Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 182: Giết Ngươi



Lúc này, Liễu Ngôn Bạch đang ngồi ở trong phòng của mình hỏi A Phi: “Đó là Nhiễm Cốc gia thiếu chủ của Tam Hòa phiên?”

“Đúng vậy.” A Phi lớn lên ở Đông Doanh, biết rõ về quý tộc Đông Doanh hơn nhiều so với Đại Lương, “Nhiễm Cốc gia có lui tới với Thiên Ảnh, ngài cần thủ hạ đi báo cho bọn họ một tiếng hay không? Sợ lỡ bọn họ muốn xuống tay với ngài.”

“Không cần.” Liễu Ngôn Bạch bực bội, “Nếu bọn chúng xuống tay, ngươi cứ làm như không quen biết, giết hết là xong.”

A Phi cúi đầu đang muốn nói “Được”, tròng mắt đột nhiên co chặt: “Có người tới.”

Liễu Ngôn Bạch đoán là Khấu Lẫm bèn phân phó: “Ngươi ẩn mình đi.”

A Phi nhảy lên cửa sổ mái nhà, nín thở nằm rạp trên nóc.

Liễu Ngôn Bạch rót chén trà, hiện giờ hắn thật không muốn gặp Khấu Lẫm một chút xíu nào. Vốn dĩ hắn muốn xúi giục Khấu Lẫm, nhưng hiện tại chính hắn cũng tràn ngập nghi ngờ đối với Thiên Ảnh. Lời xúi giục dần dần không thể nói ra khỏi miệng.

Đại Lương có thể vực dậy hay không, Khấu Lẫm vì vấn đề này mà nỗ lực trả giá quá nhiều, so với hắn càng có đủ tư cách để bình phán hơn.

Bản thân mình đã làm được gì cho quốc gia này? Dường như cái gì cũng chưa kịp làm! Bởi vì bị thất vọng đến tột đỉnh nên đã phán tử hình ngay. Tựa như khi Khấu Lẫm kêu hắn đi kiếm tiền, hắn không cần suy nghĩ liền phủ quyết, còn trào phúng Khấu Lẫm "Có bản lĩnh ngươi làm cho ta xem".

“Lão Bạch.” Không có tiếng gõ cửa, chỉ nghe Khấu Lẫm bên ngoài kêu hắn.

Liễu Ngôn Bạch đứng dậy mở cửa, nhìn thấy hắn đang bế Sở Dao cùng nhau tới, hơi sửng sốt.

Khấu Lẫm vòng qua người hắn đi vào phòng, đặt Sở Dao lên ghế mây.

Liễu Ngôn Bạch chưa kịp đóng cửa thì Khấu Lẫm lại đi ra, một tay giữ lại cánh cửa sắp khép: “Giúp ta chăm sóc nàng trong chốc lát.”

Liễu Ngôn Bạch cảm thấy tâm trạng Khấu Lẫm có điều không ổn: “Đại nhân muốn ra đảo?”

Khấu Lẫm chỉ chừa cho hắn bóng lưng: “Giết người.”

“Ai?”

“Đoạn Xung.”

Giết Đoạn Xung?

Bàn tay đặt trên chốt cửa, Liễu Ngôn Bạch đứng như trời trồng, chỉ cảm thấy không thể hiểu được. Nhưng nhìn bộ dáng Khấu Lẫm vô cùng nghiêm túc, hoàn toàn không phải nói giỡn. Hắn muốn dò hỏi nguyên nhân nhưng Khấu Lẫm bước đi cực nhanh, đã biến mất rồi.

Sở Dao ở trong phòng nghe Khấu Lẫm nói muốn đi giết Đoạn Xung, đầu óc cũng hoàn toàn mờ mịt. Muốn giết người cũng nên đi giết Tào Sơn mới đúng, vì sao lại là Đoạn Xung? Hơn nữa làm sao có thể đánh thắng "Hãn phỉ cái thế"?

Loading...

