[BHTT] U Mê

Chương 82: Muốn...



Muốn…

Quý Hi nằm trên người Kiều Chi Du, hết hôn trán lại, lại hôn dần xuống chóp mũi, cuối cùng lại phủ lên bờ môi ướŧ áŧ của nàng.

Tay Quý Hi vẫn không quy củ như cũ, vuốt ve khắp người nàng.

“ Đồ ngốc,” Kiều Chi Du hôn đáp trả lại Quý Hi, tim đập nhanh không thể kiềm chế, nàng hít sâu một hơi, nựng má Quý Hi mà nói: “........... Uống quá say rồi.”

Kiều Chi Du miễn cưỡng còn giữ lại được một chút lý trí, nói không ham muốn, thì chỉ có thể là nói dối. Nhưng ở đây nàng vẫn hy vọng có thể được trải qua chuyện này với Quý Hi trong lúc tỉnh táo, nàng không muốn chuyện này trải qua một cách mơ hồ không rõ.

Quý Hi nhìn Kiều Chi Du, còn cố cãi: “ Ta không có __________”

Có lẽ nàng ấy còn không biết mình đang làm gì đi? Kiều Chi Du thở dài bất lực mà cười cười, đêm nay nàng bị Quý Hi trêu chọc hết mức, đến nỗi toàn thân đều bị người kia sờ xoạng không xót miếng nào. Nhưng nàng vẫn phải thừa nhận rằng, nàng thật có cảm giác ham muốn, thực thích, nếu mà không uống rượu cũng chủ động như thế thì tốt biết mấy.

Về mặt này, Kiều Chi Du bình thường cũng không có nhu cầu ham muốn, nhưng... khi đối diện với người mình yêu, không ai lại không thèm khát du͙ƈ vọиɠ, nếu Quý Hi đưa ra đề nghị muốn làm gì đó, nàng sẽ một trăm phần trăm đồng ý. ( Nhặt lại liêm sỉ đi chế ơi hahaha..)

“ Được rồi, để ta đi lấy nước.” Kiểu Chi Du hơi đẩy Quý Hi ra, nàng cũng đang cần cho chính bản thân mình một ly nước để bình tĩnh lại.

Quý Hi lại vùi đầu ôm lấy nàng, mặt chôn vào cổ, “ Đừng xa ta...”

Giống như là đang khẩn cầu.

Không có sự kiêu ngạo hàng ngày, chỉ có sự hèn mọn cầu xin.

Tâm Kiều Chi Du như bị một thứ gì đó đâm phải, Quý Hi vẫn đè trên người nàng, thân thể có chút run rẩy, giống như dùng hết sức lức ôm lấy cọng rơm cứu mạng.

“ Đừng không cần ta......” Quý Hi lại kêu nên một tiếng, Nàng sợ hãi căm hận bị bỏ rơi, cho nên khi đêm nay Lê Dặc như vô tình lại có ý nói cho nàng nghe những lời kia, giống như đâm vào chỗ đau của nàng, dùng dao nhọn mà cắt đi một miếng thịt..... thật đau đớn.

Kiều Chi Du đau lòng mà vỗ về an ủi nàng, nàng cũng không hề biết Quý Hi lại thiếu cảm giác an toàn đến như thế, nàng luôn có cảm giác có rất nhiều việc mình vẫn chưa được biết đến.

Cũng thật may hiện tại các nàng đã ở bên nhau, còn có nhiều thời gian để tìm hiểu rõ ràng.

“ Ta sao lại có thể rời bỏ ngươi, ngươi có ngốc hay không vậy?” Kiều Chi Du ôn nhu nói, nghiêm túc khẳng định nói: “ Ta chỉ cần có ngươi, biết không?”

“ Ân.” Quý Hi đáp lại một tiếng rên nhỏ như có như không, “ Không được gạt ta.”

Kiều Chi Du hơi di chuyển người, để cho Quý Hi từ trên người nằm xuống giường, tìm cho nàng một tư thế thoải mái mà nằm, “ Không bao giờ lừa ngươi.”

Quý Hi gối đầu lên cánh tay Kiều Chi Du, nàng híp híp mắt, ghé vào môi Kiều Chi Du hôn một chút, chỉ đơn giản nhẹ nhàng hôn.

Kiều Chi Du một tay vuốt tóc nàng, hỏi “ Muốn uống nước không?”

Quý Hi lắc lắc đầu.

“ Nhắm mắt lại đi, đau đầu thì liền đi ngủ một giấc.” Kiều Chi Du ôm Quý Hi, nhẹ giọng dỗ dành, “ Ta ở đây, ôm ngươi ngủ.”

