Dietrich Pharmaceuticals có độ nổi tiếng cao trên trường quốc tế, bao gồm cả các bệnh viện mà công ty đầu tư vào. Công ty thuê những bác sĩ có năng lực nhất trên khắp thế giới với mức lương cao nhất trong ngành để tập hợp họ lại dưới tên bệnh viện.
Người phỏng vấn các ứng cử viên là Isabella Dietrich. Các bác sĩ có thể được cô chấp thuận sẽ ký một hợp đồng lao động cụ thể. Phúc lợi hợp đồng bao gồm cả mạng sống của một người. Về cơ bản, chỉ cần anh ta có thể làm việc trong bệnh viện của cô, từ thời điểm kết hôn, sinh con cho đến lúc nghỉ hưu, họ sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.
Rất nhiều sinh viên y khoa muốn làm việc trong các bệnh viện thuộc sở hữu của Dietrich Pharmaceuticals, điều này khiến tiêu chuẩn đầu vào này càng cao hơn, nếu không có công nghệ y tế đỉnh cao và giấy tờ xuất sắc thì không ai xứng đáng với Isabella Dietrich.
Vì vậy, các bác sĩ làm việc trong bệnh viện đều là những sinh viên hàng đầu, có nhiều người nước ngoài. Tiền thuốc men rất đắt, những người đến bệnh viện chữa bệnh đều là bệnh nhân sắp chết hoặc là những người cực kỳ giàu có. Bệnh viện này chỉ có một chi nhánh nhỏ ở Trung Quốc, chuyên về nhãn khoa, tim mạch và mạch máu não, phòng khám ngoại trú thần kinh và tâm lý lâm sàng, trụ sở chính tại Đức.
"Chào buổi chiều, bác sĩ Isabella."
Cô vừa bước vào cánh cửa tự động của bệnh viện, một bác sĩ đi ngang qua cửa đã chào đón Isabella, Isabella mỉm cười lịch sự và gật đầu với bác sĩ đã chào đón cô, trong khi Trác Thế Tuyết đi theo cô.
Cuối cùng, nàng tò mò nhìn vào nội thất của bệnh viện.
Bệnh viện chi nhánh tuy không lớn nhưng phong cách kiến trúc rất ấn tượng, được thiết kế bởi một kiến trúc sư người Ý do Isabella đặc biệt mời, trông giống như một phòng trưng bày nghệ thuật hơn là một bệnh viện.
"Ba em đang ở phòng chăm sóc đặc biệt, đi cùng tôi."
Isabella tự nhiên nắm lấy tay Trác Thế Tuyết, hơi ấm của Isabella truyền đến từ tay nàng, Trác Thế Tuyết luôn cảm thấy tim mình đập loạn xạ trước cử chỉ ấm áp đột ngột này, nhưng nàng ngay lập tức nghĩ về mặt xấu khác của Isabella...
Tại sao con người luôn đa diện như vậy, thật khó để có thể thực sự hiểu được bản chất của Isabella.
Phòng chăm sóc đặc biệt nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện, ở đây có những bệnh nhân sắp chết, hy vọng các bác sĩ ưu tú có thể giúp họ sống lại, Trác Thế Tuyết vừa bước vào nơi này, nàng vẫn không khỏi khó chịu. Không khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng, hơi lạnh xộc vào mũi. Cái chết thường xuyên xảy ra nơi đây, nhiều người không quá khỏi cũng thông qua nơi đây để liên lạc với nhà tang lễ
Trác Thế Tuyết không khỏi nức nở khi nghĩ đến ba mình vẫn đang bị điều trị ở một nơi như thế này, nàng được Isabella dẫn đi, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
"Ba em... ông ấy ổn chứ?"
Khi được hỏi câu hỏi này, Isabella không trả lời mà dẫn nàng đến một phòng bệnh.
Mẹ Trác Thế Tuyết đang nhắm mắt ngồi cạnh giường bệnh mà ngủ trưa, nghe thấy tiếng bước chân, bà lập tức tỉnh dậy, nhìn thấy con gái mình và nở một nụ cười thân thuộc. "Tiểu Tuyết! Ông ơi, xem ai tới này?"
Trác Thế Tuyết nhìn thấy ba nàng đang nằm trên giường bệnh, Isabella buông tay Trác Thế Tuyết ra, nàng vừa khóc vừa run rẩy bước tới. Ba nàng mở mắt ra, nhìn nàng và nở một cười triều mến.
"Ba, là con, Tiểu Tuyết, ba cảm thấy thế nào? Ba không sao chứ?"
Ba nàng chỉ nhìn nàng mỉm cười, môi mấp máy nhưng lại không nói được một lời.