Liễu Ngôn Bạch đóng cửa rồi quay vào phòng, đưa ánh mắt nghi hoặc về hướng Sở Dao: “Khấu phu nhân, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?”

Sở Dao hơi ngửa ra sau tựa lưng vào ghế mây, ánh mắt có chút né tránh: “Chàng giúp ta tìm cây trâm.”

“Tìm cây trâm?” Liễu Ngôn Bạch chẳng hiểu ất giáp gì, “Tìm cây trâm và giết Đoạn Xung có quan hệ hay sao?”

Sở Dao rũ mắt, hồi lâu mới nói: “Sáng nay khi ta tắm gội, cài hai cây trâm lên búi tóc, tắm gội xong chỉ còn lại một cây...”

Đoạn Xung ở dưới chân núi ngoài rìa đảo, dựng mấy gian nhà gỗ nơi đó. Trước khi Mạnh Quân Quân chưa vào ở, hắn vẫn luôn sống một mình tại đây, không có bất kỳ người hầu nào. Dãy nhà gỗ ngoại trừ một mặt hướng về ngọn núi, ba mặt còn lại đều được rừng cây bao bọc. Trong rừng không những thiết kế không ít bẫy rập mà còn có mấy đội tư quân ôm súng kíp thay phiên tuần tra, ngăn ngừa có người tự tiện xông vào quấy rầy sự thanh tịnh của hắn.

Nhưng khi Khấu Lẫm xuống núi tìm giết hắn, Đoạn Xung cũng không có mặt trong căn nhà gỗ, hắn đang ở phòng nghị sự trên đỉnh núi.

Đông Nam hải Tam kiêu hùng thu được tin tức triều đình chuẩn bị liên quân bốn tỉnh diệt phỉ còn nhanh hơn so với Ngu Khang An. Cho nên Trần Thất và Từ Mân bí mật đi vào Ma Phong Đảo thương thảo đối sách với Kim Trấm. Tuy nói là thiên hạ chia ba, nhưng lần này muốn đánh hay là tránh còn phải xem ý tứ của Kim Trấm.

Nhưng trong lời nói của Kim Trấm có ý tránh lui, điều này làm cho phe chủ chiến Từ Mân rất là bất mãn: “Chúng ta và triều đình đã hòa hoãn suốt mấy năm nay, đột nhiên muốn tới trêu chọc chúng ta gán cho chúng ta tội thông đồng với địch phản quốc, đây cũng có thể nhẫn à?”

Kim Trấm ngồi ghế chủ vị uống trà nhìn hắn một cái: “Ngươi xác thật có thông đồng với địch phản quốc.”

Từ Mân cười lạnh: “Kim gia, ngươi hứa bán cho Đông Doanh súng ống đạn dược, thế mà ta lại không được ra thuyền hỗ trợ bọn chúng lên bờ?”

“Ta bán súng ống đạn dược chỉ dùng cho nội chiến của Đông Doanh, không hề bán cho đám Tam Hòa phiên dùng để xâm lược nước khác thu hoạch tài nguyên, phái quân chính quy hỗ trợ giặc Oa tới biên cảnh của chúng ta cướp bóc.” Kim Trấm chỉ chỉ hắn, “Ta không giết bọn chúng, cho phép bọn chúng lên đảo đã là cho ngươi đủ thể diện. Ngươi đừng uổng phí sức lực, ta tuyệt đối sẽ không bán súng ống đạn dược cho bọn hắn. Hơn nữa ta cảnh cáo ngươi, kinh doanh bên phần của ngươi tùy ngươi làm tùy ngươi đoạt, nhưng nếu ngươi dám động đến súng ống đạn dược, không đợi triều đình phái quân thì ta sẽ khiến ngươi biến mất trước.”

Sắc mặt Từ Mân trầm xuống, quay đầu nhìn về phía nữ nhân ngồi ở đối diện vẫn luôn trần mặc không lên tiếng. Ả này khoảng ba mươi sáu tuổi, gương mặt đường nét rõ ràng tựa như có huyết thống của người Hồ: “Thất nương, ngươi nói xem.”

