[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 97





  Ra đến cửa rồi Kỷ Du Thanh mới lúng túng, vội vàng buông tay Đường Nghiên ra, trên mặt có chút mất tự nhiên, thúc giục: "Mau mang giày vào rồi đến bệnh viện."

  "Ồ!" Đường Nghiên không nói gì, từ trong tủ giày lấy giày ra, ngồi lên ghế thay giày, xen của cô vang lên tiếng mở khóa, nàng sợ đối phương phải chờ lâu nên không dám chậm trễ nên cũng nhanh chóng đứng dậy vội vàng đóng cửa rồi ra ngoài.

  "Bên ngoài có thật nhiều xe." Đường Nghiên thở dài nhìn xe xếp hàng dài.

  "Cuối tuần chính là như vậy, cô cũng chọn một con đường không quá tắc nghẽn." Kỷ Du Thanh đáp.

  Ngoài tình trạng ùn tắc giao thông trên đường, các bệnh viện còn đông đúc vào cuối tuần, đặc biệt là ở sảnh bệnh viện, bạn có thể thấy dòng người đông đúc khi bước vào, có người lớn, trẻ em, người già, đàn ông và phụ nữ, ùn ùn. với đủ loại giọng nói khác nhau từ khắp mọi miền đất nước cùng với tiếng trẻ con khóc lớn rất ồn ào.

  Đường Nghiên chưa bao giờ tự mình đăng ký, nàng luôn cảm thấy quá trình này rất phức tạp, hôm nay nàng đi theo cô Kỷ lại cảm thấy không quá khó khăn, sau khi đăng ký Kỷ Du Thanh dẫn nàng lên lầu đến phòng khám ngoại trú, lúc này Đường Nghiên mới biết là cô Kỷ cho nàng khám dịch vụ chuyện gia, nàng cảm thấy chỉ làm cảm nhẹ chút thôi làm như vậy có phải chuyện bé xé ra to không.

  Sau một loạt các kiểm tra, xét nghiệm, loại trừ cảm do virus, nên chỉ truyền cho Đường Nghiên rồi kê thuốc cho đi về

  Đường Nghiên đang truyền nước, có lẽ một lát nữa sẽ không xong, nàng liếc nhìn cô Kỷ đang cúi đầu ngồi trên chiếc ghế gần đó, gõ gõ trên điện thoại di động giống như đang xử lí công việc, nhất thời Đường Nghiên cảm thấy trong lòng có chút áy náy.

  "Cô Kỷ, con ở đây không có chuyện gì, truyền xong con có thể tự bắt xe về, cô cứ đi làm việc của mình đi."

  Kỷ Du Thanh nghe xong liền ngẩng đầu nhìn nàng, tim đập mạnh một chút rồi trả lời nàng: "Cô không vội, đợi con truyền xong đi."nói xong cô liếc nhìn chai nước một chút.

  Đường Nghiên mím môi không nói gì nữa, một lúc sau, Kỷ Du Thanh cúi đầu nói: "Có lẽ gần đây cô sẽ có chút bận."

  "Không sao, không sao, cô Kỷ cứ bận đi, con có thể tự lo được." Đường Nghiên nhanh chóng nói.

  "Cô sẽ không ở nhà nhiều, cuối tuần con không cần về, đỡ phiền toái phải chạy đi chạy lại" Kỷ Du Thanh nói thêm

  "Không phiền toái." Mặc dù sống ở ký túc xá sẽ thuận tiện hơn, nhưng Đường Nghiên nghĩ một khi chuyện này bắt đầu thì có thể cô Kỷ sẽ thật sự đuổi nàng đi, " con có thể tự xử lý tốt, cô Kỷ không cần lo lắng cho con", Đường Nghiên kiên trì.

  Cứ như vậy, Kỷ Du Thanh cũng không nói thêm gì nữa.

  Sau khi truyền và uống thuốc xong, Kỷ Du Thanh mua cơm ở một nhà hàng trên đường về, còn chưa kịp ăn miếng nào cô đã vội vàng lấy chìa khóa lái xe ra ngoài, để lại Đường Nghiên một mình ngồi trên bàn ăn.

