Một người ở nước ngoài, một người ở trong nước, khi đêm tối ở bên Quý Hi, ở bên phía Kiều Chi Du lại là sáng sớm, lúc này, hai người họ mới gọi video cho nhau.
"Tóc đã sấy khô chưa?"
"Đã sấy khô rồi." Các một màn hình nhưng Quý Hi có thể nhìn thấy vẻ mỏi mệt trên mặt Kiều Chi Du:"Không ngủ được?"
"Ngày hôm qua quá bận nên ngủ muộn." Lạ nhà cho nên không thể ngủ được, chất lượng giấc ngủ của Kiều Chi Du vốn đã kém rồi. "Còn em, buổi tối em không quen ngủ một mình sao?"
Quý Hi thù thì dừng lại một chút, tuy rằng trong lòng thầm nghĩ "đúng là không có chị thì không quen", nhưng việc đặt những lời như vậy trên môi không phải là phong cách của nàng. Vì vậy, Quý Hi trầm mặc một lúc, nhưng không trả lời ngay lập tức.
Kiều Chi Du nhìn Quý Hi đột nhiên không nói lời nào: "Chuyện gì vậy?"
Quý Hi đoán, Kiều Chi Du thật sự rất muốn nghe những lời này.
Biểu lộ đơn giản mà chân thành, cũng là tiếng lòng của Kiều Chi Du, cô thực sự thích nghe những lời yêu thương vụng về của Quý Hi: "Chỉ một chút thôi?"
Quý Hi cúi đầu cười, hơn một tuần mà nói không ngắn không dài. Dùng từ khó khăn lại có chút giống như làm bộ, nhưng trong lòng có chút nhớ thương, có chút bận tâm.
Kiều Chi Du cũng giống như thế này: "Cục cưng."
"Ừm?"
"Có phải tuyết ở Bắc Lâm đã rơi rồi không?" Kiều Chi Du hỏi.
"Vẫn chưa, có thể là vài ngày nữa."
Kiều Chi Du hy vọng rằng khi tuyết rơi, cô có thể ở bên Quý Hi. Quý Hi bị bỏ lại trong một ngày tuyết rơi, Quý Hi nói nàng rất ghét lạnh và không thích mùa đông. Cô hy vọng Quý Hi sau này, bốn mùa xuân hạ thu đông sẽ không cảm thấy lạnh.
"Bên chị cũng lạnh lắm."
Quý Hi vừa định dặn Kiều Chi Du ra ngoài nhớ mặc nhiều một chút.
Kiều Chi Du nhẹ giọng nói: "Chị nhớ nhà, muốn được ôm em."
Một câu nói cũng đủ chọc thủng mọi thứ, nỗi nhớ lại một lần nữa quét qua trái tim Quý Hi, thậm chí nàng cảm thấy ba ngày còn lại dài hơn rất nhiều. Tuy nhiên, khi trong lòng hai người đều có đối phương, nỗi nhớ của họ cũng thật ngọt ngào.
Kiều Chi Du khẽ cong môi cười, phát hiện ở trước mặt Quý Hi càng ngày càng ngứa ngáy khó chịu: "Tiểu Kiều tổng đã ngủ chưa?"
"Buổi tối vẽ tranh một lát, bây giờ đã ngủ rồi."
Kiều Chi Du kinh ngạc: "Chị không ở nhà, con bé cũng không quấn lấy em đòi ngủ cùng?"
"Tiểu Kiều tổng thật sự rất ngoan." Vừa dứt lời Quý Hi đã có hai tiếng gõ cửa vang lên, nàng quay đầu nhìn về phía cửa.
"Em xem, chị đã nói rồi." Kiều Chi Du đoán một cái liền chính xác.
Quý Hi bước xuống giường đi tới mở cửa. Quả nhiên--
"Cô giáo." Kiều Thanh mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu hồng nhạt đang đứng ở cửa, mái tóc đen dài có chút rối, trên tay ôm một cuốn truyện hoạt hình, chớp mắt nhìn về phía Quý Hi lanh lợi đáng yêu.
"Bé cưng, sao em còn chưa ngủ?" Quý Hi ngồi xổm xuống trước mặt cô bé, thuận tiện ôm Kiều Thanh vào trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé cũng xuất hiện trong màn ảnh.