Trần Thất thản nhiên cười: “Đừng kéo ta vào, ta cũng cảm thấy chúng ta nên tránh nơi "đầu sóng ngọn gió", Ngu Khang An không dễ chọc chúng ta đều rõ ràng, lần này bốn tỉnh liên quân, ít nhất hắn có thể điều động mười vạn nhân mã, triều đình lần này ra quân lớn.”

Từ Mân nói: “Ngu Khang An đã sớm muốn làm như vậy, nhưng Hoàng đế lão tử kiêng kị hắn, Sở đảng cũng vẫn luôn kéo cẳng. Lần này Sở Thượng thư lại mắc chứng gì vậy, không những đồng ý mà còn tự mình chạy tới giám quân?”

Trần Thất nhắc nhở: “Ngươi đừng xem thường Sở Thượng thư, nếu hắn không phải tới cản tay Ngu Khang An, vậy thì hắn tuyệt đối càng khó đối phó hơn so với Ngu Khang An...” Ả ta nhìn về phía Kim Trấm, “Triều đình nói chúng ta đang bắt giữ Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ?”

Từ Mân lạnh lùng: “Đơn giản là tìm một cái cớ cho đường hoàng mà thôi.”

Kim Trấm nghe hai người bọn họ thảo luận, vuốt ve lòng bàn tay không nói lời nào.

Đoạn Xung đứng sau lưng hắn, càng không nói một lời.

Chợt nghe ngoài cửa có người hoảng loạn hô: “Xung gia!”

Biết rõ Tam Đại lão nghị sự còn dám tới quấy rầy, Đoạn Xung minh bạch là có đại sự xảy ra, nhìn về phía Kim Trấm. Thấy Kim Trấm gật đầu, hắn ra khỏi phòng nghị sự.

Người đến là một thủ lĩnh phụ trách tuần tra dưới chân núi: “Xung gia, vị khách nhân họ Khấu của Kim gia xông vào chỗ ở của ngài, chúng thuộc hạ ngăn không được.”

Đoạn Xung sửng sốt: “Xông vào chỗ ở của ta?” Chỉ mới ngừng nghỉ không bao lâu lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây?

Thủ lĩnh báo: “Chúng thuộc hạ nói với hắn ngài không ở bên trong, hắn không nghe, nói ngài trộm đồ của phu nhân hắn, muốn tự mình đi vào lục soát. Chúng thuộc hạ ngăn trở, hắn xuống tay không hề lưu tình, bởi vì là khách nhân của Kim gia nên chúng thuộc hạ không dám đánh hắn bị thương...”

“Đồ tiện nhân!” Đoạn Xung cũng không quay đầu lại chạy thẳng xuống núi.

Trở về chỗ ở, Đoạn Xung thật xa đã nhìn thấy rừng cây bị hộ vệ tuần tra mặc giáp cầm thuẫn vây kín trong ba tầng ngoài ba tầng.

Đoạn Xung thi triển khinh công dẫm lên bả vai mọi người, xông vào trong vòng chiến. Sau khi đáp xuống đất, hắn chỉ thấy bên trong nằm la liệt mấy chục người, không bị trọng thương nhưng xương đùi bị trường côn trong tay Khấu Lẫm gõ cho trật khớp.

Đoạn Xung vốn cho rằng Khấu Lẫm lại đang giở trò đánh cược gì đó, nhưng thấy vẻ mặt đằng đằng sát khí của hắn và cách thức xuống tay ngoan độc, rõ ràng là đang đánh thật, không khỏi ngẩn ra: “Ngươi làm gì vậy?”

Khấu Lẫm một tay giương cây côn chỉ về hướng hắn: “Giết ngươi.”

Không đợi Đoạn Xung nói chuyện, hắn bay người tới, tay cầm trường côn bổ xuống đầu Đoạn Xung.

