[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 27



Trong bệnh viện, vết thương của Tiểu Vân được vệ sinh rồi bôi thuốc mất rất ít thời gian, dù sao cũng chỉ là vết thương nhẹ, Triệu Tiểu Vân ngồi ở hành lang bệnh viện chờ đối phương thanh toán viện phí, không khí xung quanh tràn ngập mùi sát trùng, cô cúi đầu nhìn thời gian vậy mà đã 3 giờ chiều

  Xa xa có tiếng bước chân Tiểu Vân theo tiếng nhìn lại, chính là cô gái kia đã trở lại, một đầu tóc vàng cực kì gây chú ý, đặc biệt là trong bệnh viện toàn màu trắng này, nhìn cô như vậy không ngờ tới lại rất cá tính.

  Thẩm Du Âm đi tới trước mặt Triệu Tiểu Vân, "Tôi đã thanh toán hết viện phí rồi," đồng thời mở ví từ trong đó lấy ra mấy đồng tiền màu đỏ, "Đây là tiền bồi thường của cô."

  "Tôi không cần, tôi không thể cầm." Triệu Tiểu Vân đã phát tờ rơi cả buổi chiều, 50 tệ, bên kia đưa nhiều như vậy, cô ấy không thể lấy.

  Tay của Thẩm Du Âm không có dấu hiệu thu lại, cô ấy vẫn khăng khăng đặt tiền bên cạnh Triệu Tiểu Vân.

  Cô trịnh trọng nói: "Tôi không thích nợ người khác cái gì, muốn hay không là chuyện của cô."

  Nhìn bóng lưng đối phương rời đi, Triệu Tiểu Vân thực sự xấu hổ, cô cảm thấy mình đang cố tình moi tiền va chạm, cô cảm thấy rất không thoải mái và băn khoăn khi nhận tiền này.

  Dù nghèo nhưng cô ấy có những nguyên tắc sống cơ bản.

  Thẩm Du Âm vừa ra khỏi bệnh viện, liền nhận điện thoại từ trong nhà gọi đến, nghe điện thoại xong liền nhanh chóng đi xuống bậc thang, "về nhà làm gì, con mới ra ngoài bao lâu?"

  "Mau trở về, ba muốn tìm con." Đầu bên kia điện thoại nữ nhân ra lệnh.

  "Được, được, con hiểu rồi." Thẩm Du Âm không kiên nhẫn cúp điện thoại, lái xe về nhà.

  Nhà của Thẩm Du Âm nằm trong một khu biệt thự cao cấp ở Hoa Đô, trước khi lái xe về nhà cô nhìn thấy một chiếc xe cứu thương màu trắng đậu trước cửa nhà mình từ xa, đây là đội y tế tư nhân của cha cô, chiếc xe chậm rãi lái vào cổng, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi mặc quần áo trẻ trung chạy ra.

  Thẩm Du Âm tắt xe, mở cửa bước ra, ngẩng đầu hét lớn: "Mẹ, có chuyện gì vậy gọi con vội trở về."

  "Cha ngươi lại bệnh, hẳn là có chuyện muốn nói với ngươi, mau vào đi."

  Bên trong căn phòng, một người đàn ông với mái tóc bạc trắng và hơi hói đang nằm trên giường, được cắm ống thở oxy, khuôn mặt xanh xao và yếu ớt.

  "Ba, sao vậy?" Thẩm Du Âm hỏi.

  "Du Âm... lại đây, đến cạnh ba." Người trên giường khó khăn mở miệng nói, lời nói có chút nghe không rõ.

  Thẩm Du Âm miễn cưỡng đi tới bên giường, "Ba, làm sao vậy?"

  "Ta muốn... ta muốn nói với con một điều... một điều, tìm...tìm chị con trở về."

  Thẩm Du Âm sắc mặt đại biến toàn lực phản kháng, "con không muốn..." cô quay mặt đi, "con không có chịgái."

  Ông lão nằm trên giường ho khan một tiếng, trong lòng cảm thấy kích động, đôi tay nổi gân máu nhăn nheo nắm chặt ga giường, "hai đứa rốt cuộc vẫn là chị em, nghe lời ta."

  Thẩm Du Âm che mặt, không kìm được nước mắt, không nói một lời xoay người chạy ra khỏi phòng, người phụ nữ trung niên vội vàng đuổi theo cô: "Du Ân, Du Âm!"

  Thẩm Du Âm dừng lại trong sân người phụ nữ trung niên tiến lên nắm lấy vai cô, ngập ngừng nói.

  "Tại sao ông ấy lại làm vậy?"

  "Ba con ông ấy tự biết mình không có nhiều thời gian, vì vậy ông ấy muốn đoàn tụ với gia đình của mình đó là một mong muốn ấp ủ từ lâu."