"Dì ơi." Kiều Thanh hét vào màn hình.
Sau khi nhìn thấy Kiều Thanh, Kiều Chi Du nói: "Dì không có ở nhà, con có nghe lời của cô giáo không?"
"Có..." Kiều Thanh ngoan ngoãn trả lời, lại hỏi Kiều Chi Du: "Dì đi công tác có vất vả không?"
"Không vất vả, chỉ là nhớ bé cưng cùng cục cưng ở nhà mà thôi." Kiều Chi Du nói: "Khi nào về sẽ mang quà cho hai người."
"Cục cưng có phải là cô giáo không?" Tiểu não của Kiều Thanh phản ứng rất nhanh.
"Đúng rồi." Kiều Chi Du mỉm cười.
Quý Hi ngập ngừng muốn nói lại thôi, không khỏi thầm oán, trước mặt trẻ con còn làm trò như vậy.
"Dì ơi, con muốn nói chuyện này với dì."
Nghe giọng điệu này của Kiều Thanh, Kiều Chi Du tò mò: "Cái gì?"
"Con có thể giúp dì ôm cô giáo ngủ, như vậy cô giáo sẽ không sợ lạnh." Kiều Thanh nói đúng là hợp tình hợp lý. Cô bé nghe Kiều Chi Du đã từng nói Quý Hi sợ lạnh nên trong lòng âm thầm ghi nhớ.
Một mặt chính là muốn quấn lấy đòi ngủ cùng với Quý Hi, còn lấy lý do hoa mỹ giúp mình ôm, Kiều Chi Du cười một hồi lâu rồi mới nói: "Được, mấy ngày nay con phải cực nhọc giúp dì chăm sóc cô giáo rồi."
"Vâng!" Kiều Thanh vội vàng gật đầu, cô bé nhìn thấy mỗi đêm Kiều Chi Du có thể ngủ với Quý Hi, không biết cảm thấy ghen tị đến mức nào.
Để bọn trẻ lo cho người lớn, làm sao Kiều tổng có thể nói ra được? Quý Hi cảm thấy buồn cười, lại cảm thấy có chút ấm lòng không thể giải thích được.
Kiều Chi Du buổi sáng còn có việc bận nên cô chỉ nói vài câu, cũng không thể tiếp tục gọi video được nữa.
Kiều Thanh sau khi nghe thấy câu "chăm sóc cho cô giáo" liền yên tâm, sau khi chui vào trong chăn, cô bé còn chủ động đắp chăn cho Quý Hi, còn muốn kẻ chuyện cổ tích dỗ Quý Hi ngủ, rất ra dáng.
Quý Hi kể chuyện cho Kiều Thanh nghe, nàng thích trẻ con, đối với trẻ con cực kỳ kiên nhẫn.
Sau khi đọc xong một câu chuyện, Kiều Thanh vẫn chưa ngủ: "Cô giáo ơi, dì nói sau này chị sẽ cùng ở nhà, chúng ta là người một nhà rồi, có phải không?"
"Ừm, thật chứ."
"Chị và dì sẽ luôn ở bên nhau chứ?" Kiều Thanh hy vọng rằng Kiều Chi Du và Quý Hi có thể luôn ở bên nhau, một đứa bé không biết tình yêu là gì, nhưng cô có thể cảm nhận được, khi ở cùng với Quý Hi, Kiều Chi Du thực sự rất vui vẻ.
"Tất nhiên rồi." Quý Hi kiên định, cũng giống như Kiều Chi Du, đã sớm nhận định đối phương.
Kiều Thanh thỏa mãn, lại ngây ngô hỏi: "Vậy thì khi nào hai người kết hôn ạ?"
Quý Hi bị hỏi bất ngờ, không biết phải trả lời như thế nào, hiện tại đứa nhỏ nào cũng tinh ranh như vậy sao? Ngay lập tức khiến chủ đề trở nên thực tế.
Có lẽ sẽ sớm thôi. Quý Hi nghĩ tới dáng vẻ khi mặc áo cưới của Kiều Chi Du, ngày hôm đó, khi nàng nhìn thấy một người bạn trong vòng bạn bè đăng hình mặc áo cưới, nàng liền vô thức nghĩ đến dáng vẻ khi mặc nó của Kiều Chi Du.
