Hôm sau, bảy giờ sáng, Đường Nghiên tắt đồng hồ báo thức rời giường, nàng gấp chăn bông thành hình đậu hũ đặt gọn gàng trên đầu giường. Mái tóc dài vương vãi trên vai nàng, Đường Nghiên liền buộc thành đuôi ngựa gọn gàng, đánh răng rửa mặt xong nhìn khuôn mặt thanh tú không chút son phấn trong gương. Nàng nghĩ điều gì đó ngượng ngùng cười rồi quay trở lại phòng, từ trong túi lấy ra đồ trang điểm, nhìn vào gương rồi học bộ dáng người ta trang điểm làm lại trên mặt mình.
Nàng không dám trang điểm quá đậm hay quá dày vì nàng cảm thấy như vậy không đẹp, tuy không để ý lắm đến những điều này nhưng thỉnh thoảng nàng vẫn sẽ nhìn thấy những bức ảnh trang điểm lọn xộn trên mạng, nàng không muốn làm như vậy nên chỉ thử đánh kem nền, kẻ mày và tô son màu sáng.
Người trong gương thần sắc trông tốt hơn rất nhiều, nàng hài lòng thu thập mọi thứ, mở cửa đi ra ngoài, lặng lẽ đi vào bếp để chuẩn bị bữa sáng cho cô Kỷ, máy nướng bánh mì nàng chưa có sử dụng qua nhưng đã từng thấy cô Kỷ dùng nên nàng cũng thử một chút. Nàng chiên trứng sau đó lấy thịt hộp trong tủ lạnh phết thẳng lên bánh mì, đặt trứng lên rồi rải một lớp chà bông cuối cùng đặt lên thêm một lát bánh mì nữa, cắt chéo vậy là xong sandwich đơn giản.
Lúc nàng đang hâm sữa thì cô Kỷ từ phòng ngủ bước ra: " Nghiên Nghiên, sao con dạy sớm thế?"
"Không phải hôm nay cô sẽ đến bệnh viện sao? Bữa sáng con đã làm rồi, cô đến ăn đi." Đường Nghiên cười nói.
"Được" Kỷ Du Thanh cao giọng trả lời:"Chờ một chút, cô vào rửa mặt đã."
Đường Nghiên đặt bánh sandwich lên đĩa, cắt hai quả cà chua nhỏ làm đồ trang trí, đặt sữa ấm sang một bên. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ đợi cô Kỷ tới ăn.
Cô Kỷ từ phòng tắm bước ra, gương mặt mộc mạc không hề có nếp nhăn, cô mặng áo len cổ tròn, bên dưới mặc chiếc quần màu đen bó sát, hai chân thẳng dại dáng người yểu điệu.
Đường Nghiên nhanh chóng kéo ghế ra giúp cô ngồi xuống, đặt nạng sang một bên, sau đó quay sang bên kia bàn, ngồi xuống đối diện cô.
Kỷ Du Thanh kinh ngạc nói: "Nghiên Nghiên chúng ta bây giờ có thể làm sandwich."
"Con từng thử qua ở căn tin trường, cảm giác không khó lắm nên hôm nay thử làm, hương vị thế nào ạ?" Đường Nghiên hỏi, dù được khen ngợi trên mặt vẫn giữ bình tĩnh.
Kỷ Du Thanh cầm chiếc bánh sandwich trong tay, nhẹ nhàng gật đầu,"Không tệ, trứng chiên vừa phải, mềm." Một giây tiếp theo, cô nâng tay cầm cốc sữa lên, "Vẫn còn nóng.". Chương mới nhất tại ( t 𝒓ùmt𝒓uyện.vn )
"Vâng, con nghĩ bây giờ trời lạnh rồi, nên uống thứ gì đó nóng sẽ tốt hơn."
"Nên.. nên vậy mà" Đường Nghiên giả vờ bình tĩnh, ăn bánh sandwich của mình.
