, muốn trả thù tôi, ai bảo dám làm lơ thư của em......
Chúng tôi không hề giống như đã từng thân mật khăng khít, từ sau khi tôi dùng thư ném em, chúng tôi bắt đầu xa cách.
Lúc ấy, tôi cảm thấy mình như bị đa nhân cách.
Ban ngày, trong trường học, tôi tận lực làm lơ những chiến lợi phẩm mà em cố tình khoe khoang, khiêu khích em, tận lực quên em, lảng tránh em.
Nhưng mà vào ban đêm, trong giấc mơ của tôi chỉ có em.
Mơ thấy đứng ở ô áp áp thành đàn trung, màu sắc rực rỡ của em, thấy em cười với tôi;
Mơ thấy cánh tay của em chạm vào mình, thì thầm bên tai tôi;
Mơ thấy chúng tôi tay trong tay, lại một lần, chạy vào hoa viên bí mật của cả hai;
Mơ thấy tôi ở trong hoa viên bắt được một con bướm, bắt được cái đuôi bướm màu lam của em. Em cười mà nâng mặt tôi lên, hỏi tôi: chị Lily, có muốn thử cảm giác hôn môi không?
Mơ thấy bờ môi em, nhẹ nhàng chạm vào tôi.
Thật mềm mại.
Thật thơm.
Muốn điên rồi.
Mỗi khi đọc tiểu thuyết có cảnh hôn, tôi liền mặt đỏ tim đập nhanh, nghĩ: Hôn môi, rốt cuộc có cảm giác như thế nào?
Sẽ đặc biệt chú ý tấm poster điện ảnh hôn môi, nghĩ: Cũng sẽ giống trong mơ chứ?
Lúc đi học, phát ngốc, trên giấy viết vô số chữ "kiss", lại cảm thấy thẹn mà xóa.
Thường xuyên liếm liếm đôi môi khô khốc, dùng ngón tay nhẹ nhàng cọ xát, trong lòng khát vọng như thiêu đốt.
Không sai, tôi rất muốn biết cảm giác hôn môi như thế nào.
Cho nên, ngày đó khi tan học, một cậu trai xa lạ đến chỗ tôi, tôi cùng cậu ta đi cùng nhau. Cậu mang tôi đi party, uống rượu. Đó là lần đầu tiên tôi uống rượu. Cậu ta đưa tôi về nhà, đi qua rừng câg. Cú mèo ở khẽ nhẹ, ánh trăng chiếu rọi (?).
Chúng tôi ngồi ở bờ sông, cậu ta thao thao bất tuyệt ngồi kể chuyện ngày xưa của mình, tôi sẽ ngẫu nhiên gật đầu. Cậu ta hôn môi mu bàn tay tôi không có cự tuyệt. Cậu ta ôm lấy tôi, bắt đầu hôn môi tôi.
Nóng nóng, dính dính, còn mang theo mùi rượu khó ngửi, không giống ttong mơ.
Tôi đẩy cậu ta ra, nói là đã quá muộn, phải về nhà, nhưng người này thế mà đỏ mắt, giống như dã thú. Hắn đem tôi ấn ở trên cỏ, điên cuồng mà gặm cắn.
Tôi đánh đá giãy giụa, thét chói tai muốn chạy trốn, nhưng mà không làm được chuyện gì.
Hắn ta đuổi theo tôi, trói tay tôi lại.
Hoảng sợ tới cực hạn.
Nhưng mà, trong lúc hoảng loạn, tôi thấy Rebecca, đứng ở phía sau hắn ta.
Ánh mắt em lạnh như băng mà nhìn xuống chúng tôi, dùng khẩu hình hỏi: "Thích sao?"
Tôi điên cuồng lắc đầu.
A.
Em cười.
Giây tiếp theo, thứ gì đó nện lên đầu người kia, hắn gục xuống. Chất lỏng đỏ tươi bắn đầy lên người tôi và em, làm dơ quần áo của em.
Đóa hoa trên cổ của em, như chảy máu, theo làn da tái nhợt của em chậm rãi đi xuống.
Tí tách, rơi xuống đất, xâm nhập vào bóng đêm vô tận.