Quý Hi nghĩ Kiều Chi Du hẳn cũng đã từng nghĩ đến, bằng trực giác.
"Chờ sau khi thương lượng xong sẽ nói cho em biết," Quý Hi véo mũi Kiều Thanh, cười nói: "Được không?"
Kiều Thanh vui vẻ: "Được ạ..."
"Em ngủ đi, mai còn đi học."
"Vâng." Kiều Thanh trở mình, đặt bàn tay nhỏ bé của mình lên trên người Quý Hi: "Ôm ~"
"Nhóc dính người."
Kiều Thanh dính vào Quý Hi, cũng không cho Kiều Chi Du chút mặt mũi nào: "Dì là đại dính người."
Đây là sự thật, Quý Hi không có cách nào phản bác, cười không ngừng: "Ngoan, ngủ đi."
*
Vào cuối tháng mười hai, nhiệt độ gần như dưới không.
Dự báo thời tiết không chính xác lắm, báo sáp có tuyết rơi, nhưng kéo dài hết ngày này sang ngày khác, vẫn không có động tĩnh gì. Quý Hi đang nghĩ liệu Kiều Chi Du sẽ về trước, hay trận tuyết đầu tiên của năm nay sẽ đến trước.
Kiều Chi Du quay về Bắc Lâm là một ngày trước năm mới, cũng trước sinh nhật của Quý Hi một ngày, đêm giao thừa.
Đêm gia thừa, Quý Hi ở lại tăng ca, cũng không có hoạt động gì. Khương Niệm muốn tìm nàng uống rượu, nhưng Quý Hi thật sự không có thời gian rảnh, hơn nữa hôm nay Kiều Chi Du đi công tác trở về, nàng cũng muốn về sớm.
Vừa quẹt xong thẻ tan làm, Quý Hi liền nhận được điện thoại của Kiều Chi Du: "Vẫn chưa xong à?"
Quý Hi bước đến thang máy: "Em tan làm rồi, chuẩn bị về, chị về chưa?"
Nếu hôm nay không phải tăng ca, nàng có thể tới sân bay để đón người.
Kiều Chi Du ngồi ở ghế sau, nhìn tòa nhà quen thuộc ngoài cửa sổ, cô nói dối Quý Hi: "Gần đến rồi."
"Bây giờ em sẽ về ngay." Quý Hi nhấn nút xuống của thang máy, khi nói câu này, ý cười dạt dào.
"Chị chờ em."
"Có mệt không? Nếu chị mệt thì tắm rửa rồi nghỉ ngơi trước đi, không cần phải chờ em đâu." Chuyến bay hơn mười giờ, còn bị lệch múi giờ, không mệt mới là lạ. Hôm nay là đêm giao thừa, Quý Hi lo lắng trên đường sẽ bị kẹt xe, cũng không muốn Kiều Chi Du phải đợi lâu.
Kiều Chi Du giả vờ, thanh âm có chút lười biếng: "Được."
Quý Hi bước ra khỏi khu làm việc, gió bắc không ngừng rít gào, lạnh thấu xương. Nàng kéo chiếc khăn quàng qua cổ, gần như che gần hết khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt và vầng trán.
Mùa đông ở Bắc Lâm rất lạnh, còn lạnh hơn cả Dung Thành, sau bao nhiêu năm Quý Hi vẫn chưa thể thích ứng được. Có lẽ từ tận trọng xương tủy đã cảm thấy ghét mùa đông.
Quý Hi chưa đi được mấy bước, mơ hồ nhìn thấy thứ gì đó bay trong không khí, rơi xuống má nàng, ướt ướt lành lạnh, nàng không kìm được mà đi chậm lại, rồi ngẩng đầu nhìn lên.
Tuyết rơi.
Bầu trời đêm đen kịt điểm trắng, bông tuyết bị gió cuốn qua trái rồi lại sang phải, càng lúc càng lớn, lần lượt rơi xuống.
Là một người ghét nhất những ngày tuyết rơi, lúc này Quý Hi lại cảm thấy nó không đáng ghét như vậy, mà thay vào đó muốn nói với Kiều Chi Du, lúc trước Kiều Chi Du đã từng hỏi nàng, liệu ở Bắc Lâm có tuyết rơi hay không.