Người ta nói khi uống quá say thì đều thay đổi thành người điên, tuy nhiên Quý Hi lại ngược lại như thế, rất ngoan ngoãn nghe lời, nàng lẳng lặng nhắm mắt lại. Dựa vào men say, không nói lời nào, nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

Kiều Chi Du ôm Quý Hi chờ cho đến khi ngủ say, lúc này mới dám buông lỏng người trong ngực ra, đắp chăn lại cẩn thận, sau đó di chuyển xuống giường. Bây giờ đã nửa đêm, đêm nay nàng không tính rời đi, vì thế đi về phía tủ quần áo, ngựa quen đường cũ tìm kiếm quần áo ngủ của Quý Hi.

Kiều Chi Du vào nhà tắm thay đồ ngủ, thuận tiện tắm sơ qua một lượt. Trước đó nàng đã tắm ở nhà, nhưng bởi lúc nãy cùng Quý Hi__________

Cả người dính dáp có chút khó chịu.

Tắm xong liền chở lên tỉnh táo.

Sau khi tắm rửa thay quần áo xong, Kiều Chi Du lặng lẽ bò lên giường, nằm xuống cạnh người Quý Hi. Quý Hi ngủ không quá say, khi cảm nhận được bên cạnh có người nằm xuống, nàng liền xoay người, thuần thục ôm lấy eo Kiều Chi Du.

Ngày thường Quý Hi thường trang điểm nhẹ nhàng, làn da nàng thực quá tốt, vừa trắng lại bóng loáng. Kiều Chi Du âu yếm khuôn mặt Quý Hi, không khỏi bật cười, như thế nào lại cảm thấy có cảm giác giống “ Lão phu thê” lâu ngày?

Kiều Chi Du lại chuyển sự chú ý qua hình xăm trên vai Quý Hi, nàng dơ ngón tay ra sờ sờ, vừa sờ lên liền nhận ra ở đây có một vết sẹo lớn,lại vừa vặn nằm trên vai trái.

Trên vai trái của Quý Hi có vết sẹo, nàng lại trùng hợp là người Dung Thành.

Kiều Chi Du nhớ lại ý ức mơ hồ khi xưa, lúc đó nàng ở trong cô nhi viện có quen biết một bé gái, cô bé đó thực sự rất đáng yêu, đã vậy còn vì nàng mà đánh nhau với người khác, dẫn tới vai trái bị bỏng.

Về sau khi nàng độc lập về kinh tế, thậm chí còn tìm cách liên lạc với cô bé đó, nhưng lại không có tin tức gì. Tỷ lệ tìm được rất nhỏ, viện trưởng nơi đó chỉ nói rằng cô bé đó năm 6 tuổi đã được người khác nhận nuôi.

“ Chúng ta trước kia có phải đã gặp qua hay không? Nhìn người có chút giống với một người bạn của ta.”

“ Nhìn ngươi giống với một vị tỷ tỷ hàng xóm của ta khi còn nhỏ.”

...................

Chợt bừng tỉnh, Kiều Chi Du nhớ tới những lời trước kia Quý Hi đã nói qua.

Càng thêm nghi vấn.

Kiều Chi Du tinh tế đánh giá khuôn mặt Quý Hi, thật nhập tâm mà nhìn, nhưng vẫn không tìm ra được manh mối gì. Sẽ trùng hợp như vậy sao? Nghĩ đi nghĩ lại, lại cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, sao có thể như vậy được, xác suất cho chuyện đó cơ hồ là bằng không đi?

Quý Hi đang ngủ say, Kiều Chi Du cũng sẽ không gọi nàng dậy, nàng vẫn còn đang chăm chú xem khuôn mặt Quý Hi, qua hồi lâu vẫn chưa ngủ.

Do uống rượu vào nên giấc ngủ so với mọi ngày muốn sâu hơn, cũng may hôm nay là ngày cuối tuần, không cần phải dậy sớm đi làm.

Quý Hi ngủ đến bất tỉnh nhân sự, lúc tỉnh dậy đầu thật đau, nàng xoa xoa trán, không đứng dậy ngay mà ngồi lên cho tỉnh táo.

Kiều Chi Du vừa mới rửa mặt xong, đi từ nhà tắm ra. Đã qua đêm ở đây hai lần, đồ dùng vệ sinh cá nhân của nàng đều đã được Quý Hi chuẩn bị sẵn, thật thuận tiện.

“ Con ma men đã tỉnh?” Kiều Chi Du đi đến bên cạnh giường ngồi xuống, tay chống xuống giường, hướng qua người Quý Hi, nhàn nhã mà nhìn nàng.

Vừa mới ngủ dậy, đại não của Quý Hi có chút mơ hồ, rối loạn lung tung suy nghĩ.

“ Đừng nói ngươi sẽ hỏi ta vì sao lại ở đây đi? Mọi chuyện hôm qua đều không nhớ sao?” Kiều Chi Du nhướng mày hỏi.

“ Nhớ rõ.” Quý Hi nhớ đến tối hôm qua tâm trạng mình bất định, đúng thật là hơn nửa đêm rồi còn gọi cho Kiều Chi Du, còn nói muốn nàng đến đây cùng mình, bây giờ tỉnh rượu, nàng thực hối hận.

