[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 32



"Trên thẻ ghi gì vậy?"

  "Đúng vậy, hình phạt của bạn là gì vậy mau đọc lên cho mọi người nghe đi."

  "Sẽ không phải là cái gì đó siêu kích thích đấy chứ..."

  "..."

  Có đủ loại suy đoán, thúc giục, bốn phía thanh âm, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Đường Nghiên.

  Lúc này, Đường Nghiên rụt rè liếc nhìn Kỷ Du Thanh bên cạnh, ánh mắt hai người đột nhiên chạm nhau, Kỷ Du Thanh theo bản năng hiểu rõ hoặc cảm nhận được điều gì đó, có thể là một hình phạt đáng xấu hổ nào đó.

  "Là hôn người bên cạnh." Đường Nghiên thấp giọng đọc,rồi lật tấm thẻ ra cho mọi người xem, sau khi nhìn thấy kết quả trừng phạt, nam nữ đều che miệng cười khúc khích, mong chờ chuyện tốt tiếp theo

  Nam thanh niên bên cạnh Đường Nghiên bật cười và có cảm giác chính mình được trúng thưởng.

  Lúc này có người hỏi: "Xin hãy chọn người mà bạn muốn hôn".

  Dưới ánh mắt mãnh liệt của mọi người và sự ngượng ngùng của thiếu niên bên cạnh, Đường Nghiên giơ tay lên, dùng ngón trỏ chỉ vào cô Kỷ đang ngồi ở một bên.

  Kỷ Du Thanh trong lòng nhẹ thở ra một hơi, dù sao thay vì để Nghiên Nghiên hôn một nam sinh nàng chưa từng gặp mặt, thà hy sinh bản thân còn tốt hơn, thực ra cũng không tính là hiến tế.

  "Cô Kỷ, như vậy có được không?" Đường Nghiên thăm dò hỏi đối phương, nàng phải được sự cho phép của cô mới được.

  Kỷ Du Thanh mím môi, vẻ mặt rất bình tĩnh, "Nghiên nghiên, đến đấy đi."

  Đường Nghiên khẽ ừ một tiếng, ngồi xích lại nuốt nướng bọt.

  "Hôn một cái, hôn một cái!" Mọi người vỗ tay chờ xem chyện vui. Đường Nghiên liếc mắt thoáng thấy một bên khác còn có hai cô gái lấy di động hướng hai người quay chụp.



  Kỷ Du Thanh ngồi thẳng, hô hấp ổn định, giữ nguyên vẻ bình tĩnh, biểu tình không có bất kỳ biến hóa nào.

  Đường Nghiên đã đỏ bừng mặt vì bị thúc giục cùng dụ dỗ, nàng chưa từng hôn ai trong đời, ngay cả trên mặt cũng không, nàng từ từ đến gần, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

 Kỷ Du Thanh vẫn bất động, nhưng cô có thể nghe rõ ràng tiếng Đường Nghiên nuốt nước bọt khi nàng đến gần.

  Giây tiếp theo, một đôi môi mềm mại ấm áp áp lên má cô, chỉ dừng lại một giây ngắn ngủi rồi rút ra nhanh như tia chớp.

  Nhưng cũng chính từ lúc này, trái tim đã lâu không đập của Kỷ Du Thanh bắt đầu đập nhanh hơn, đây là điều cô không ngờ tới.

  Đường Nghiên lui ra mặt đỏ như quả táo, nàng ngồi lại chỗ mình bảo trì một khoảng cách với cô Kỷ, co rúm hơi cúi đầu không dám nhìn mọi người.

  Nàng vẫn không thể tin được một điều, nàng đã hôn cô Kỷ, đã hôn cô ấy, thực sự hôn cô ấy.

Có thút cảm thấy hơi thở có chút dồn dập, miệng khô lưỡi khô mà không rõ lí do.

  "Được rồi được rồi, chúng ta tiếp tục trò chơi nào."

  Mặc dù hai ván đầu có thể nói là khởi đầu không tốt đẹp khi Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên đều trúng thưởng nhận phạt, nhưng những ván sau đó dường như cũng gặp vận may, hoa chưa bao giờ rơi vào tay hai người, nhưng kể từ sau nụ hôn, hai người có chút lơ đãng trong những trò chơi tiếp theo.

  Cơn mưa lớn bên ngoài không hề có ý định dừng lại, mà càng ngày càng nặng hạt, tiếng mưa hòa lẫn với tiếng du khách vui đùa trong nhà ngh, nhà bếp đã chuẩn bị một bữa ăn Trung Hoa thịnh soạn theo hình thức buffet. Kỷ Du Thanh dẫn Đường Nghiên cùng nhau đi tới ăn cơm, chơi lâu như vậy, cũng nên nghỉ ngơi, bổ sung một ít năng lượng.