"Ông ấy bị sao vậy? Tại sao ông ấy không nói chuyện?" Trác Thế Tuyết khóc và chạm vào mái tóc bạc màu của cha mình. Ông ấy dường như đã già đi rất nhiều chỉ sau một đêm, và ông ấy hoàn toàn mất đi dáng vẻ hùng hồn khi tranh cãi với Isabella trong nhà hàng. Vẻ mặt ông ấy yếu ớt đến mức như thể chỉ thở thôi đã cạn kiệt sức lực, "Ba, ba bị sao vậy? Con xin lỗi... Đều là lỗi của con. Con không cố ý không nghe điện thoại. Ba ơi, ba nói gì đó với con đi..."
"Biến chứng do urê máu gây ra là suy tim, sau đó là nhồi máu não." Isabella đứng cạnh giường bệnh giải thích: "Nhồi máu não đã làm tổn thương hầu hết chức năng não của ba em, bao gồm cả chức năng ngôn ngữ, nên ông ấy không thể nói được. Tôi đã nhờ kỹ thuật viên định hình lại hệ thống ngôn ngữ của ông ấy."
"Bây giờ ông ấy không thể di chuyển vì ông ấy bị liệt nửa người."
"Vậy ông ấy có thể trở lại bình thường được không? Isabella xin hãy cứu ba em..." Trác Thế Tuyết nắm tay Isabella và bật khóc, "Em rất nhớ ông ấy, cho dù có thế nào đi chăng nữa, ông ấy vẫn là ba em..."
"Thế Tuyết, giáo sư Y đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều." Mẹ của Trác Thế Tuyết từ bên cạnh nói, bà ấy rõ ràng cũng già đi rất nhiều, mái tóc đen của bà ấy giờ đã xen nhiều tóc bạc, và khuôn mặt cũng đầy nếp nhăn. "Giáo sư Y đã dùng công nghệ của công ty cô ấy để sửa chữa phần lớn trí nhớ của ba con, nếu không ông ấy sẽ không nhớ được con là ai, ông ấy chỉ cười với con, lúc trước khi mẹ đến đây, ba không thể nhận ra. "
Trác Thế Tuyết nghe vậy, ánh mắt nhìn Isabella dịu dàng hơn rất nhiều.
"Tôi sẽ tận lực chữa trị cho ba em. Tôi chỉ cần xem em có thể tiếp nhận hay không."
Isabella còn chưa nói xong tất cả, Trác Thế Tuyết lo lắng túm lấy áo của cô, giống như một đứa trẻ bất lực.
"Sao chị lại nói vậy, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho ông ấy, bất cứ điều gì tôi cũng có thể tiếp nhận."
"Bệnh của ba em rất phức tạp, Tiểu Tuyết." Isabella thở dài, "Khi ông ấy nhập viện, não của ông ấy đã ở tình trạng rất xấu do nhồi máu não. Tôi đã tốn rất nhiều công sức để khôi phục trí nhớ của ông ấy. Em phải biết rằng bộ não của con người rất mỏng manh, một khi đã bị tổn thương thì việc sửa chữa sẽ khó hơn là xây dựng lại, và không thể cứu vãn được."
"Tôi sử dụng công nghệ mà tôi đã phát minh để cấy ghép ký ức qua máy tính làm tái tạo tình cảm của tôi dành cho em và sửa chữa tình cảm của ông ấy đối với em. Nói cách khác, bây giờ ba em sẽ mỉm cười khi nhìn thấy em, vì đó là một phần ký ức tình cảm dựa trên trí nhớ của tôi làm cơ sơ."
"C-cái gì..." Trác Thế Tuyết kinh ngạc nhìn Isabella, "Vậy... vậy ông ấy... vẫn là ba tôi à?"
"Ông ấy vẫn là ba em, tôi chỉ sửa chữa một phần ký ức. Ông ấy chỉ nhớ về em khi còn nhỏ, nhưng phần ký ức khi trưởng thành lại mất đi." Isabella tiếp tục, "Tôi đã cho ông ấy xem ảnh của em khi còn nhỏ và ông ấy đã phản ứng lại, nhưng với hình ảnh trưởng thành của em, ông ấy không có phản hồi khi kiểm tra."
Trác Thế Tuyết cảm thấy đầu óc sắp bốc cháy, nàng không thể tiếp nhận sự thật này. Điều đó có ý nghĩa gì? Isabella đã cấy ghép trí nhớ của cô cho ba nàng. Vậy một nửa ký ức của ba nàng là ký ức của Isabella.
