"Nghỉ lễ rồi!" Hạ Tử Hàm reo hò vui sướng, dùng sức đẩy cửa phòng kí túc, Đường Nghiên theo sát phía sau cô, tâm tình cũng rất tốt nhưng biểu hiện bên ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Tối qua nàng đã thu dọn đồ đạc, bây dờ chỉ cần dọn dẹp một chút tránh bám bụi khi quay lại là được.
"Hạ Tử Hàm, thi thế nào, có thể qua môn không?" Hàn Sảng vừa xếp hành lí vừa hỏi.
"Đừng nhắc đến chuyện đó, mình chỉ hy vọng không trượt thôi, không biết sao trước kia mình lấy dũng khí ở đâu mà có thể nghĩ là sẽ đạt được tám mươi phần trăm cơ chứ."
"Đường Nghiên cho cậu dũng khí, ha ha ha ha..."
Đường Nghiên giật mình không hiểu, quay đầu lại nhìn mọi người lại ngẩn người tiếp.
"Không cần phải nói, phòng chúng ta Đường Nghiên là số một." Hạ Tử Hàm gọi: "Đúng không, Đường Nghiên."
Đường Nghiên ngượng ngùng cười: "Không... không phải vậy đâu."
"Này, đừng khiêm tốn như vậy, kỳ thi giữa kỳ vừa rồi cậu là người đứng đầu lớp, lần này cũng sẽ không thay đổi đâu."
(Cốc cốc cốc)
Mọi người trongphòng đồng loạt quay lại nhìn ra cửa, Kỷ Du Thanh khoác một chiếc áo bành tô màu đen, chân đi đôi bốt màu trắng đến mắt cá chân, đen trắng đan xen trông cô thật cao raó nhưng cũng có vẻ lạnh lung.
"Cô Kỷ!" Đường Nghiên vẻ mặt kinh ngạc.
Những người khác cũng lễ phép chào hỏi:"Chào cô ạ."
Kỷ Du Thanh cũng gật đầu, ôn nhu thanh nhã đáp lại mọi người: " Chào mọi người".
Sau đó cô đi thẳng đến chỗ giường Đường Nghiên, " cô đến giúp con dọn đồ, đã sắp xếp xong chưa?"
Đường Nghiên gật đầu: "Đều đã xong rồi ạ."
Có một chiếc vali và hai chiếc túi, Đường Nghiên chủ động đưa chiếc nhẹ nhất dễ cầm nhất cho cô Kỷ, còn nàng thì kéo vali và xách một chiếc túi lớn.
Sau khi họ bước ra khỏi phòng ký túc xá, cả phòng đang im lặng bốc chốc sôi nổi không thôi.
"Trọng điểm là dáng cô ấy rất đẹp," Hàn Sảng nhéo nhéo thịt trên bụng mình, "chúng ta mới mười tám tuổi, nhưng vẫn không bằng người hơn ba mươi tuổi, quá xấu hổ."
"Thật không thể tin được một người đẹp như vậy lại không có người yêu."
"Có thể người ta thích cuộc sống độc thân, vừa có tiền vừa có nhan sắc tội gì phải gả cho một tên đàn ông thối chứ?"
"..." Mọi người đều đang bàn tán và nói những điều vô nghĩa.
Sau khi xuống lầu, cất hành lý vào cốp xe, Kỷ Du Thanh đi vòng tới bên ghế lái, vừa mở cửa xe vừa nhìn Đường Nghiên rồi nói: "Cô có chuyện muốn nói."
Đường Yên ngẩn người một chút, sau đó nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào ghế phụ.
Hệ thống sưởi trong xe lập tức bật lên dễ chịu hơn nhiều so với việc ở bên ngoài, ngay cả khi cửa sổ đóng chặt, Đường Nghiên cũng dần dần thích nghi với môi trường như vậy hầu như không cảm thấy khó chịu vì say tàu xe.
Nàng thắt dây an toàn vào im lặng chờ đợi điều cô Kỷ chuẩn bị nói với nàng.
Kỷ Du Thanh không vội mở miệng trước, mà từ phía để nước lấy ra một tách trà sữa nóng đưa cho Đường Nghiên: " Trên đường đến đây cô thấy có nhiều người xếp hàng mua, hẳn là rất ngon nên mua cho con, con uống thử đi."
Đường Nghiên vui mừng đưa tay nhận lấy, cầm cốc trà sữa nòng trong bàn tay, cho nên có thể hiểu là cô Kỷ đã xếp hàng để mua cho nàng cốc trà sữa này sao?
Tuy Đường Nghiên không quá thích uống đồ ngọt, nhưng nghĩ đến lí do thì nàng uống được.
"Thế nào, vị có ngon không?" Kỷ Du Thanh nhìn nàng uống rồi sốt ruột hỏi.
Đường Nghiên nhấp môi gật đầu: "Ngon ạ."
Kỷ Du Thanh trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng, sau đó bắt đầu khởi động xe, hoàn toàn quên mất lời mình vừa nói.
Mãi cho đến khi xe chạy ra khỏi trường, ra tới đại lộ, Đường Nghiên mới uống hết cốc trà sữa, nhịn không được hỏi: "Cô Kỷ, chẳng phải cô nói có chuyện muốn nói sao, có chuyện gì vậy?"
