Câu nói mang một nửa ôn nhu một nửa ra lệnh, một nửa là xuống nước nhỏ giọng một nửa là làm nũng.
Quý Hi sao chịu được loại này.
Biết là Kiều Chi Du lấy cớ sứt sẹo để hẹn mình, nhưng Kiều Chi Du được cái có bản lĩnh nói gì cũng đúng tình hợp lý, nàng cúi xuống lơ đãng nhìn sang khoảng trống trên giường, mỉm cười.
Tuy Quý Hi so với nàng nhỏ hơn không ít tuổi, nhưng nàng vẫn thích tỏ ra ấu trĩ cùng với Quý Hi.
Trước kia nàng rất sợ cô độc, sau khi có Quý Hi, giống như lại càng sợ hơn. Có lẽ là được hưởng cảm giác có hai người quá ngọt ngào, cho lên khi phải ở một mình liền thấy quá quạnh quẽ.
Quý Hi không vòng vo nữa: “ Tối mai ta qua đó.’
Kiều Chi Du vừa lòng, “ Tan làm chờ ta.’
Quý Hi nghe thấy đầu dây bên kia Kiều Chi Du đang bật cười, nàng cũng bất giác cười theo.
Qua một lát.
“ Có phải đau quá không ngủ được sao?” Kiều Chi Du lo lắng hỏi, không biết là từ thời điểm nào, nàng đã bắt đầu nhỡ rõ thời kỳ sinh lý của Quý Hi.
“ Không đến lỗi như vậy, chỉ có chút không thoải mái thôi.” Quý Hi thừa nhận mình ở trước mặt Kiều Chi Du đều muốn tỏ ra yếu ớt hơn, vừa nghe Kiều Chi Du nói đến, nàng liền muốn có người ở bên cạnh, muốn được như lần trước, được nàng ấy xoa bụng giúp.
“ Ta có người bạn quen biết một thầy thuốc đông y, cuối tuần ta mang ngươi đến đó.” Kiều Chi Du đã sớm lo liệu trước.
“ Không cần.” Đã nhiều năm, mỗi tháng đều phải chịu đựng đau mấy ngày, Quý Hi đã sớm quen không có gì đáng ngại.
Kiều Chi Du cố chấp nói: “ Sợ uống thuốc đông y sao?”
Quý Hi xoa xoa tay vào chăn, thật lòng nói: “ Sợ………….”
Nàng chưa từng uống qua, nhưng ngửi thấy mùi thuốc đó liền muốn ói.
“ Vậy cũng phải đi.” Kiều Chi Du cười, lúc Quý Hi không tỏ ra tài giỏi lại có mặt thực đáng yêu, nàng dỗ dỗ: “ Ngoan ngoan, ta đi cùng ngươi.”
Vốn dĩ nàng cho rằng Quý Hi chỉ là không khỏe, nhưng ngày đó nàng ở trong nhà Quý Hi nhìn thấy có thuốc giảm đau, có vẻ khá nghiêm trọng, phải chịu đựng đau mãi cũng không phải cách.
“ Ân.” Quý Hi đành nghe theo.
Từ khi bắt đầu dậy thì nàng liền bị đau bụng kinh, càng lớn lên càng đau hơn. Cũng từng nghĩ đến đi bệnh viện khám một chút, nhưng vẫn dây dưa chưa có dịp đi.
Thật ra, vẫn là muốn có người cùng đi.
Lại trò chuyện tán tỉnh nhau thêm vài câu, hai người lúc này mới vừa lòng tắt điện thoại.
Đặt điện thoại xuống, Quý Hi nằm trên giường xoay mình, thuận tay ôm vào lòng chiếc gối bên cạnh, nhắm mắt lại, thoáng thoải mái hơn chút.
Ngày hôm sau, Quý Hi lại ủ rũ ba ba nguyên một ngày.
Thời điểm nghỉ trưa cũng không muốn ăn gì, nàng cùng Mạnh Tĩnh xuống quán mì dưới lầu ăn đại chút mì, tùy tiện cho qua bữa. Sau khi quay lại văn phòng, khu vực làm việc vắng vẻ chỉ có mấy người, nhìn xuyên qua cửa kính văn phòng, nàng hiếm khi có dịp thấy Kiều Chi Du còn đang ở trong văn phòng, không ra ngoài.
Quý Hi cầm điện thoại ra, cúi xuống gửi tin nhắn Wechat: “ Trưa nay không đi ăn sao?”
Gửi xong, nàng thấy Kiều Chi Du cầm điện thoại lên. Thật nhanh, nàng nhận được tin nhắn gửi lại: “ Lát nữa hẹn đối tác cùng nhau ăn.”
“ Quý Hi, uống cà phê không? Đưa ly cho ta.” Mạnh tĩnh cầm ly trong tay, đi đến chỗ Quý Hi làm việc, dừng bước lại, hỏi nàng.
“ Ta tự mình đi.” Quý Hi không có thói quen làm phiền người khác, cũng lấy ly đứng dậy, cùng Mạnh Tĩnh đi đến phòng trà nước.
