Bí Ẩn Chưa Lời Giải Về Mùa Mưa Rực Lửa

Chương 68: Không đi nữa



Mưa liên tục trong bốn ngày.

Thời tiết xấu kéo dài đến ngày 25 với mưa lớn.

Những đám mây dày đặc tụ tập trên bầu trời huyện Nhạn. Núi xa mờ ảo trong sương mù, chỉ còn lại một khối đen.

Mặt trời không biết đã đi đâu. Ban ngày trong nhà cũng phải bật đèn, không khác gì buổi tối.

Hôm nay, trông không hề là thời tiết thích hợp để đi chơi.

Khuôn mặt Lâm Thi Lan đầy quầng thâm, cô đã mất ngủ một tuần, tối qua lại thức trắng để đóng gói hành lý. Lữ Hiểu Dung và cô mỗi người kéo một chiếc vali lớn, khi họ đến điểm tập trung, ôm chú chó ngồi lên xe buýt, Lâm Thi Lan đã mệt mỏi rã rời.

Cảm giác thở cũng khó khăn, cô tựa nửa sống nửa chết vào cửa sổ, như một cục pin cạn kiệt năng lượng.

Nhà họ Đàm không đi xe buýt, họ lái xe riêng. Họ đến sớm hơn hai mẹ con cô, Đàm Tử Hằng giúp Lữ Hiểu Dung mang hành lý, còn hành lý của Lâm Thi Lan thì cô tự sắp xếp.

Kể từ lần cô bị Đàm Tẫn kéo đi, Lâm Thi Lan và Đàm Tử Hằng không nói chuyện, giữ mối quan hệ không căng thẳng nhưng cũng không thoải mái.

Và người gây ra tình cảnh này, chính là kẻ đáng ghét đang đứng gác bên cạnh cửa lên xe.

Cậu nhìn Lâm Thi Lan đầy mong chờ, muốn nói chuyện với cô.

Lâm Thi Lan đi vòng ra sau cậu, cô trực tiếp ngồi lên xe.

Điện thoại rung, một tin nhắn đến.

[Cậu định không thèm để ý đến tớ cho đến khi tớ đi luôn sao?]

Lâm Thi Lan cau mày, ngón tay xóa rồi sửa trên bàn phím, cô trả lời:

[Đúng vậy.]

Thời gian khởi hành dự kiến đã quá lâu. Xe buýt lác đác có thêm bốn, năm người lên, chỉ đủ ngồi đầy ba hàng ghế đầu.

Trong thời tiết mưa bão thế này, mọi người đều trú ẩn kỹ càng ở nhà. Dù là chuyến du lịch miễn phí do sếp trả tiền cũng không ai muốn đi.

Chú Đàm sau khi gọi vài cuộc điện thoại, thông báo tài xế không cần đợi nữa, có thể xuất phát.

Trong thời gian chờ đợi, mưa lại nặng hạt hơn.

Tài xế tỏ ra lo lắng, nói chuyện với chú Đàm: “Ông chủ ơi, theo kinh nghiệm của tôi, hôm nay đường ra khỏi thị trấn không dễ đi đâu. Mưa to thế này, nếu không may, xe giữa chừng lún xuống bùn, chết máy, động cơ bị nước vào thì phiền to đấy! Công ty các ông có muốn dời ngày khác không?”

Chú Đàm quay đầu nhìn con trai, Đàm Tẫn lắc đầu.

“Không được, phải đi hôm nay.”

Cậu nhét cho tài xế một bao lì xì, cứng rắn nói: “Xuất phát thôi.”

Xe hơi đi trước, xe buýt theo sau. Gạt nước hoạt động hết công suất nhưng tầm nhìn phía trước vẫn không đủ rõ ràng. Tiếng gió rít sát bên tai, cửa sổ xe run rẩy.

Một vài đoạn đường ngập nước, xe cứ thế lội qua. Lâm Thi Lan ngồi trong xe cũng nghe thấy tài xế thở dài không ngớt.

Họ giống như không phải đang đi du lịch mà là đang chạy nạn.

Qua đoạn sông, qua cửa sổ Lâm Thi Lan nhìn thấy mực nước.

Nước bùn màu vàng đục cuồn cuộn chảy, mực nước sát bờ sông. Tô Cáp nói đúng: Nếu tiếp tục mưa thế này, lũ lụt sẽ đến sớm.

“Á!” Người phụ nữ ngồi phía trước bên trái bỗng nhiên kêu lên: “Núi bên cạnh có phải đang sạt lở không!”

Cả xe theo ánh mắt của bà nhìn về phía trước. Không xa, một diện tích lớn bùn đất bị mưa rửa trôi ra giữa đường, cảnh tượng rất đáng sợ.