Kỷ Du Thanh hai tay nắm lấy vô lăng, nhìn chằm chằm con đường phía trước, nói: "Mẹ con sắp đến Hoa Đô."
Cốc trà sữa đã đương nàng uống hết nếu không sẽ bị nàng bóp cho đổ ra ngoài, Đường Nghiên có chút khó thở giọng điệu không bình tĩnh nói " bà ấy tới làm gì ạ?"
Kỷ Du Thanh liếc nhìn nàng, tự nhiên nói:"Tới thăm con."
Tại sao chuyện đó lại xảy ra vào lúc này...
Thành thật mà nói, Đường Nghiên không muốn bà đến, không muốn bà quấy rầy cuộc sống yên bình của nàng, càng không muốn bà phát hiện ra tình cảm của mình đối với cô Kỷ.
"Sao vậy? Có vẻ con... không vui lắm." Kỷ Du Thanh tò mò hỏi.
Đường Nghiên lắc đầu, "không... con chỉ... cảm thấy hơi đột ngột và bất ngờ, mẹ không thăm con khi con đi học.... mà bây giờ...."
"Nghiên Nghiên, cô có thể hiểu được tâm tình hiện tại của con, nhưng con còn nhỏ, nhiều chuyện còn chưa biết. Mẹ con cũng có khó khăn riêng, nhưng nhất định là rất yêu con."
Yêu?
Bản thân Đường Nghiên cũng không dám tin tưởng chuyện này, bời vì nàng rất ít có thể cảm nhận được tình thương của mẹ.
Nghĩ tới đây, mũi nàng đau nhức, hốc mắt lập tức ươn ướt, Đường Nghiên cụp mắt xuống khụt khịt:" Đã gần một năm con chưa có gặp mẹ, lần trước gặp mặt là lúc bà đưa em trai đi khám bệnh thận tiện thì đi trường học gặp con, chúc con cố gắng thi đỗ đại học."
Ngay cả trong ngày thi đại học, nàng cũng chỉ nhận được tin nhắn của mẹ, ngày có kết quả thi đại học mẹ nàng cũng chỉ bày tỏ sự vui mừng và chúc mừng nàng qua tin nhắn. Cho dù nàng phải đi học xa vẫn là nàng chủ động gọi điện, bà vẫn từ đầu đến cuối không hề xuất hiện.
Sự chăm sóc của mẹ từ lâu đã trở thành một mong muốn xa xỉ trong mắt Đường Nghiên.
Chuyện này đã xảy ra suốt mười tám năm qua.
Nhưng bây giờ, nàng đang sống một cuộc sống tốt đẹp, có cô Kỷ bầu bạn, Đường Nghiên đã sớm quên sự đau đớn, tự nhiên bà ấy tới làm gì?
Kỷ Du Thanh nghe xong cảm thấy rất đau lòng, cô dùng một tay chạm vào vai nàng, bày tỏ sự an ủi thầm lặng.
Một lúc sau, Kỷ Du Thanh mới nói: "Ngày mai chị ấy sẽ bay tới, con có muốn đi cùng cô đến sân bay không?"
Đường Nghiên trầm mặc một lát, cuối cùng gật đầu nói: "Được."
Khi gần về đến nhà, Đường Nghiên nhận được điện thoại của Triệu Tiểu Vân.
"Mình đã chuẩn bị xong rồi, tối nay chúng ta gặp nhau ở đâu vậy?"
Đường Nghiên liếc nhìn cô Kỷ trước, sau đó nói vào điện thoại: "Chờ một chút, để mình hỏi cô Kỷ."
"Có chuyện gì vậy?" Kỷ DU Thanh tò mò nhìn sang.
"Tối nay Tiểu Vân muốn cùng con ăn tối."Ánh mắt Đường Nghiên như đang trương cầu sự đồng ý của cô
Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy thì đi thôi, bạn tốt nên duy trì tình cảm, con cũng vừa thi xong lại được nghỉ nên thả lỏng một chút, nhưng có điều..."
Cô còn chưa nói xong, Đường Nghiên đã nói ra trước: "Không được uống rượu!"
Kỷ Du Thanh nhìn nàng cười nói: " Nhớ là tốt."
Về đến nhà, trước tiên nàng dỡ hành lý xuống rồi xách về phòng, Đường Yên cũng không có gì để sắp xếp nên nàng nhìn vào gương chỉnh tóc tai lại một chút rồi cầm điện thoại, chuẩn bị ra ngoài.
Kỷ Du Thanh đang bận việc trong phòng khách, vội vàng hỏi nàng: "Không cần cô đưa đi sao?"
Đường Nghiên cười đáp: "Không ạ, ở ngay gần đây thôi, con có thể đi bộ tới."
"Vậy hai cô gái xin hãy chú ý an toàn, buổi tối về sớm một chút, có chuyện gì thì gọi điện cho cô."
"Vâng!"
Đường Yên vừa ra ngoài không bao lâu, nàng đang đứng trên đường tìm phương hướng thì lại có một cuộc gọi khác gọi tới.
"Đường Nghiên, em đang làm gì vậy? Có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn cơm đi." Thẩm Du Âm nói.
"Ừm, học tỷ, em cũng hẹn một người bạn đi ăn tối..."
"Không sao đâu, gọi bạn em đến cùng đi, để chị gửi địa chỉ cho em."