Sau giờ nghỉ trưa uống thêm hai ly cà phê để tỉnh táo là thói của Quý Hi, cũng như là thói quen của đa số người trong văn phòng.
Mạnh Tĩnh vừa lấy cà phê xong, Quý Hi vừa định tiến đến, điện thoại lại rung lên, vừa lấy ra xem, Kiều Chi Du giống như đi guốc trong bụng nàng, nhắc nhở một câu: “ Đang thời kỳ sinh lý đừng uống cà phê.”
Quý Hi giờ mới kịp phản ứng lại, nàng dường như đã quên mất chuyện này, vậy mà Kiều Chi Du có thể nhớ được. Nàng trả lời lại Kiều Chi Du “ Không uống” xong, cúi đầu xoay người đi, không chú ý đến Mạnh Tĩnh đang ở phía sau, hai người không cẩn thận va vào nhau.
Cà phê nóng trong ly của Mạnh Tĩnh văng ra, đúng lúc đổ lên ngực Quý Hi, áo sơ mi nhanh chóng bị nhiễm một mảnh màu đen, thật xấu hổ.
“ Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ngươi có bị bỏng không.” Mạnh Tĩnh sợ hãi nói năng lộn xộn, vội vàng để ly sang một bên, lấy khăn giấy trên người ra.
Quý Hi nhịn đau hít vào một hơi, tim đập nhanh gia tốc, thật ra cũng không thể gây ra bỏng da, nhưng vì sự kiện bị bỏng hồi nhỏ khiến cho nàng có bóng ma sợ hãi qua lớn, cho lên phản ứng của nàng có chút quá kích, qua một lát mới lấy lại được tinh thần.
“ Để ta giúp ngươi lau.” Mạnh Tĩnh cầm khăn giấy chuẩn bị giúp Quý Hi lau qua nơi bị dính cà phê.
“ Ta tự mình làm.” Quý Hi nhanh chóng cự tuyệt, lấy vội khăn giấy trong tay Mạnh Tĩnh, trừ Kiều Chi Du ra, không có ai khác có thể cùng nàng tiếp xúc thân mật, bất kể cho dù là ai, đừng nói đến vị trí mẫn cảm như ngực.
Lúc này, phía sau bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc.
“ Xảy ra chuyện gì?”
Quỳ Hi cùng Mạnh Tĩnh đồng thời quay lại, nhìn về phía Kiều Chi Du. Mạnh Tĩnh vừa thấy Kiều Chi Du đi đến liền khẩn trương lên, khí tràng này quá mạnh, “ Ta không cẩn thận làm...........”
Không cần Mạnh Tĩnh giải thích, Kiều Chi Du nhìn vào liền biết.
“ Không bị bỏng.” Quý Hi nhanh chóng trả lời lại, là nói cho Kiều Chi Du nghe.
“ Quý Hi quần áo của ngươi bẩn rồi, ta bây giờ liền đi mua bộ khác ngay cho ngươi, chờ ta một lát.” Mạnh Tĩnh đứng một bên vẫn liên tục xin lỗi, “ Thật xin lỗi ngươi nhiều.”
“ Là ta không cẩn thận, không có việc gì.” Chỉ là vấn đề nhỏ, Quý Hi đều dễ nói chuyện, nàng cũng không phải kiểu giống như vẻ bề ngoài khó ở khiến người khác chớ lại gần.
“ Đi lại đây với ta.” Kiều Chi Du dùng ánh mắt ra hiệu cho Quý Hi, cũng không cho Quý Hi có cơ hội trả lời, đã xoay người đi về phía văn phòng của mình.
Quý Hi tạm dừng lại, vẫn la quyết định đi theo Kiều Chi Du.
Vừa vào phòng làm việc, Kiều Chi Du đóng cửa chớp lại, quay lại nhìn Quý Hi, kéo tay Quý Hi đi vào trong phòng nghỉ nhỏ. Phòng nghỉ được trang trí đơn giản, dùng để tạm nghỉ ngơi.
“ Không có bị bỏng da.” Quý Hi giải thích lại lần nữa cho Kiều Chi Du nghe, nàng cũng không phải cố ý cậy mạnh nói vậy, đây là sự thật.
“ Cũng bị bẩn hết rồi, cởϊ áσ ra, ta còn áo sơ mi sạch thay vào đi.” Ngày thường Kiều Chi Du vẫn thường xuyên để lại một hai bộ quần áo ở văn phòng, để phòng ngừa có chuyện quan trọng cần đến.
Quý Hi cúi xuống xem vết bẩn trước ngực mình, đúng là cần thay áo khác, bằng không quá lôi thôi.
Nàng nhìn Kiều Chi Du đi lấy quần áo, vì thế cũng cởi bỏ áo khoác trên người ra, vắt lên sô pha.
“ Mặc cái này đi.” Kiều Chi Du đưa áo vào tay Quý Hi xong, cũng chậm chạp không đi ra ngoài, mà đứng nhìn nàng.
Thấy Kiều Chi Du không đi ra, Quý Hi thoáng chần chừ không biết làm sao, nàng đứng bất động nhìn chằm chằm Kiều Chi Du, qua một lát mới nói: “ Giờ ta thay áo.”