  Sau khi hôn cô Kỷ, Đường Nghiên chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mặt cô, dù là cô nói với nàng hay nàng nói chuyện với cô, ánh mắt của Kỷ Du Thanh cũng sẽ vô tình hay cố ý liếc nhìn nàng, kể cả lúc này khi hai người đang ngồi đối diện ăn cơm thì Đường Nghiên đều là cúi đầu ăn.

  "Lát nữa có định ngủ trưa không?"

  "Dạ?" Đường Nghiên giật mình ngẩng đầu, sau đó không được tự nhiên nhìn sang chỗ khác.

  Kỷ Du Thanh cười nói: "cô hỏi là ăn cơm xong con có định ngủ trưa không?"

  Đường Nghiên liên tục lắc đầu, "con... con không có thói quen ngủ trưa..."

  "Vậy cô sẽ lên nghỉ ngơi, con tự mình chơi nhưng đừng đi quá xa, nhưng ở ngoài đang mưa khá to nên con cũng không thể ra ngoài."

  "Con không đi, con chỉ ở nhà trọ chơi thôi." Đường Nghiên đáp.

  "Được." Kỷ Du Thanh khẽ mỉm cười.

  Cách cô ăn rất tao nhã, ngay cả những món ăn bình dân nhất của Trung Quốc cũng có thể ăn ra cảm giác sang trọng, Đường Nghiên trong lòng càng ngưỡng mộ và sùng bái cô Kỷ.

  Chỉ sợ trên đời khó có thể tìm được người phụ nữ tương tự.  Kỷ Du Thanh ăn xong một mình lên lầu, cô thường có thói quen ngủ trưa, ngay cả khi ở công ty, cô cũng đặt một chiếc giường đơn trong phòng làm việc, nếu buổi trưa không nghỉ ngơi thì chưa đến tối cô đã mệt rã rời, nghỉ ngơi một chút bưởi trưa thì tinh thần rất tốt, do tuổi cũng đã lớn nên thân thể cũng dễ dàng mỏi mệt.

Sau khi lên phòng Kỷ Du Thanh khép hờ cửa, dù sao mọi đồ dùng đều trong phòng nhỡ đâu Đường Nghiên trở về phòng lấy đồ, cô lại ngủ thì rất phiền toài.



  Đi đến ban công kéo rèm lại, tẩy trang, tắt đèn trong phòng, Kỷ Du Thanh yên tâm nằm xuống, nhưng trong đầu cô không thể quên nụ hôn buổi sáng, trằn trọc miên man.

  Sau khi cô Kỷ lên phòng, Đường Nghiên một mình ở dưới, chợt nhớ tới lúc xuống không có mang theo điện thoại di động, cảm thấy có chút buồn chán nên đi theo mọi người lúc sáng đang chơi điện tử trong khu trò chơi, nhảy múa trên thảm nhảy, Đường Nghiên không hiểu và cũng không biết chơi, cũng không biết nói chuyện gì với mọi người.

  Xem chán, nàng ngồi trước cửa nhà ngh nhìn mưa lớn bên ngoài, những giọt nước trong suốt, từ trên trời rơi xuống, tan đi hợp thành một thể khi vừa chạm đất.

  Những chiếc lá to lớn tươi tốt ở vùng nhiệt đới bắt đầu cúi xuống sau khi gặp lượng mưa lớn, trước mắt có sương mù, Đường Nghiên biết, đó là hơi nước do trận mưa lớn tạo thành hơi nước

  Nàng ngồi ngơ ngác như vậy không biết bao lâu, Đường Nghiên đột nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ, nhưng nghĩ đến cô Kỷ đang nghỉ ở trên, nàng không muốn làm phiền cô ấy, nên nàng thành thành thật thật ngoan ngoãn chỉ ở lại tầng dưới.

  Để cho bớt nhàm chán, Đường Nghiên chạy đến phòng khách xem TV, internet TV có thể xem phim điện ảnh hay phim truyền hình kể cả chương trình giải trí cũng có.

  Đường Nghiên ngẫu nhiên bấm vào một bộ phim được xếp hạng nhất trong danh sách, khi phim bắt đầu, nàng không khỏi ngáp dài, càng xem càng tỉnh táo, cứ như vậy nàng trải qua buổi chiều một mình.

  Gần năm giờ Đường Nghiên mới dám lên phòng.

  Nhẹ chân nhẹ tay bước lên cầu thang, khi đến cửa phòng thì phát hiện cửa không đóng, nhất thời có chút lo lắng, liền đẩy cửa mở ra gọi: "cô Kỷ!"

  Sau đó cả người sững sờ tại chỗ trong giây lát, hóa ra cô Kỷ đã dậy rồi, đang đọc cuốn sách buổi sáng còn chưa đọc xong.