Quý Hi chạm vào điện thoại trong túi, khi nhìn về phía trước, nụ cười trên mặt nàng chợt đanh lại, khóe miệng bất giác nhếch lên.
Tiếng giày cao gót càng lúc càng gần, là Kiều Chi Du đang đi về phía nàng, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, nở một nụ cười rạng rỡ.
Lại nói dối mình, Quý Hi mới phản ứng lại.
Những bông tuyết bay tán loạn, cả hai đứng đó nhìn nhau cười quên cả cái lạnh của trận tuyết đầu mùa, chỉ còn lại sự lãng mạn.
Trong lòng dâng lên một làn sóng vui sướng, như những bông tuyết bay lơ lửng trên bầu trời vào lúc này. Quý Hi một câu cũng chưa nói, trực tiếp tiến lên ôm lấy Kiều Chi Du, ôm chặt lấy eo cô, vì sợ lạnh nên càng ôm càng chặt.
Kiều Chi Du cũng ôm Quý Hi, một căn phòng giá lạnh liền biến thành một vòng tay ấm áp.
"Tuyết rơi." Ánh mắt của Kiều Chi Du dừng lại trên khuôn mặt của Quý Hi, trong mắt mang theo ý cười: "Có lạnh không?
Quý Hi lắc đầu.
"Về sau sẽ không lạnh nữa." Kiều Chi Du ôm chặt Quý Hi, ánh mắt dịu dàng và nghiêm túc: "Cũng không sợ tuyết rơi nữa."
"Ừm, không sợ." Lần đầu tiên Quý Hi không ghét mùa đông và tuyết đến vậy, dường như chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Kiều Chi Du là đủ để chống chọi với mọi giá lạnh.
"Sao chị không trực tiếp quay về?" Quý Hi thấy Kiều Chi Du mặc quần áo mỏng, liền cởi khăn quàng cổ cho Kiều Chi Du: "Còn mặc ít như vậy."
"Chị cảm thấy, hẳn là có người chờ không kịp muốn gặp chị." Khi Kiều Chi Du gọi điện thoại, chỉ cần nghe giọng điệu của Quý Hi cũng có thể đoán ra được.
"Kiều tổng," Quý Hi cười: "Đúng là quá tự luyến."
"Chẳng lẽ chị nói sai rồi?" Kiều Chi Du hỏi lại tự tin mười phần.
Quý Hi ở trước mặt Kiều Chi Du chỉ mạnh mẽ được ba giây: "Không."
"Đi thôi, lên xe." Kiều Chi Du cầm lấy túi của Quý Hi, sau đó nắm tay nàng, tự nhiên mà đan chặt mười ngón tay với nhau. Cho đến khi lên xe, hai người họ vẫn nắm tay không rời.
"Mệt không?" Quý Hi quay đầu nhìn Kiều Chi Du, ánh mắt không muốn dời đi chỗ khác. Trước đây Quý Hi rất thích chăm chú nhìn Kiều Chi Du như vậy, hiện tại là đem câu nói "trong mắt chỉ có người" phát huy tới cực hạn.
"Không sao," Kiều Chi Du cũng nhìn chằm chằm khuôn mặt của Quý Hi, sát lại gần hơn một chút, nói: "Ở trên máy bay ngủ một lát."
Trên xe còn có một lái xe, Quý Hi và Kiều Chi Du đều nói chuyện rất khẽ. Chính vì có người thứ ba ở đây nên hai người họ chỉ nắm tay, cố gắng chịu đựng không làm chuyện gì khác.
"Dựa vào vai em nghỉ ngơi một chút."
"Đau lòng cho chị như vậy, đêm nay có phải nên giúp bà xã mát-xa thư giãn một chút?" Kiều Chi Du ghé vào tai Quý Hi nói, chậm rãi thở ra, giọng nói trầm thấp kèm theo một tiếng cười khẽ, còn nhân cơ hội khẽ cọ môi vào vành tai của Quý Hi.
Từ mát-xa này không chỉ đơn giản như vậy, Quý Hi không khỏi nhớ tới lần trước Kiều Chi Du nhờ nàng xoa bóp, kết quả ở trên giường còn chưa ấn được vài cái, Kiều Chi Du liền kéo tay nàng, bắt đầu đổi sang phương thức khác.