“ Thay đi ta đứng nhìn.” Kiều Chi Du nhìn mặt Quý Hi, cúi xuống, vừa nói vừa liếc đến cổ áo Quý Hi, nàng đang đi giày cao gót, so với giày đế bằng của Quý Hi thì cao hơn nửa đầu.
Ở trong văn phòng làm như vậy, có điểm kỳ quái ngượng ngùng, Quý Hi ngẩng đầu lên, nới với Kiều Chi Du: “ Thật sự không sao, chỉ hơi nóng đến đỏ chút da.”
“ Bây giờ là giờ nghỉ, ta chỉ là bạn gái của ngươi.” Kiều Chi Du nhấn mạnh hạ thấp thân phận xuống, cho dù Quý Hi ngoài miệng nói không có việc gì, nhưng nàng vẫn muốn tận mắt xem mới yên tâm được, “ Để ta xem, có cần phải bôi thuốc không.”
Quý Hi không còn cách nào từ chối Kiều Chi Du. Tay nàng ấy đã nhanh chóng hành động đến.
Kiều Chi Du ban đầu cũng không nghĩ đến làm nhiều như vậy, nhưng khi ngón tay chạm đến áo, nàng thoáng nhìn thấy tai Quý Hi đỏ bừng lên, không thể trách nàng không thể hiểu sai được, nàng tiếp tục giúp Quý Hi cởi cúc áo, từng cúc từng cúc một được bung ra, mở liên tiếp bốn cái mới nhìn đến được chỗ bị bỏng.
Đúng là vị trí khá nhạy cảm.
Từ khi Kiều Chi Du bắt đầu nhẹ nhàng cởϊ áσ nàng ra, hô hấp của Quý Hi đã có chút rối loạn, thế vậy mà Kiều Chi Du cứ tiếp tục cởi ra từng cúc áo một, đến lúc áo ngực màu đen bại lộ trong không khí, hơi thở của nàng càng thêm rối loạn hơn, không thể bình tĩnh.
Kiều Chi Du kiểm tra da, chỉ là bị nước nóng làm đỏ da, không nghiêm trọng lắm. Ngực Quý Hi không tính là lớn, nhưng khuôn ngực thực no đủ, Kiều Chi Du cũng không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, nàng nhẹ nhàng thổi vài hơi lên da, nhìn lên mặt Quý Hi, nhỏ giọng thất thần hỏi: “ Có đau hay không?”
Quý Hi lắc đầu, lần này tai nàng đã đỏ muốn chín luôn rồi, nào còn có tâm trạng lo có đau hay không, lúc Kiều Chi Du cúi đầu thổi vào ngực, tim nàng đập nhảy loạn xạ, thế cho nên, không khí hiện tại càng thêm ái muội lan tràn.
“ Ta đã bảo không sao.” Quý Hi nói, hơi dùng tay kéo áo lại, che đi cảnh xuân.
Nhìn Quý Hi tỏ ra bộ dạng này, Kiều Chi Du không nhịn được mà cười, nhỏ giọng nói với nàng: “ Buổi tối ta giúp ngươi bôi thuốc.”
Bị có như thế mà muốn bôi thuốc, Quý Hi đột nhiên cảm thấy nụ cười này của Kiều Chi Du thực xấu xa, giống đang đùa giỡn nàng.
Nàng nhíu mày, cười nói: “ ……. Ta cần thay áo.”
“ Có vậy mà sợ ta xem sao?” Kiều Chi Du nhướng mày, không khỏi nhớ đến đêm đó, cũng không biết là ai uống say, ở trên giường ôm ấp nàng sờ xoạng, so với nàng không biết ai mới là lưu manh.
Nợ này nàng còn nhớ rõ.
Sớm hay muộn có ngày nàng cũng phải tính sổ đòi lại cả gốc lẫn lãi.
Quý Hi bị nói cho nghẹn không biết đáp lại làm sao, thật ra lúc các nàng hôn nhau cũng sờ xoạng thân thể của nhau không ít, so với thay áo có lẽ “ còn ngại ngùng” hơn đi.
Đột nhiên nghĩ thông suốt, Quý Hi cũng không còn ái ngại nữa, liền ở trước mặt Kiều Chi Du, không chút ngượng ngùng, cởi lốt ba cúc còn lại thay áo ra.
Hình xăm nổi bật, xương quay xanh xinh đẹp, bộ ngực vểnh cao, còn có cơ bụng gầy nhưng săn chắc, tỉ lệ cơ thể hoàn hảo cần gì có lấy, ngay trước mặt Kiều Chi Du lộ ra không thiếu thứ gì, Kiều Chi Du xem qua vài giây, cúi đầu xuống, trong lòng tự nhiên có cảm giác đặc biệt loạn, nàng bất đắc dĩ cười, ngược lại tự mình thẹn thùng xoay người đi, để lại Quý Hi một mình thay áo.
Quý Hi cầm lấy áo sơ mi sạch sẽ trên sô pha mặc lên người, nàng nhìn theo bóng dáng rời đi của Kiều Chi Du, cong môi, không khỏi buồn cười, không biết ai mới vừa nãy muốn nhìn………