“ Còn nhớ rõ nói gì với ta sao?” Kiều Chi Du lại hỏi.

“ Ta đã nói cái gì?” Về chuyện này, Quý Hi đúng thật là không nhớ rõ được.

Là giả ngu hay khờ thật? Kiều Chi Du thất thần nhìn nàng hai giây, nghĩ lại sự việc tối hôm qua, sao đó bật cười, còn cười thành tiếng. Nàng nổi lên hứng thú, cố ý muốn trêu chọc Quý Hi: “ Quá buồn nôn, khiến ta không thể diễn tả thành lời, sớm biết người không nhớ được ta sẽ quay video lại cho ngươi xem.”

Quý Hi nghẹn lời lại, nghe thấy Kiều Chi Du nói xong, nàng liền cảm thấy xấu hổ, hoàn toàn không thể tưởng tượng lại được chuyện tối hôm qua, nàng trước giờ cũng chưa từng uống quá say như vậy.

Cách để vơi bớt sự xấu hổ tốt nhất, đó chính là không nhắc lại chuyện này, nàng kéo kéo cái chăn, nói “ Thật xin lỗi, tối hôm qua hơn nửa đêm rồi mà còn muốn ngươi lại đây.”

Lại nhớ đến chuyện tối hôm qua, Quý Hi cảm thấy chính mình không quá lý trí, còn tự mình chuốc say mình.

“ Không cần nói lời xin lỗi với ta.” Kiều Chi Du chặn lời nàng lại, đổi thành góc nhìn của nàng mà nói, “ Tối hôm qua nếu là ta uống say, ngươi cũng sẽ làm như vậy với với ta, không phải sao?”

Quý Hi nghe xong, gật gật đầu.

“ Nói ngươi phải tập thói quen có ta ở bên,” Kiều Chi Du dùng tay nhẹ véo véo mặt Quý Hi, mắng nhỏ: “ Như thế nào vẫn là mãi không chịu nhớ?”

Chờ cho có thói quen ở bên một người, rồi tương lai lỡ như không có ngươi ở bên cạnh, biết phải làm sao bây giờ? Quý Hi bất ngờ lại cảm thấy bi quan, cho dù biết là như thế, nhưng trong lòng nàng lại luôn tồn tại suy nghĩ lo được lo mất.

“ Đầu còn đau không?” Kiều Chi Du chuyển động tác véo nhẹ thành xoa xoa mặt.

“ Còn tốt.” Quý Hi nói.

“ Tối hôm qua nhìn ngươi so với hôm nay đáng yêu hơn nhiều.” Kiều Chi Du nhìn nàng cười cười nói giỡn.

Thấy Kiều Chi Du nói vậy, Quý Hi càng muốn biết tình hình tối hôm qua rốt cuộc ra sao, “ Ta có hay không mượn rượu làm càn?”

“ Còn hỏi.” Kiều Chi Du không cho nàng mặt mũi: “ Ngươi còn chơi lưu manh với ta, có muốn ta học theo làm cho người xem không?”

Quý Hi mím môi: “............”

Đúng là không nên hỏi thì hơn.

“ Vậy cuối cùng là do gặp chuyện gì không tốt sao?” Kiều Chi Du hỏi vấn đề chính, tối hôm qua Quý Hi cũng chưa nói rõ cho nàng nghe.

Quý Hi ngẫm lại, chỉ nói: “ Gặp phải một khách hàng khó.”

Kiều Chi Du không tin, nghi ngời, chỉ là gặp người phiền toái, làm gì mà đến mức uống nhiều rượu như vậy, có lẽ là áp lực lớn, cái ngành này của các nàng, xác thật có chút khó làm.

“ Ngươi có chuyện gì có thể thương lượng cùng ta, không cần phải uống nhiều rượu như vậy, tối hôm qua còn không biết mình say thành bộ dáng gì.” Kiều Chi Du trách nàng, tuy là bộ dạng Quý Hi lúc uống say thực đáng yêu, nhưng nàng đau lòng, “ Có biết sai không?”

Tính cách của Quý Hi rất cao ngạo, duy nhất chỉ có ở trước mặt Kiều Chi Du là đặc biệt “ Ngoan ngoãn”, nàng thành thật đáp lại: “ Đã biết.”

“ Tới đây, ta khen thưởng một cái.” Kiều Chi Du lại tiến đến môi Quý Hi, hạ xuống thân mật hôn nhau một trận.

Quý Hi cảm thấy nguyên nhân chính nằm ở bản thân mình? Nàng đối với mình tốt như vậy, vì cớ gì mà mình vẫn không học được cách tin tưởng một người? Rõ ràng là người mình yêu.

Kiều Chi Du lại gần hôn xong, lại rũ mắt xuống nhìn hình xăm nơi xương quai xanh của Quý Hi, nàng kéo cổ áo ra, ngón tay chạm nhẹ vuốt ve qua vết sẹo, “ Hình xăm này, là do có chuyện cũ nào sao?”