Tài xế chửi thề một tiếng, ông ta bật đèn cảnh báo khẩn cấp, dừng xe buýt bên đường.

Chiếc xe hơi phía trước cũng dừng lại.

Chú Đàm và Đàm Tẫn xuống xe.

Những người trong xe cũng bị thời tiết khắc nghiệt dọc đường dọa sợ, ý định quay lại rất mạnh, vừa dừng xe đã bàn tán rôm rả.

“Giờ làm sao, còn đi được không?”

“Đi thế nào được? Phía trước sạt lở rồi, đi qua không phải muốn chết sao?”

“Đi chuyến này nguy hiểm quá, hay là về nhà thôi.”

“Đúng rồi, đi chơi gì nữa.”

“Thôi chúng ta không đi nữa, đưa chúng tôi về đi.”

Chú Đàm bảo tài xế xuống xe sau đó nói chuyện riêng với ông ta.

Đàm Tẫn quan sát tình hình núi và đường, con đường phía trước tạm thời chưa bị biến dạng.

Dù vậy, cuộc thương lượng của chú Đàm ở bên kia vẫn không thuận lợi. Chú đưa cho tài xế một điếu thuốc, ông ta lắc đầu không nhận: “Ông chủ, không đi được đâu, xảy ra chuyện tôi không chịu nổi trách nhiệm.”

Không biết từ khi nào, Lâm Thi Lan cũng xuống xe.

Cô đứng bên đường, nhìn về phía dòng sông.

Nước sông dâng cao, cây cầu duy nhất ra khỏi thị trấn, giờ không nhìn thấy trụ cầu nữa.

Tính toán ngày Đàm Tử Hằng rời đi, chọn đi vào hôm nay thì thế nào. Người tính không bằng trời tính, những gì xảy ra trong thế giới này đã lệch khỏi quỹ đạo họ quen thuộc.

May mắn là chưa quá muộn, hôm nay có lẽ là hạn chót để rời đi.

Qua được cây cầu này sẽ sống sót. Chỉ cần qua được nó thôi.

Những năm qua, Lâm Thi Lan không ngừng tìm cho mình một con đường thoát khỏi huyện Nhạn. Điều kỳ lạ là, những ngày này trong đầu cô toàn nghĩ về khoảng thời gian ở đây.

Năm cuối cấp ba bận rộn, trà sữa nồng mùi hương liệu, chú chó con không có giá trị, canh trứng trong bình giữ nhiệt…

Kẻ thù kỳ quái, đầy tâm cơ nhưng không chuyên nghiệp mà tiết lộ bài với cô giữa chừng, sau đó kết bạn với cô. Người mẹ mạnh mẽ, bảo thủ, coi trọng sĩ diện hơn cô, bắt lỗi những chuyện vặt vãnh để tranh cãi với cô.

Người em trai ngốc của anh hàng xóm, thầm yêu cô nhiều năm không nói. Sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, cậu lặng lẽ rời đi, cô thậm chí không nhớ nổi cậu là ai.

Mọi thứ ở đây, không thể nói là tốt đẹp đến đâu, cũng không thể nói là đặc biệt…

Nhưng, nếu có thể ở lại.

Nếu có thể, để cô dù chỉ có thêm một ngày, những ngày bình thường như thế này thôi, dù không thoát ra được, cũng rất đáng giá.

Lâm Thi Lan nhìn về phía cầu, cô hỏi Đàm Tẫn: “Còn đi không?”

Cô nói không rõ ràng, nhưng cậu vẫn hiểu rõ.

Đàm Tẫn nhìn cô, cũng hiểu ra: “Không đi nữa.”

Đạt được thỏa thuận. Thế là, họ cùng đi về phía xe buýt.

Đàm Tẫn giúp chuyển hành lý của mẹ cô lên xe hơi, Lâm Thi Lan bế Tĩnh Tĩnh, cô giải thích với Lữ Hiểu Dung.

“Mẹ, mẹ và Tĩnh Tĩnh ngồi vào xe chú Đàm nhé.”

Lữ Hiểu Dung không hiểu chuyện gì: “Mọi người đều muốn về nhà, chúng ta còn đi du lịch sao?”

“Đi chứ.” Lâm Thi Lan dẫn bà sang xe khác.

Sau khi chào hỏi chú Đàm, ông cũng đến.

Bên nhà họ Đàm để Đàm Tẫn lo, Lâm Thi Lan phụ trách mẹ cô.

Lữ Hiêu Dung đếm lại, bà vẫn cảm thấy không ổn: “Xe của người ta là xe năm chỗ. Thêm mẹ con mình và con chó, xe họ không đủ chỗ.”

“Đủ chỗ mà. Con sẽ đi chuyến sau, mẹ cứ đi trước.”