Ăn sáng xong, Đường Nghiên đợi cô Kỷ quay lại phòng trang điểm, chải tóc,... chính nàng học tự đặt xe qua app, vừa ngẩng đầu thì Kỷ Du Thanh từ phòng bước ra, cô mặc chiếc áo choàng màu hồng nhạt bên dưới mặc váy dài đến mắt cá chân màu thẫm, tóc cô chia thành hai lọn tết vào nhau. Khi cô nhìn thấy Đường Nghiên cô cầm bím tóc lên hỏi: " Thế nào, nhìn có giống học sinh không?"
"Như thiếu nữ vậy!" Đường Nghiên không chút do dự khen ngợi, hống Kỷ Du Thanh cười thật vui vẻ lại có phần e lệ.
"Nhóc con, miệng thật ngọt, hôm nay cô sẽ giả vờ non nớt một lần vậy."
"Nó thực sự rất đẹp, con nói thật đấy."
Khi họ bước ra ngoài, một chiếc Hyundai màu đen đậu ở cửa, tài xế xuống xe nhìn xung quanh vài lần trong tay cầm điện thoại chuẩn bị gọi.
Đường Nghiên thấy điện thoại reo, nàng cũng không vội bắt máy mà nói với Kỷ Du Thanh: "Cô, xe đã đến rồi."
Kỷ Du Thanh còn đang ngạc nhiên thì Đường Nghiên đã vội vàng chạy tới chào tài xế. Đứa nhỏ này, hết cái này đến cái khác mang đến cho cô rất nhiều bất ngờ, hơn nữa còn lớn lên thật nhanh.
Cô lên chiếc xe đã đặt trước rồi đi thẳng đến bệnh viện hôm nay bác sĩ chính chữa cho cô trước đó tình cờ hôm nay trực
Cầm bệnh án vào đã lâu, Đường Nghiên ngồi ở trên ghế chờ đợi, người lui tới qua lại thật nhiều, rốt cục Kỷ Du Thanh mở cửa phòng bước ra, cô nghiêng người dang hai tay hướng Đường Nghiên hỏi: " Nhìn xem có cái gì khác không?"
Đường Nghiên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá nhiều lần, vẻ mặt nghi hoặc
"Ngốc, cô bỏ nạng rồi" Kỷ Du Thanh cuối cùng nhịn không được chủ động nói cho nàng.
"Thật sự, quá tốt rồi!" thanh âm của đường Nghiên siêu kích động, nếu phải miêu tả thì giống như người chồng đợi vợ ở ngoài phòng chờ nghe được tin vợ mình mang thai vậy, bộ dáng giống nhau như đúc.
Lúc đó, có rất nhiều người đi ngang qua nhìn họ.
"Nhưng bác sĩ nói trong thời gian này không nên vận động quá nhiều, việc lái xe cũng không có vấn đề gì."
Đường Nghiên nhìn cô gật đầu điên cuồng, có thể thấy rõ sự phấn khích của nàng.
Trên đường ra khỏi bệnh viện, Kỷ Du Thanh bước đi chậm rãi, đặc biệt là ở chân bị thương, Đường Nghiên kiên nhẫn đi theo cô, duy trì tốc độ đi bộ như cũ.
"Hôm nay chúng ta về ngoại ô một chuyến nhé."
"Được" Đường Nghiên đồng ý không chút do dự.
"Cô muốn đến thăm mẹ cô, đã lâu rồi cô chưa đến đó."
" Vâng, vậy chúng ta có cần mua gì không?" Đường Nghiên hỏi.
"Đương nhiên là muốn mua, về nhà lấy xe trước đã rồi đến siêu thị mua vài thứ người già hay ăn."
Đã lâu lắm rồi nàng mới ngồi trên xe do cô Kỷ lái, Đường Nghiên rất nhớ cảm giác này.
"Cô Kỷ, con muốn học lái xe."
