[BHTT] Tôi Nhận Tội, Thưa Quý Toàn

Chương 13: H



"A... Thắng, Thắng Nam..."

"Bên dưới chặt quá, hưng phấn quá phải không?"

Ngón tay Khổng Thắng Nam đưa vào nửa chừng, bị hút thật chặt, cô có thể cảm nhận được nếp gấp bên trong của Tống Tĩnh Tử cọ xát vào tay cô. Khép chặt ngón tay, cô tiếp tục đẩy vào bên trong một cách ác ý, ngón tay không nhàn rỗi bên mà chạm trái phải, nghe Tống Tĩnh Tử rên rỉ không chịu nổi, cô càng chơi hăng hái hơn.

"T-Thắng Nam... Ờ... A! A! Thắng Nam!"

Pạch! Pạch! Pạch!

Khổng Thắng Nam dùng tay đánh vào mông Tống Tĩnh Tử mấy cái, cho đến khi mông của Tống Tĩnh Tử đỏ bừng, và cô vẫn không thể dừng lại. Bởi vì cảnh tượng như vậy thực sự khiến người ta sôi máu, mông nàng hồng hồng vì bị đánh, cộng với thân hình tròn trịa của Tống Tĩnh Tử, Khổng Thắng Nam nhéo một cái, chỉ muốn đánh cái mông nhỏ nhắn đáng yêu của của Tĩnh Tử thêm mấy cái.

"Không, đừng đánh nữa, Thắng Nam –"

"Vậy tôi hỏi chị, còn dám mời người đến nhà chúng ta không?"

"Chị không dám nữa... Chị không dám nữa ... Ối! Đau quá. Ah..."

Bốp

"Nếu tôi không giáo huấn chị nhiều hơn, e rằng lần sau chị sẽ mang theo một nam hay nữ hoang dã về phải không?"

Bốp ! Bốp

Khổng Thắng Nam không giấu sự tàn bạo của mình, cô lại tát mạnh vào cái mông đầy đặn của Tống Tĩnh Tử, cú đánh có vẻ hơi mạnh nên mông đã hơi sưng lên.

"Không! Chị không dám nữa... Huhuhu..."

Tống Tĩnh Tử nằm trên thớt cầu xin tha thứ, nhưng toàn thân nàng lại hưng phấn vô cùng, nước từ thân dưới đã chảy từ đùi xuống mắt cá chân, Khổng Thắng Nam đã sớm chú ý tới điểm này.

"Chị dâu, có vẻ rất thích được tôi đánh. Chị có khuynh hướng khổ dâm à? Nhìn xem."

Khổng Thắng Nam chạm vào nước đang dính trên mắt cá chân của nàng, trên tay cô có chất lỏng đặc sệt, đưa đến trước mắt Tống Tĩnh Tử, nàng xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn tay Khổng Thắng Nam.

"Chị không muốn nhìn sao? Há miệng ra."

Tống Tĩnh Tử phản kháng không muốn mở miệng, lúc này Khổng Thắng Nam lại đánh vào mông nàng thật mạnh, vô thức hét lên một tiếng, Khổng Thắng Nam đưa tay vào miệng nàng.

"Chỉ là đánh đòn thôi, ướt át quá, thật xấu hổ. Hãy liếm sạch sẽ cho tôi"

Khổng Thắng Nam đưa tay vào miệng nàng, trêu chọc đầu lưỡi, đưa bốn ngón tay vào đó, bức ép Tống Tĩnh Tử nhục nhã mở miệng ra.

Ngay lúc Khổng Thắng Nam đang chơi đùa với chị dâu thân yêu của mình, điện thoại di động vốn đặt trên bồn rửa của Tống Tĩnh Tử vang lên, Khổng Thắng Nam liếc nhìn tên người liên lạc hiển thị trên màn hình điện thoại, liền rút bàn tay đang nhét trong miệng nàng ra, rủ nước miếng trên tay, dò xét bàn tay, mỉm cười nhận điện thoại.

"Khụ khụ khụ..."

Khoảnh khắc Khổng Thắng Nam rút tay ra, nàng nghẹn ngào vì nước miếng không được nuốt xuống, cố gắng hết sức để kìm nén cơn ho.

"Alo? Anh à?"

Khổng Thắng Hào đột nhiên gọi điện cho nàng, khiến Tống Tĩnh Tử giật mình. Đó là điện thoại di động của nàng, tại sao Khổng Thắng Hào lại gọi vào lúc này? !

Nàng sợ đến không nói nên lời, nhưng vào lúc này, Khổng Thắng Nam vỗ vào mông nàng, yêu cầu quay người ngồi lên tủ bếp.

Nàng vừa khóc vừa lắc đầu, không muốn tiếp tục, nàng không thể làm chuyện như vậy khi Khổng Thắng Nam và Khổng Thắng Hào đang nói chuyện điện thoại.

"Hả? Thắng Nam? Anh gọi đúng số mà, đây không phải di động của Tĩnh Tử sao?"

"À, đúng là điện thoại di động của chị ấy, chị ấy đang bận."

Khổng Thắng Nam nhấn mạnh từ "bận", Tống Tĩnh Tử ngồi lên tủ bếp với đôi mắt ngấn lệ, lắc đầu. Không muốn đối phương có động thái tiếp theo, nhưng Khổng Thắng Nam làm sao có thể nghe lời nàng? Cô bảo Tống Tĩnh Tử mở đùi ra, đồng thời bóp bóp một bên ngực của Tống Tĩnh Tử, dùng tay nghịch nghịch, dùng đầu ngón tay vuốt ve đầu ti đang cương cứng của nàng.