Đoạn Xung dịch chân, nghiêng người tránh thoát: “Tất cả đều tản ra!”

Quá nhiều người vây quanh khiến hắn không có chỗ trống để thi triển. Mọi người lập tức lui về phía sau, nhường ra một khoảng lớn hơn.

Khấu Lẫm trở tay lại đập xuống một côn, Đoạn Xung chỉ tránh chứ không tấn công, bị Khấu Lẫm khiêu khích có chút bực, đột nhiên ra tay bắt được đầu kia của trường côn: “Ngươi muốn giết ta thì cũng phải cho ta một lý do chứ?”

Hai người dùng nội lực giằng co cây côn, mặc cho Khấu Lẫm xoay thế nào cũng không thể nào rút côn ra khỏi tay Đoạn Xung, trầm giọng nói: “Buổi sáng hôm nay có người thừa dịp phu nhân ta tắm gội muốn làm chuyện bậy bạ...”

Đoạn Xung nghe xong kinh ngạc vạn phần: “Thật sự?”

Khấu Lẫm cười lạnh: “Loại chuyện này ngươi cho rằng ta sẽ lấy tới nói giỡn với ngươi?”

Đoạn Xung kinh ngạc qua đi, bất chợt mặt mày căng thẳng: “Ngươi hoài nghi là ta làm?”

Khấu Lẫm vẫn cười lạnh: “Lúc trước ta lôi ngươi ra đánh cược, ngươi dám nói ngươi không thầm tức giận ta?”

“Ta tức giận chính là ngươi, muốn nguôi giận chỉ cần đánh ngươi một trận là được, sao lại đi khi dễ nữ nhân?” Đoạn Xung tức đỏ mặt, “Ngươi đây không phải bôi nhọ, mà là nhục nhã ta!”

“Nhục nhã ngươi? Đến tột cùng có liên quan đến ngươi hay không, chẳng lẽ tự ngươi còn không biết? Nếu không biết thì hãy phân tích kỹ cho ta!” Đoạn Xung không buông tay, Khấu Lẫm thình lình buông lỏng tay khiến hắn thối lui nửa trượng, chỉ vào hắn nhếch lên khóe môi, “Tóm lại, hôm nay ngươi không cho ta câu trả lời, ta và ngươi đấu không chết không ngừng!”

“Ngươi có thể nói một chút đạo lý hay không?” Đoạn Xung giơ cánh tay ném cây côn cực kỳ nặng cho Khấu Lẫm. Lúc này tức giận đã tiêu đi không ít, phu nhân suýt nữa bị người vũ nhục, đặt ở trên người nam nhân nào cũng chịu không nổi. Huống chi việc này phát sinh trên đỉnh núi, phòng vệ trên đỉnh núi là do hắn phụ trách, thế nhưng xảy ra loại chuyện này hắn không thể thoái thác tội của mình, “Trước tiên ngươi để ta điều tra...”

“Ngươi điều tra? Ta thấy ngươi chính là tặc mà hô bắt tặc.” Khấu Lẫm tiếp nhận cây côn ném vào tráp binh khí, đóng nắp lại rồi cầm cả hộp ném về phía trước, treo trên ngọn cây.

Hắn đứng đối mặt với Đoạn Xung, dưới chân vẽ nửa vòng tròn, hai tay tựa nước chảy mây trôi múa lên động tác khởi điểm của Thái Cực quyền, bàn tay hơi cong làm ra tư thế mời, “Đánh với ta một trận là được? Ngươi nói cũng thật nhẹ nhàng, luôn nghĩ chính mình là thiên hạ vô địch à? Ngươi cứ tới đánh ta thử xem sao!”

“Ngươi biết Thái Cực quyền?” Đoạn Xung thấy Khấu Lẫm bày tư thế rất ra dáng ra hình, trong lòng thật sự ngứa ngáy. Hiện giờ võ học chỉ tập trung rèn luyện thủ pháp tấn công mau chuẩn tàn nhẫn, môn công phu Thái Cực quyền này đã xuống dốc thật lâu, người luyện được rất ít, cao thủ càng ít hơn.