"Cho nên còn phải xem em có tiếp nhận hay không." Isabella tựa hồ đang nói cái gì không quan trọng, nhưng rõ ràng mỗi một chữ cô nói đều quan trọng đối với Trác Thế Tuyết, "Hôm qua vừa hoàn thành ca phẫu thuật thận cho ông ấy, và bây giờ tôi đang nhờ các kỹ thuật viên sửa chữa chức năng ngôn ngữ, chức năng này liên quan mật thiết đến tư duy và phức tạp hơn việc sửa chữa trí nhớ."
"Chị! Khi chị sửa chữa chức năng ngôn ngữ của ông ấy, chị cũng sử dụng suy nghĩ của mình làm bản thiết kế!?" Trác Thế Tuyết có chút phấn khích nói: "Chị không thể làm điều này! Ông ấy là ba của em! Em không muốn ông ấy trở thành chị!"
"Hả?" Isabella nghe vậy có chút cười khẩy, cô dùng tay gõ nhẹ vào đầu, "Làm sao có thể dùng suy nghĩ của tôi làm hình mẫu được? Trí óc của tôi rất có giá trị, ông ta không xứng."
Nhưng Trác Thế Tuyết nhìn thấy một nụ cười khác xuất hiện trên khuôn mặt của Isabella trong giây tiếp theo.
"Chỉ là, em không nghĩ sẽ tốt hơn nếu có một người như tôi yêu em sao? Ông ấy đương nhiên vẫn có tư cách của một người ba."
Trác Thế Tuyết sợ đến lui về phía sau một bước, liều mạng lắc đầu: "Chị điên rồi... Chị sao có thể làm như vậy!?"
"Thế Tuyết" Mẹ Trác Thế Tuyết ở bên cạnh nhìn Trác Thế Tuyết, nước mắt trào ra, "Chỉ cần ba con được cứu, nếu ông ấy có thể giữ lại một phần trí nhớ thì mẹ cũng hài lòng. Hơn nữa, Giáo sư Y là một người là một người rất tốt bụng, cô ấy sẽ không bao giờ làm hại ba con và cô ấy làm vậy vì không còn lựa chọn nào khác."
"Mẹ thực sự rất biết ơn giáo sư Y. Nếu không có cô ấy, làm sao chúng ta có cơ hội được điều trị trong bệnh viện như thế này..." Mẹ Trác Thế Tuyết khóc, lấy tay lau nước mắt trên mặt, "Là mẹ đồng ý với cô ấy. Giáo sư Y thật sự có năng lực và mẹ rất ngưỡng mộ cô ấy, mẹ nghĩ việc sử dụng trí nhớ hay suy nghĩ của cô ấy để xây dựng lại bộ não của ba con sẽ không có vấn đề gì. "
"Không, thật không có vấn đề gì sao??" Trác Thế Tuyết không thể tin nhìn mẹ mình, bộc lộ hết những cảm xúc mà bấy lâu nay kìm nén, "Mẹ, sao mẹ có thể nghĩ như vậy? Cô ấy không phải là người tốt! Cô ấy chuyện gì cũng làm ra được! Bây giờ cô ấy đang phục hồi ký ức của ba, làm sao con biết được là sửa chữa, chứ không phải sửa đổi đổi chứ." Đối mặt với sắc mặt thay đổi của Trác Thế Tuyết, Isabella vẫn là có chút kiên nhẫn, trên mặt vẫn là nở nụ cười, càng là nàng khó chịu, "Em thật sự đáng thương, Tiểu Tuyết. Em muốn để ba mình trong tình trạng thế này sao? Nếu bây giờ em đã chắc chắn, tôi có thể chấm dứt mọi biện pháp chữa trị."
"Trác Thế Tuyết!"
Nghe được Isabella nói muốn chấm dứt điều trị, mẹ Trác Thế Tuyết không thể ngồi yên, hai mắt đỏ hoe, ánh mắt nhìn Trác Thế Tuyết tràn đầy hận ý.
"Ông ấy là ba của con, quan trọng hơn là chồng của mẹ. Chỉ cần mẹ có thể cứu được ông ấy, bất kể chuyện gì xảy ra với ông ấy, mẹ đều có thể chấp nhận. Giáo sư Y đã hứa sẽ cứu ông ấy. Sao con cứ mãi chống đối vậy?"
"Con đang làm gì vậy? Với tư cách là vợ của ông ấy, mẹ có quyền đưa ra quyết định cuối cùng trong việc điều trị!
"Mẹ...nhưng thế này ba sẽ..."
Trác Thế Tuyết trong lòng tràn đầy bất bình không thể diễn tả được, đột nhiên cảm thấy cả thế giới của mình đều bị bao phủ bởi mùi vị và màu sắc của Isabella. Dù đi đến đâu, Isabella đều ở xung quanh nàng. Isabella giống như một loại virus ngày càng lây lan, cho đến khi nàng tỉnh lại, dường như chẳng còn không gian riêng để sống.