  Thẩm Du Âm không nhịn được quay đầu lại, "Nhưng là mẹ như vậy không công bằng với mẹ, chuyện này đều là ông ấy gây ra, mẹ con chúng ta sao phải gánh chịu."

  Người phụ nữ trung niên giúp cô bình tĩnh lại, khuyên cô bình tĩnh: "Nếu ông ấy muốn nhìn thấy con của người phụ nữ đó, thì hãy để ông ấy gặp, để cha con biết rằng ông ấy không chỉ có một đưa con, mà ông ấy còn có con nữa."

  "Nhưng mà mẹ, con không muốn... mẹ cũng biết con không thể đi gặp người phụ nữ kia."

  "Coi như là vì ​​mẹ, được rồi, vì tương lai của mẹ con chúng ta." Người phụ nữ trung niên nói.

  Thẩm Du Âm lắc đầu, tỏ ý không hiểu: "Chuyện này có liên quan gì đến tương lai của chúng ta?"

  "Những thứ này con không cần biết, mẹ có biện pháp của chính mình, con chỉ cần nghe cha nói rồi làm theo, về sau mẹ sẽ chậm rãi nói cho ngươi."

  Chiều hôm đó Thẩm Du Âm không ở nhà, cô một mình lái xe đến quán bar gặp một đám bạn, tiếng nhạc ầm ĩ, ánh đèn chói mắt, đám đông ồn ào, thân thể lắc lư vặn vẹo trên sàn nhảy.

  Một người phụ nữ trang điểm đậm đi đến trước sân khấu, "Này, cô mời mọi người đến chơi, nhưng cô lại uống rượu một mình ở đây thật nhàm chán."

  Thẩm Du Âm lại rót cho mình một ly rượu, bộ dạng không chút quan tâm hỏi: "cô thấy như thế nào?"

   Người phụ nữ sửng sốt một chút, "Cái gì thì thế nào?"

"Cô thấy tôi thế nào?" Thẩm Du Âm hơi say hỏi.

  Nữ nhân cười nói: "Ngươi trẻ tuổi xinh đẹp tính tình vui vẻ, nhà giàu có, bằng hữu hào phóng, ai cũng hâm mộ cô!"

  Thẩm Du Âm nghiêng ly rượu trong tay, tự giễu cười một tiếng, thì thào nói: "Chỉ là bề nổi mà thôi."

  Tất cả chỉ là bề nổi.

  *

  "Sao lại chảy máu thế này." Kỷ Du Thanh vội vàng chạy vào phòng tắm lấy khăn tắm cầm máu, Đường Nghiên có chút choáng váng, Chỉ thấy một đống bóng trắng trước mắt.

  Tốn rất nhiều sức lực mới có thể cầm máu, "Nghiên Nghiên con không sao chứ, có chỗ nào không thoải mái sao?" Kỷ Du Thanh hỏi.

  Đường Nghiên xua tay hít sâu một hơi, cười nói: "con không sao, cô Kỷ đừng lo lắng?"

  "Vừa rồi con thật sự làm ta sợ hãi."Kỷ Du Thanh xoay người rót cho nàng một ly nước"Uống đi."

  Ngay sau đó, Kỷ Du Thanh từ trong túi lấy ra một chiếc áo choàng bằng vải lụa mỏng,khoác lên mình thắt một cái nơ quanh eo nói: "Nếu như không thoải mái thì chúng ta không ra biển nữa ở lại phòng nghỉ ngơi."

  "Con không sao cô Kỷ con muốn ra biển." Đường Nghiên vội vàng trả lời.

  Kỷ Du Thanh cười một tiếng, "Kỳ thực cô rất muốn xem con mặc áo tắm." nói xong còn cầm lên nghiền ngẫm, "con mặc lên hẳn rất đáng yêu."

  Đường Nghiên ngượng ngùng cười cười, nghĩ thầm, không biết cô Kỷ có nghĩ như vậy thật không, nàng thật muốn mặc lên xem.

  Nghỉ ngơi một lúc, Đường Nghiên vào phòng tắm thay bộ đồ bơi kia, so với bộ bikini của cô Kỷ thì hơi bảo thủ, chỉ lộ xương quai xanh ở phần thân trên, còn phần thân dưới thì là chiếc váy ngắn.

  Nhưng trước khi rời khỏi phòng, Đường Nghiên cảm thấy có chút chột dạ:"Cô Kỷ, con không biết bơi có phải sẽ bị sóng đi không?"

  Câu hỏi này quả thực có chút ngu xuẩn, nhưng Đường Nghiên thật sự không biết bơi, dù sao nàng cũng không sợ chỉ là đề phòng mà thôi.

  "Có cô ở đây, cô Kỷ của con bơi rất giỏi, cho dù con có bị sóng cuốn đi thì cô nhất định sẽ cứu con." Nói xong cô vừa cười vừa nói: "Cô chỉ đùa chút thôi, yên tâm chúng ta chơi ở phạm vi an toàn."