Kỷ Du Thanh ngạc nhiên liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục lái xe: " Rất tốt, nên học sớm một chút, sau này học tập bận rộn thì sẽ không có thời gian"
Đường Nghiên giải thích: "Sau này ra ngoài chúng ta có thể đổi lái, để cô cũng có thể nghỉ ngơi."
"Được được được, hiếm khi con có lòng như vậy cô Kỷ rất vui." Nhìn sườn mặt có thể thấy ý cười trong mắt cô.
Bỗng nhiên cô dừng lại một chút rồi hỏi: "Con định học lái xe ở đâu, ở trường hay cô tìm cho con người dạy nhé?
"Học ở trường ạ, so với bên ngoài rẻ hơn với mỗi ngày tập lái xe cũng tiện."
"Được rồi, lần này quay về trường cô sẽ đưa cho con phí đăng kí."
Đường Nghiên nhìn ra ngoài cửa sổ, xe đã đến đường vành đai vẫn có rải rác nhà cao tầng nhưng khá vắng vẻ.
Đường Nghiên đóng cửa sổ lại, Kỷ Du Thanh nhìn thấy, không khỏi hỏi: "Không phải là say tàu xe sao?"
Đường Nghiên lắc đầu: "Gió có chút lạnh, say tàu xe cũng không sao, hiện tại đỡ hơn nhiều rồi."
Kỷ Du Thanh nhìn nàng trong mắt mang theo ý cười "vậy thì tốt, từ từ sẽ hết chờ con học lái xe xong chắc chắn sẽ không thấy say xe nữa."
Đường Yên gật đầu nhẹ nhàng đáp lại, đúng lúc này, điện thoại di động trên đùi nàng nhận được tin nhắn, nàng liền mở ra xem, là chịBội Văn gửi
Bội Văn: [Hôm nay là ngày tái khám, hai người đi chưa?]
Bội Văn: [ Nhớ nói cho tôi biết kết quả.]
Đường Nghiên cầm điện thoại gõ tin nhắn trả lời: [ Kiểm tra rồi, hiện tại không cần dùng đến nạng đã có thể lái xe, chỉ là tạm thời không được vận động mạnh.
Bội Văn: [Chà, vậy là tốt rồi, hai người đang làm gì? Cuối tuần có sắp xếp gì không.]
Đường Nghiên: [ Đang trên đường đến viện dưỡng lão thăm mẹ cô Kỷ.]
Bội Văn: [Được rồi, tôi hiểu rồi, em nhớ những gì tôi nói hôm qua đấy, nếu sau này có gì cần tôi hỗ trợ lúc nào cũng có thể gọi điện tôi sẽ tận lực giúp đỡ.]
Đường Nghiên: [Cảm ơn chị Bội Văn.]
Kỷ Du Thanh đang lái xe, liếc nhìn nàng đang chơi điện thoại di động, không khỏi tò mò hỏi: " Nói chuyện với bạn học sao."
"Không phải ạ" Đường Nghiên cất điện thoại đi, "là chị Bội Văn, chị ấy hỏi kết quả kiểm tra của cô."
"Ở trong trường quan hệ với bạn bè tốt chứ?" Kỷ Du Thanh trên mặt trấn định làm bộ như lơ đãng hỏi
"Con tương đối thân thiết với bạn cùng phòng nhưng các bạ khác trong khoa thì ít tiếp xúc."
"Đại học như vậy là bình thường, dù sao ai cũng tự do, thông thường ở trong kí túc xá sẽ thân thiết hơn sau này có thời gian thì đưa bạn học về nhà chơi, gia tăng tình cảm."
"Vâng"
Trò chuyện một hồi xe đã rời khỏi thành phố, đường thông thoáng hơn, xa xa có thể thấy quang cảnh tươi mát trời xanh mây trắng, làm cho con người ta cmar thấy thoải mái dễ chịu.
Bây giờ Đường Nghiên cảm thấy có lẽ cuộc sống tương lai của mình sau này tràn đầy hy vọng và tươi đẹp.