"Mẹ vợ, đừng hung hăng như vậy, Tiểu Tuyết nhất định sẽ đồng ý phương án chữa trị này." Isabella mỉm cười, "Chỉ là cần một chút thời gian để thích ứng."
"Giáo sư Y, thật sự cảm ơn cô." Mẹ Trác Thế Tuyết ngồi tựa lưng vào ghế, tay bà vẫn nắm chặt tay ba Trác Thế Tuyết, "Giáo sư là người hào phóng nhất mà tôi từng thấy trong đời."
"Tôi biết rồi, cảm ơn vì đã khen ngợi."
Isabella xấu xa từ đầu đến cuối đều đóng vai một nhân vật tốt bụng và ân cần, chỉ có Trác Thế Tuyết mới có thể nhìn thấy rõ bản chất của cô ấy, hoàn toàn không có chuyện Isabella giống như bề ngoài của mình, sẵn sàng hy sinh nhiều như vậy để chữa trị cho ba mình mà không hề tính toán đến việc không có lợi được?
"Được." Isabella đặt tay lên vai Trác Thế Tuyết, đối mặt với Trác Thế Tuyết rất trìu mến nói: "Tiểu Tuyết của tôi, ba cần nghỉ ngơi, chúng ta về trước nhé? Bên mẹ, tôi cũng nhờ y tá quân tâm giúp đỡ."
"Đừng chạm vào tôi!"
Trác Thế Tuyết tách khỏi Isabella và nàng tự nhũ phải tiếp tục nghe lời Isabella. Nhưng điều đó thật sự quá khó, mọi việc cô làm khiến cho Trác Thế Tuyết như đang đi trên đống lửa. Trước đây nàng luôn cho rằng Isabella đối xử tốt với ba mình nên nàng mới vâng lời trước mọi yêu cầu quá đáng và vô lý của Isabella, nàng rất mong ba nàng có thể rời khỏi giường bệnh và khỏe mạnh, còn nàng sẽ tìm được một công việc tử tế và chia tay sạch sẽ với Isabella.
"Em lại thấy không ổn sao ?" Isabella cười khúc khích. Cô ấy dường như chưa bao giờ tức giận. Cô ôm eo Trác Thế Tuyết. Lúc này cô thì thầm vào tai Trác Thế Tuyết, "Tiểu Tuyết, em đã từng trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm của tôi. Chuyện tôi muốn làm năm đó với em chính là việc tôi đang làm với ba em bây giờ. Sau này ba em sẽ hoàn toàn nghe lời tôi, không có tôi ông ấy khó có thể sống tốt được. Ông ấy đã giúp em ngăn chặn tất cả thảm họa này."
Trác Thế Tuyết nghe thấy điều này thì trở nên tức giận nhìn Isabella, nhưng giây tiếp theo Isabella đã cưỡng hôn nàng trước mặt mẹ nàng, mẹ nàng dường như không nhìn thấy hành động của họ, dù nó quá rõ ràng. Nếu Isabella có thể xử lý được bộ não của ba nàng, phải chăng điều đó có nghĩa là bộ não của mẹ nàng cũng sẽ bị thay đổi nhưng mẹ nàng lại không hề nhận thức được điều đó?!
Trác Thế Tuyết cắn mạnh Isabella, Isabella đau đớn buông nàng ra, nhưng nàng không hề quan tâm.
"Isabella! Đồ điên!" Trác Thế Tuyết giơ tay định tát cô, nhưng Isabella dễ dàng giữ lại.
"Hahaha, tôi rất thích cách em tức giận và chống cự lại tôi, mèo con của tôi." Isabella dùng tay chạm vào chỗ bị cắn, máu rỉ ra, "Bây giờ, suy nghĩ của tôi có chút thay đổi, dù trước khi đến bệnh viện, tôi vẫn nghĩ đến việc biến em thành phế nhân chỉ yêu mình tôi."
Isabella dùng tay lau máu trên đầu ngón tay, nghĩ đến điều cô vừa nói Trác Thế Tuyết cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Nhưng hiện tại tôi thấy như vậy thật nhàm chán, tôi vẫn thích nhìn em tức giận trong sự bất lực, giây tiếp theo em không khỏi dựa dẫm vào tôi." Isabella kéo tay Trác Thế Tuyết đến gần cô "Em rất thích hợp để cưới tôi, để tôi huấn luyện em cả đời, dạy em cách trở thành một con mèo ngoan ngoãn nhất."