  "Trở lại rồi à, sao lại hoảng hốt như vậy?" Kỷ Du Thanh cười hỏi.

  "Con thấy cửa không khóa nên con nghĩ..." Đường Nghiên do dự, xấu hổ gãi gãi đầu.

  "Con còn tưởng rằng có người xấu đột nhập." Kỷ Du Thanh bị nàng chọc cười, nói: "Thật hâm mộ người trẻ tuổi, không cần ngủ trưa vẫn có tinh thần như vậy."

  Đường Nghiên đóng cửa đi vào, nàng cầm điện thoại lên thì phát hiện bên trong có rất nhiều tin nhắn.

  Sau đó mới nhớ ra sáng nay mình đã để lại điện thoại, quên mất mình còn đang nói chuyện với học tỷ, bây giờ phải làm sao?

  Lúc này, Kỷ Du Thanh lật lật trang sách, thản nhiên nói: "Điện thoại của con vang lên rất nhiều lần, có lẽ có việc gấp, con kiểm tra xem đừng làm chậm chễ việc."

  "Vâng..." Đường Nghiên cầm điện thoại ngồi xuống, liếc nhìn biểu tình của cô Kỷ, không có chút biểu cảm nào.

  Học Tỷ Thẩm Du Âm: [Được rồi được rồi, chị không trách em nữa.]

  Học Tỷ Thẩm Du Âm: [Ra ngoài chơi có chụp được tấm ảnh nào đẹp không, gửi cho chị xem với].

Học Tỷ Thẩm Du Âm: [ Chị có cảm giác không được tốt lắm].

Học Tỷ Thẩm Du Âm:[ Quả nhiên e lại không nói gì, thật là tức giận].

Mấy cái này là tin nhắn từ chiều.



   Học Tỷ Thẩm Du Âm: [ Đã chiều rồi, chị đợi e đã lâu lắm rồi, học muội, em ra ngoài không mang theo điện thoại di động sao].

  Học Tỷ Thẩm Du Âm: [Nếu bây giờ em gửi cho chị một bức ảnh selfie dễ thương của em, chịsẽ tha thứ cho em ngay lập tức].

  Học Tỷ Thẩm Du Âm:......

  Xem ra... học tỷrất sốt ruột, dù sao Đường Nghiên gần như cả ngày đều không nhìn vào điện thoại, nhìn thấy tin nhắn tràn ngập trên màn hình, nàng cũng có chút xấu hổ cùng ngại ngùng.

  Tuy nhiên, khi nhìn thấy dòng tin nhắn này, Đường Nghiên chợt nghĩ đến điều gì đó, không nói gì đứng dậy cầm điện thoại di động chạy ra ngoài, còn quên đóng cửa lại, chỉ vội vàng ném lại một câu: "cô Kỷ, con xuống lầu."

  Kỷ Du Thanh đang đọc sách liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên, nghe thấy thanh âm này, không khỏi thắc mắc, đứa nhỏ này vội vàng như vậy là chuyện gì xảy ra?

  Đường Nghiên cầm điện thoại di động chạy xuống lầu, dựa vào trí nhớ của mình để tìm một cô gái cùng bọn họ chơi game lúc sáng, vô cùng áy náy làm phiền cô ấy: "Xin chào, bạn còn nhớ tôi không? Chúng ta đã chơi cùng nhau vào buổi sáng."

  Cô gái sửng sốt một chút, quay người lại, sau đó nhiệt tình hỏi: "Nhớ chứ, có chuyện gì vậy?"

  "Chính là tôi muốn hỏi, lúc tôi bị phạt bạn có chụp ảnh tôi bằng điện thoại di động không..." Đường Nghiên hỏi một cách thận trọng sợ có điểm mạo phạm.

  Cô gái sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, sắc mặt đột nhiên có chút mất tự nhiên, cô mở khóa điện thoại trong tay nói: "A, có chụp, nếu bạn không thích tôi sẽ xóa nó luôn."

  "Không, không, ý tôi không phải vậy," Đường Nghiên vội xua tay, "Ý tôi là... cậu có thể gửi cho tôi bức ảnh đó được không?"

  Cô gái trẻ mở album ảnh ra: "Đây là cái này à?"

  Đường Nghiên nhìn điện thoại của đối phương, trong ảnh, Đường Nghiên đỏ mặt, nhắm mắt thật cẩn thận hôn lên má cô Kỷ, tuy nhiên ánh mắt của cô ấy hơi khác với vẻ ngoài điềm tĩnh thường ngày của cô.

  "Đúng, đúng rồi bạn có thể gửi nó cho tôi được không?"

  Nhìn thấy nàng háo hức như vậy, thậm chí còn cầu xin, trên mặt cô gái bỗng nhiên nở một nụ cười ngọt ngào, tựa như nhìn ra được điều gì đó.