Đoạn Xung quyết định bắt lấy Khấu Lẫm trước, sau đó sẽ đi điều tra sự tình của Sở Dao.

Dưới chân núi nháo ra động tĩnh đã sớm kinh động người trên đỉnh núi.

Đoạn Xung vừa đi thì Kim Trấm cũng bỏ mặc Trần Thất và Từ Mân xuống núi. Hai người dĩ nhiên cũng đuổi theo xuống xem náo nhiệt.

Ba người đứng ở chỗ cao nhìn một hồi, Từ Mân kinh ngạc cảm thán: “Người này là ai, thuộc môn phái nào, thế nhưng có thể đấu trụ với Đoạn Xung lâu như vậy?”

Trần Thất cũng cảm khái Ma Phong Đảo quả thật là nơi "Tàng long ngọa hổ": “Võ công của hắn thua xa Đoạn Xung, nhưng hình như hắn tập không ít kiến thức cơ bản của các môn phái, lợi dụng sở trường của tất cả các môn phái kết hợp với Thái Cực quyền...”

Hơn nữa hắn hiểu rõ nước đi của Đoạn Xung như lòng bàn tay, nhưng Đoạn Xung lại hoàn toàn không biết gì về hắn, bị hắn quấy rầy tiết tấu nên hơi có chút loạn. Đoạn Xung chỉ cần chờ hắn kiệt lực, nhưng sức chịu đựng của hắn cũng không phải nhỏ.

Kim Trấm đứng cách xa hai người bọn họ, không nghe được bọn họ nói gì, chỉ cau mày.

“Đại... Muội phu hóa ra cũng có thể đánh hay sao?” Bên cạnh truyền đến thanh âm Sở Tiêu, hắn vốn đang luyện bắn tên ở sườn núi, chuyện này gây nên một trận ồn ào huyên náo, hắn thấy Tào Sơn cũng chạy xuống núi bèn đi theo. Sở Tiêu đi đến bên người Kim Trấm, lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng.

Kim Trấm ngạc nhiên: “Hắn đã từng là quân nhân, còn trúng khảo thí võ cử, có thể đánh bộ không bình thường sao?”

“Không giống nhau.” Sở Tiêu đi theo bên người Khấu Lẫm lâu như vậy nên cũng khá hiểu đại nhân nhà mình, “Ngày thường y chỉ thích động đầu óc chứ không động thủ. Khi động thủ tuy rằng cũng có thể đánh, nhưng dường như chưa hề dùng môn võ công này, cũng không lợi hại như vậy.”

Kim Trấm mỉm cười: “Ngươi không biết võ công, làm thế nào phân biệt lợi hại hay không lợi hại?”

Sở Tiêu nói: “Đêm đó Ngu Thanh ở trong tay Đoạn Xung căn bản không hề có cơ hội trở tay.”

Kim Trấm gật đầu: “Đó là vì Đoạn Xung cũng là người Ngu gia, sớm đã nghiên cứu thấu đáo chiêu thức võ công của Ngu gia.” Lại trầm ngâm, “Hơn nữa rất có khả năng Khấu Lẫm hiếm khi xuất ra toàn lực, để tránh bị người thấy rõ chiêu thức của hắn, nếu sau này cố tình nhằm vào hắn, vậy thì sẽ bị bất ngờ như hôm nay.”

Nhưng đang êm đẹp, với một người luôn luôn thức thời co được dãn được như Khấu Lẫm, vì sao đột nhiên có thái độ khác thường lấy mệnh ra đấu? Hiện giờ hắn giống như chó điên cắn chặt Đoạn Xung không bỏ, bộ dáng như muốn "đồng quy vu tận"?