Lâm Thi Lan vừa nói thế, mẹ cô lập tức muốn nói “vậy mẹ về cùng con”. Nhưng cô nhanh chóng ôm vai mẹ, kìm lời bà lại: “Mẹ nghe con nói.”

“Mẹ xem, chúng ta mang nhiều hành lý thế này, mang lên mang xuống rồi lại kéo về nhà, quá bất tiện. Mẹ cứ mang Tĩnh Tĩnh và hành lý đến điểm đến trước. Đợi mưa tạnh, khi nào chuyến tiếp theo của nhân viên nhà máy hóa dầu xuất phát, con sẽ nhẹ nhàng xách một cái túi, đi xe buýt với họ đến tìm mẹ.”

Học được nhiều từ kẻ dối trá Đàm Tẫn, hiện tại Lâm Thi Lan nói dối mà mặt không đỏ tim không đập. Lữ Hiểu Dung suy nghĩ kỹ, thấy cũng có lý.

Nghe nội dung câu chuyện của họ, Đàm Tẫn bổ sung thêm với mẹ cô: “Cô ơi, cháu sẽ ở lại với Lâm Thi Lan, cháu sẽ chăm sóc cậu ấy. Đến lúc đó chúng cháu sẽ đi cùng chuyến xe buýt tiếp theo, sẽ không trễ hơn cô và các chú nhiều đâu.”

Lữ Hiểu Dung cau mày: “Nhưng, chỉ có hai đứa trẻ, người lớn làm sao yên tâm được…”

“Không chỉ có chúng cháu, nhiều nhân viên cũng sẽ đi cùng, cô đừng lo.”

Lâm Thi Lan kéo tay mẹ, cô dẫn bà ngồi vào trong xe.

“Mẹ, con hiểu rõ tình hình hơn mẹ. Mẹ phải nghe con, được không?”

Mẹ cô không trả lời rõ ràng. Lâm Thi Lan đặt Tĩnh Tĩnh vào lòng mẹ, Lữ Hiểu Dung không còn lựa chọn nào khác, đành phải lên xe.

Chú chó con rất nghe lời, mắt lúc nào cũng buồn bã, ánh mắt không rời khỏi Lâm Thi Lan.

Trước khi đóng cửa xe, cô nhận ra biểu cảm buồn bã của nó. Cô nhẹ nhàng vuốt v e đầu nó hai lần, rồi hôn nhẹ lên trán nó.

Vị trí lái xe đã đổi sang Đàm Tử Hằng. Bố mẹ của Đàm Tẫn vẫn đang lưu luyến nói chuyện với cậu, Lâm Thi Lan đứng ngoài xe, chạm mắt với Đàm Tử Hằng.

Gương mặt anh hiền lành, cô nhìn anh cũng không thấy xa lạ.

Lâm Thi Lan mỉm cười nhẹ.

Anh hạ cửa kính xe xuống, cũng đáp lại cô một nụ cười thật rạng rỡ.

Đàm Tử Hằng gọi ba mẹ lên xe, chuẩn bị khởi hành.

Chiếc xe buýt cũng đang chờ Lâm Thi Lan và Đàm Tẫn để chuẩn bị quay về.

Đến khi họ ngồi lên xe buýt, Đàm Tẫn vẫn không yên tâm, cậu hỏi lại cô một lần nữa: “Thật sự không đi sao? Hay là gọi xe để họ đưa cậu theo nhé, vẫn còn kịp.”

Lâm Thi Lan ngáp dài: “Cậu nói nhiều quá.”

Cô không khách sáo kéo tay cậu qua làm gối cho mình.

Toàn thân cô mệt mỏi, quầng thâm dưới mắt nặng nề.

Khi cậu nghĩ cô sắp bắt đầu ngủ, Lâm Thi Lan nhỏ giọng nói.

“Không có cậu, dù thoát ra ngoài cũng vô ích.”

Đàm Tẫn cúi nhìn, thấy cô đã nhắm mắt lại. Giọng cô nhẹ nhàng, như đang nói mớ.

“Cậu phải ở bên tớ, luôn ở bên đến khi cậu biến mất. Sau đó, tớ sẽ cùng cậu biến mất. Chúng ta sẽ cùng trở thành hạt bụi trong vũ trụ, rồi cùng bay đi… bay đi…”

Giọng nói nhỏ dần, Lâm Thi Lan thở đều, phát ra tiếng ngáy nhẹ.

Cô đã ngủ.

Lâm Thi Lan không nói mớ, cậu biết.

Đó là điều cô đã giữ trong lòng suốt một tuần, chưa từng nói ra.

Đó là lời tỏ tình đẹp nhất mà Đàm Tẫn từng nghe.