"Bận? Nàng bận cái gì?"

Tống Tĩnh Tử cắn môi dưới, không dám rên rỉ, sợ Khổng Thắng Hào phát hiện có chuyện gì đó.

"Đang bận nấu ăn, chị dâu đang nấu ăn cho em."

"Ừm... ừm..."

Tống Tĩnh Tử cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nhạy cảm, toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Nàng sợ Khổng Thắng Nam nói bậy, Khổng Thắng Nam một tay cầm điện thoại, tay còn lại chơi đùa với bộ ngực đến chán, cô lại di chuyển đến vùng kín mềm mại, đầu ngón tay nán lại trên da thịt.

"Ồ ồ ồ, tốt quá. Mấy ngày trước em ấy đã gọi cho anh và nhờ anh hỏi khi nào em về nhà. Chắc em ấy muốn tạo cho em một điều bất ngờ hay gì đó."

"Hahaha."

Khổng Thắng Nam nghe vậy, không hề báo trước mà đâm thẳng ngón tay vào lỗ nhỏ của Tống Tĩnh Tử, nàng hoàn toàn không chuẩn bị, bị kích thích mà hét lên một tiếng, sau khi hét lên, nàng nhanh chóng lấy tay che miệng lại, sợ hãi nhìn Khổng Thắng Nam.

"Hả? Anh nghe thấy một tiếng hét. Tĩnh Tử sao vậy?"

"Ồ, không sao đâu. Chắc là chị ấy vô tình cắt phải tay. Chị dâu, chị không sao chứ?" Nàng đang khóc thảm thiết vì bị cô ức hiếp, lỗ nhỏ còn đang đóng mở, cắn vào tay cô.

"Cô ấy nói không sao đâu, anh trai."

"Chà, Thắng Nam, hãy nghe những gì anh nói, em phải chăm sóc Tĩnh Tử nhiều hơn, có biết không?"

Khổng Thắng Nam bắt đầu có chút cáu kỉnh khi nghe điều này. giống như nghe anh trai giảng đạo cho mình, lúc cô không vui, thì Tống Tĩnh Tử sẽ chịu đau khổ, ngón tay của Khổng Thắng Nam tạo thành một vòng tròn lớn bên ngoài vùng kín Tống Tĩnh Tử, sau đó cô đưa tay vào, khi đưa vào, cô cố tình đẩy đầu ngón tay lên trên, đồng thời Tống Tĩnh Tử chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng trong chốc lát.

"Tất nhiên, tôi sẽ chăm sóc chị ấy thật tốt."

Khổng Thắng Nam cười nói, đâm mạnh hơn, mỗi lần cô rút ngón tay ra, có thể nhìn thấy vách thịt của nàng hướng ra ngoài, sau đó cô lại xâm nhập để đẩy nó vào.

"Ân hừ... Huhuhu..."

"Thấy hai người quan hệ tốt như vậy, anh mới yên tâm." Khổng Thắng Hào đầu bên kia nói: "Những gì em nói ở đám cưới, làm cho anh rất lo lắng sẽ xảy ra mâu thuẫn, nhưng nếu hòa hợp được thì tốt rồi."

Khổng Thắng Nam tăng tần suất đẩy, Tống Tĩnh Tử che miệng lại, nhưng khóe miệng vẫn phát ra tiếng rên rỉ, trên cằm vẫn còn có nước bọt chưa lau sạch chảy ra, trông cực kỳ dâm đãng.

"Đương nhiên, chị dâu của em đáng yêu như vậy, sao em có thể nảy sinh mâu thuẫn với chị ấy được?"

Vui đùa lúc này cũng đã muộn.

"Được rồi được rồi, hai người rất hợp nhau. Anh có chút việc phải làm ở đây. À, nhân tiện, hôm qua ba mẹ có gọi điện cho anh, nói muốn thứ bảy đến nhà chúng ta, vậy em có thể giúp đỡ Tĩnh Tử. Chỉ cần chiêu đãi họ một bữa thôi. Ngày hôm đó em không đi làm, có thể giúp Tĩnh Tử. "

"Ồ ~" Khổng Thắng Nam liếc nhìn Tống Tĩnh Tử, "Đừng lo lắng, chị dâu của em nấu ăn rất giỏi, ba mẹ nhất định sẽ thích."

Có quỷ, hahaha.

"Được rồi được rồi, anh cúp máy đây, lát nữa có cuộc họp."

Khổng Thắng Nam cúp điện thoại, ném sang một bên, đặt một tay lên tủ bếp, cúi đầu nhìn Tống Tĩnh Tử, người đang bị tra tấn đến mức nước mắt giàn giụa, tay cô chỉ dừng lại trong giây lát, Tống Tĩnh Tử đã vặn vẹo. Nàng cắn môi dưới khó chịu và nhìn cô một cách đáng thương.

"Tôi nên làm gì đây? Thứ bảy chị phải nấu ăn cho ba mẹ tôi, nhưng với tài nghệ nấu ăn của chị chẳng thà để tôi ch*ch thêm mấy lần nữa phải không chị dâu ? "

"Huhuhu..." Tống Tĩnh Tử khóc không dám nói.

"Nếu chị cư xử tốt hơn, tôi sẽ thưởng cho chị nhé?" Khổng Thắng Nam nắm cằm Tống Tĩnh Tử hôn nàng, một lúc sau mới buông ra, "Ngủ với tôi một đêm, tôi miễn cưỡng giúp chị, chị sẽ không sao đâu."