Trên đỉnh núi, trong phòng Liễu Ngôn Bạch, tuy không dễ mở miệng nhưng Sở Dao ghi nhớ lời Khấu Lẫm dặn dò trên đường tới đây, bảo nàng một năm một mười kể cho Liễu Ngôn Bạch nghe: “Cho nên thị nữ trong phòng ta không đáng tin cậy, toàn là tai mắt; ca ca thì không biết đi nơi nào, vì thế phu quân chỉ có thể đưa ta tới chỗ tiên sinh, nhờ ngài coi chừng trong chốc lát.”

Trên thực tế Khấu Lẫm trực tiếp mang theo nàng tới tìm Liễu Ngôn Bạch ngay chứ không tìm ai khác, Khấu Lẫm nói một khi chàng ra tay, Ma Phong Đảo có lẽ sẽ đại loạn, nếu chàng không thể khống chế được thế cục, nàng ở bên người Liễu Ngôn Bạch là an toàn nhất.

Liễu Ngôn Bạch ngồi đối diện với Sở Dao, nghe xong nàng thuật lại cũng trầm mặc một hồi lâu giống y như Khấu Lẫm, sau đó mặt trầm như nước: “Cho nên lúc trước vì chúng ta lôi Đoạn Xung ra đánh cược kiếm tiền mới chọc giận hắn, cố ý trả thù?”

“Ta cảm thấy Đoạn Xung không giống người như vậy, hoa tặc kia có một cỗ tà khí...” Không biết phải giải thích ra sao. Cỗ tà khí kia không phải vì mang theo cáu giận muốn trả thù, chỉ là coi nàng giống như con mồi mà đùa bỡn trêu chọc. Mặc dù dựa theo hiện thực mà phân tích, Đoạn Xung và Tào Sơn đều có khả năng, nhưng Sở Dao chỉ nghĩ đến Tào Sơn, hoàn toàn chưa từng suy xét qua đó là Đoạn Xung, “Không biết phu quân vì sao lại phán đoán như vậy.”

Nhưng nàng tin tưởng Khấu Lẫm nhất định có lý do.

“Không giống không có nghĩa là không phải, cả ba người bọn họ đều có khả năng, bao gồm Kim Trấm.” Liễu Ngôn Bạch là người trong cuộc, hắn đã xác định Hữu hộ pháp là kim chủ sau lưng Thiên Ảnh hiện ở Ma Phong Đảo, cho nên đối đãi với ba phụ tử Kim Trấm vẫn luôn mang theo ác ý.

Khoan đã.

Liễu Ngôn Bạch đột nhiên cả kinh, trầm mắt nhìn về phía Sở Dao: “Khấu phu nhân, lúc phu nhân suýt nữa bị... lúc ấy giống như bị bóng đè?”

“Phải, có ý thức mơ hồ nhưng không thể động đậy.”

“Dạo này phu nhân thường mệt mỏi, không muốn ăn không phấn chấn?”

“Đúng là như vậy.”

Liễu Ngôn Bạch đứng lên đi đến trước ghế mây nửa ngồi xổm xuống: “Ta có xem đôi mắt của phu nhân một chút được không?”

Sở Dao khẽ gật đầu.

“Mạo phạm.” Liễu Ngôn Bạch thật cẩn thận vươn tay trái không mang bao tay, ngón trỏ ấn ở mí mắt bên trái của nàng, hơi kéo trượt xuống. Chỉ thấy ở cuối tròng trắng có một đường máu ngắn hơi cong.

“Mạo phạm.” Liễu Ngôn Bạch lại nói một lần nữa, bàn tay rời khỏi mắt trái chuyển sang mắt phải.

“Sao vậy tiên sinh?” Trong lòng Sở Dao vô cùng bất an. Thông qua ngón tay Liễu Ngôn Bạch tiếp xúc với dưới mí mắt của nàng, nàng có thể cảm giác rõ ràng tay tiên sinh thoáng chút run rẩy. Lại nhìn sắc mặt xanh mét và âm trầm của Liễu Ngôn Bạch, đủ để chứng minh phần run rẩy kia xuất phát từ cơn phẫn nộ.