  Bởi vì cô Kỷ đã mua cơm nên Đường Yên không muốn lãng phí đành ép mình ăn hết chỗ cơm, uống thuốc rồi đi nghỉ ngơi, có lẽ do tác dụng của thuốc nên rất nhanh nàng đã chìm vào giấc ngủ.

  Kỷ Du Thanh một mình lái xe đến chỗ mẹ cô, cô nói hai người chăm sóc bà cụ rời đi, cô muốn một mình chăm sóc bà cụ lúc này.

  Bên mặt hồ yên tĩnh, bà cụ đang ngồi trên ghế nhìn ra hồ, đang lẩm bẩm điều gì đó nhưng không ai hiểu bà đang lẩm bẩm điều gì.

  Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng cô nói: "Mẹ ơi, nếu là mẹ, mẹ sẽ làm gì?"

  Bà lão vốn luôn im lặng đột nhiên mất bình tĩnh, hét lên: "Đừng trộm đồ của tôi, không ai được phép trộm đồ của tôi!"

  Kỷ Du Thanh nhất thời sợ hãi, nhanh chóng an ủi bà: "Không có trộm đồ của mẹ, không có."

  Phải mất một lúc bà mới bình tĩnh lại, Kỷ Du Thanh trầm ngâm rồi như bông nhiên trong đầu đã có đáp án, cô nhìn sườn mặt bà cụ, " mẹ con biết phải làm gì rồi".

Những thứ mẹ cô đã mất, cô phải giúp bà lấy lại.

  Trước đây, Kỷ Du Thanh vẫn cảm thấy không làm sao cả, mọi việc của Thẩm Gia đều không liên quan đến cô, nhưng mẹ cô thì khác người đó nợ mẹ cô nhiều như vậy, cô không cam tâm, những gì cô làm đều là vì mẹ chứ không phải vì cô.

  *

  "Phu nhân, phu nhân, có khách đến ạ." Một người giúp việc vội vàng chạy vào.

  Người phụ nữ đang làm đẹp, nằm trên ghế dài hét lên: "Gấp cái gì chứ, rốt cuộc là ai?"

  Khi đang nói thì bên ngoài truyền đến âm thanh xôn xao.

  Kỷ Du Thanh nhờ người đỡ mẹ cô ra khỏi xe, ngồi vào xe lăn, cô chống tay lên lưng ghế, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nơi này đã rất lâu rồi mới đến.

  Thẩm Du Âm ở trong phòng trên lầu nghe thấy tiếng động liền đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, khi nhìn thấy vô cùng kinh ngạc liền thay đồ đi xuống lầu.

  Người phụ nữ bước ra nhìn thấy vị khách đến cũng là sợ ngây người, sắc mặt lộ rõ vẻ không vui, giọng điệu cũng không mấy thiện ý: " Không phải cô nói đời này sẽ không bao giờ...đặt chân vào ngôi nhà này nữa sao?"

  Kỷ Du Thanh khẽ mỉm cười, đơn giản nói: "Tôi chỉ đưa mẹ tôi đến đây để gặp lại một người bạn cũ, ai nói là về nhà."

  Người phụ nữ nghe thấy vậy không chịu yếu thế, khoanh tay ra vẻ: "A! đúng, suýt nữa tôi đã quên , mấy năm trước đây đã không còn là nhà của cô rồi."

  Tư thế của người phụ nữ hiển nhiên là không muốn cho hai mẹ con Kỷ Du Thanh bước vào, đúng lúc này, Thẩm Du Âm từ trong chạy ra đứng trước cửa nói: " Ba gọi haii người vào."

  Người phụ nữ kinh ngạc quay người lại, vậy mà đứa con gái của mình khuỷu tay lại chĩa ra ngoài, bà hét lên: " Thẩm Du Âm, con làm cái gì vậy!"