  Mặc đù áo tắm đã coi là bảo thủ, nhưng Đường Nghiên vẫn mặc thêm một chiếc áo khoác trước khi ra ngoài đề phòng trời trở lạnh vào ban đêm.

  Cứ như vậy, hai người đến bờ biển, lúc này đã là hoàng hôn, có mấy đứa trẻ đang nghịch cát cũng có những cặp đôi đi dạo, nữ mặc bikini, nam để ngực trần mặc quần đi biển không ít, thậm chí còn có thể nhìn thấy những người nước ngoài tóc vàng, về cơ bản là khách du lịch ở đây.

  Theo cô Kỷ, Đường Nghiên cũng cởi giày dùng chân trần bước lên bãi biển, vừa mát vừa mềm, khi bước lên, lòng bàn chân có cảm giác ngứa ngáy vì cát mịn. Ra là biển sẽ có cảm giác thế này, tất cả trước mắt nàng đều là những điều mới mà nàng chưa bao giờ thể nghiệm.

  Kỷ Du Thanh chạy tới, cởi chiếc áo choàng mỏng của cô đưa cho Đường Nghiên, "cầm giúp cô một chút" nói xong, cô một mình chạy đến bờ biển, từng bước một đi về phía biển, cuối cùng trực tiếp vùi đầu xuống, Đường Nghiên đứng trên bờ nhìn toàn thân vô cùng sợ hãi.

  Chỉ một lúc sau, cô Kỷ từ một vị trí khác xuất hiện, quay đầu mỉm cười với Đường Nghiên, lúc này nàng mới có thể thả lỏng cơ thể.

  Đường Nghiên đối với nhiệt độ của nước biển có chút tò mò, muốn cảm nhận một chút, nàng không dám đi quá sâu, mỗi một đợt sóng đánh tới mang lại cảm giác mát lạnh lập tức keo theo những hạt cát trên chân cuốn đi

  Đường Nghiên trong lòng rất vui vẻ, nàng đứng ở nơi đó cảm thụ rất nhiều lần, dần dần, mỗi lần nước biển ập tới, đều có thể làm ướt mắt cá chân của nàng, Kỷ Du Thanh sau khi bơi đi lên đầu tóc đều ướt sũng, Cô xoắn tóc vừa đi trên mặt nước vừa đi về phía Đường Nghiên, "bơi xong thật sự rất thoải mái."

  Đường Nghiên nhìn thấy lông mi cô nhuốm một giọt nước biển, trên mặt có điểm ướt át, lúc này có thể miêu tả nữ nhân trước mắt như một đóa hoa sen.

  "Chúng ta qua bên đó ngồi đi."

  "Được!" Đường Nghiên ôm quần áo ngoan ngoãn đi theo cô.

  Hai người ngồi xuống một bãi cát khô, mặt hướng ra biển, bên tai tràn ngập đủ loại thanh âm tiếng trẻ con nô đùa, tiếng cười nói,, tiếng sóng vỗ, tiếng hải âu kêu cách đó không xa.

  Lúc này lòng Đường Nghiên bình yên vô cùng, như có thể tự động lọc bỏ mọi tạp âm, bầu trời phía xa nhuốm màu đỏ cam khi mặt trời lặn.

  Đường Nghiên lén lút nhìn sang cô Kỷ, phát hiện lúc này trên mặt cô ấy mang nụ cười nhàn nhạt, hai mắt không chớp nhìn về phía trước, không khỏi hỏi: "Cô Kỷ, cô rất thích biển đúng không?"

  "Biển khiến ta bình yên.' Kỷ Du Thanh mở miệng.

  Biển khiến cô tạm thời quên đi những chuyện không vui, phiền não cả những chuyện đã qua.

  Đường Nghiên hiểu nhưng dường như không hiểu, nàng im lặng quay đầu lại, lúc này khóe mắt nàng chú ý tới một người đang đứng nghiêng người sau lưng cô Kỷ, hình như đã đứng đó rất lâu. Nàng lặng lẽ quay đầu nhìn thì phát hiện ra một người đàn ông mà đáng khinh hơn là người đó lại đang nhìn chằm chằm vào ngực cô Kỷ.

  Đường Nghiên gần như không chút nghĩ ngợi liền lặng lẽ khoác áo choàng lên người cô, khi Kỷ Du Thanh quay đầu nhìn nàng, Đường Nghiên bình tĩnh giải thích: "Hình như hơi lạnh."

  Kỷ Du Thanh mỉm cười, thanh âm dịu dàng nói: "Cám ơn Nghiên Nghiên."

  Đường Nghiên quay đầu lại kiểm tra thì người kia đã sớm đi rồi.