  Thẩm Du Âm lười để ý đến bà, tiếp tục nói: "Ba đã biết hai người tới rồi, ông ấy đang đợi trong phòng."

  Ba của hai người đang phải thở máy, tuy rằng không thể mở miệng nói chuyện, nhưng thần trí vẫn là tỉnh táo nên mẹ của Thẩm Du Âm không giám làm gì quá mức, dù sao ông ấy chưa tắt thở thì di chúc vẫn có thể bị thay đổi.

  Vì vậy, bà chỉ có thể không tình nguyện tránh đường cho mẹ con Kỷ Du Thanh người mà bà ghét nhất trên đời này đi vào,

  Kỷ Du Thanh không chút do dự đẩy mẹ cô đi vào.

  Sau khi bước đến trước mặt Thẩm Du Âm, Kỷ Du Thanh nói với Thẩm Du Âm: " Sao cô có thể giúp người ngoài đối phó với mẹ cô như vậy chứ?"

  Thẩm Du Âm tỏ ra vô tội nhún vai, "Mẹ, không phải mẹ bảo con tìm họ đến gặp ba lần cuối sao, dều là do mẹ dặn dò."

  "Mẹ không cho phép con..." Người phụ nữ hít một hơi thật sâu, không muốn gây ra quá nhiều rắc rối trước mặt nhiều người " mau lên phòng đi, hôm nay cấm, không được ra ngoài."

  "Con đến phòng của ba." Thẩm Du Âm trợn mắt xoay người vào trong.

  Người phụ nữ tức sắp chết, mẹ con nhà kia đột nhiên xuất hiện như vậy giống như một đòn cảnh cáo, thức tỉnh bà đang đối mặt với một kẻ thù rất mạnh, nhưng làm sao bà già đó vẫn chưa chết vậy.

  Lần cuối nhìn thấy người đàn ông này vẫn còn một than thể cường tráng khỏe mạnh, Kỷ Du Thanh không nghĩ tới người đàn ông uy phong lẫm liệt, hô mưa gọi gió như vậy bây giờ lại nằm đây thoi thóp suy nhược như vậy.

  Cô đứng đó, đẩy xe lăn của mẹ, luôn giữ khoảng cách với giường bệnh, ông cụ trên giường hiển nhiên rất kích động khi nhìn thấy cô, đôi mắt ươn ướt, vươn một bàn tay xương xẩu ra, cố gắng vươn đến gần hơn. .

  Tâm trạng của Kỷ Du Thanh hiện giờ rất phức tạp, người đàn ông này trước đây khiến cô phải hận bao nhiêu thì bây giờ lại đáng thương bấy nhiêu, cuối cùng cảm tính vẫn áp đảo lí trí, cô không đành lòng, đẩy xe lăn đến gần hơn, cuối cùng tay ông cụ rốt cục cũng chạm đến tay mẹ cô, nhưng mẹ cô hoàn toàn không nhớ gì, bà không có gì khó chịu cũng không từ chối cái nắm tay này của ông.

  Nếu hôm nay không phải ở trước mặt nhiều người như vậy Kỷ Du Thanh rất khó có thể cam đoan mình không chế được cảm xúc và sử lí mọi chuyện một cách đàng hoàng như vậy.

  Hôm nay ông cụ nhìn thấy hai người cảm xúc vô cùn kích động, nước mắt cứ vậy rơi xuống, ý tá thấy vậy một bên lau cho ông một bên trấn an ông bình tĩnh một chút.

  Kỷ Du Thanh ngẩng đầu nhìn trần nhà, cố gắng kiềm chế điều gì đó, một lúc sau, cô khụt khịt nói: "tôi đã làm hết những gì nên làm rồi." Nói xong cô cúi đầu nhìn mẹ, nhẹ nhàng nói: "Mẹ, chúng ta quay trở lại thôi."

  Thẩm Du Âm nghe xong liền vội vàng hỏi: "Sao không ở lại thêm một lát, thật khó ba mới gặp được hai người."

  Kỷ Du Thanh quay người đi, lạnh lùng nói: "Không được."