Danh sách thi đã được thông báo, theo như cô chủ nhiệm nói thì các lớp sẽ trộn lẫn với nhau, những bạn có tên từ vần A đến vần P sẽ ở lại trường, các bạn có tên sau vần P sẽ phải di cư đi thi tại một trường khác, phải nói thật là lúc nghe tin này thì tôi hơi nản, ở góc độ tâm lý thì đến trường khác thi lạ nước lạ cái, ai cũng muốn ở lại trường mình cả. Tôi thầm nghĩ trong lòng rằng sau này nếu có con, nhất định tôi sẽ đặt tên nó ở những vần đầu để được ở lại trường, đấy là tôi muốn như thế, chứ dòng đời xô đẩy nên tên của con tôi cũng nằm ở gần cuối bảng xếp hạng. Thảng hoặc, ngồi nghĩ vu vơ tôi không biết mình nên thích hay không thích ông đạo diễn Vũ Ngọc Đãng đầu trọc ấy, tất cả đều tại ông ta mà ra. Ngày qua ngày, cuối tháng Tư trời nắng như đổ lửa, một số đứa bạn cùng lớp tôi đã quen với việc ôn tập vào buổi chiều ở trường và đứa nào cũng bắt đầu cảm thấy áp lực đè nặng nên đôi vai nhỏ bé. Trong số các bạn cùng làng, học cùng lớp tôi thì có thằng Hiếu và một đứa con gái khác là hơi đáng lo, thằng Hiếu thì yếu mấy môn tự nhiên, con bé kia thì yếu toàn diện... Nhưng cuộc đời cũng có lắm cái hay, đứa yếu toàn diện và học hành phọt phẹt ấy bây giờ sinh sống ở Tiệp Khắc, nghe đâu cũng ổn, xem ra nó thành công trên đường đời hơn tất cả đám chúng tôi. Bởi vậy tôi nghĩ, thành công hay thất bại chỉ là tạm thời, chẳng có gì là mãi mãi, đứng trên đỉnh vinh quang cũng có nghĩa bốn bên đều là vực thẳm, nếu tự hài lòng với chính mình và ngủ quên trên vinh quang ấy thì chả mấy mà vực thẳm đón chờ. Trong quãng đường trưởng thành, tôi đã có cơ hội làm việc cùng và dưới sự dẫn dắt của rất nhiều người tài giỏi. Người đầu tiên thiết nghĩ nên nhắc đến chính là tay Giám đốc một công ty nọ mà tôi đã từng có cơ hội làm việc cùng. Hội nghị APEC năm 2006, có một người chỉ bằng tuổi tôi nhưng website của Hội nghị APEC là do công ty của bạn ấy đảm nhận, tôi là một trong những đứa có nhiệm vụ ngồi gõ lọc cọc các văn bản vào ban đêm để kịp đưa content lên website ấy. Chỉ đáng tiếc là do thành công đến quá sớm cộng thêm tuổi trẻ chưa trải sự đời nên chỉ hơn một năm sau, những thành viên đã góp phần đưa công ty đến vinh quang đều lần lượt rời bỏ, thoát ly ra làm riêng hoặc đầu quân về công ty khác, R9 cũng là một đứa gắn bó mãi với anh bạn Giám đốc ấy mặc dù tôi cũng đã nhiều lần khuyên bảo là nên dừng lại... Có những thành công của hôm qua không có nghĩa là hôm nay hoặc ngày mai sẽ mãi là như vậy do luật bài trừ và tính cạnh tranh vốn luôn tồn tại trong xã hội. Khi bạn muốn có những bước tiến xa hơn thì phải thay đổi công thức hoặc tìm ra lối đi mới. R9 bạn tôi đã tốn nhiều năm cho việc theo đuổi những thứ viển vông còn tôi thì đã kịp nhảy sang những lĩnh vực mà tôi hoàn toàn chưa có tí kinh nghiệm. Lý do đơn giản rằng khi chúng ta còn trẻ thì đạt được một thành tựu vẻ vang hẳn là điều tốt rồi, nhưng nên chăng phải tạm gác sang một bên để chinh phục ngọn núi khác vì cuộc đời còn dài, chỉ đến lúc nhắm mắt xuôi tay mới biết đâu là vinh nhục. Trong vài lần ba đứa chúng tôi (tôi, R9 và Chắc Gạo) ngồi với nhau ven bờ hồ Hoàng Cầu, R9 cũng có đề cập với tôi về việc anh bạn Giám đốc trước đây lại muốn nó về đầu quân cùng theo đuổi những dự án mới về âm thanh, ánh sáng phục vụ showbiz, tôi nghe xong thì gạt đi. - Làm nghề nào thì cũng được nhưng bây giờ không còn trẻ, trách nhiệm nặng gánh trên vai, không còn thời gian để phiêu lưu nữa đâu. Miếng ngon tao không thấy người ta gọi mày, xương xẩu thì mày luôn được ưu tiên vì mày làm bất cứ cái gì cũng nghĩ đến một tương lai màu hồng, mà mày biết đấy, tương lai như thế nào thì phụ thuộc vào ngày hôm nay, ít nhất cũng phải đủ ăn mới nghĩ đến những việc lớn được. Nếu là trước đây có lẽ R9 đã lại ba lô, túi xách đi theo anh ta rồi cũng nên...Đây chính là sự khác biệt giữa người đàn ông độc thân và người đàn ông đã có gia đình, thật sự một trời một vực. *** Sau ngày mẹ tôi về được hai hôm thì tôi học buổi học cuối cùng trước khi nghỉ lễ Thống nhất và ngày Quốc tế Lao động, tính ra là nghỉ liền một mạch đến bốn ngày, tuy thứ Bảy có lịch ôn tập vào buổi chiều nhưng đoán rằng chẳng có đứa nào chịu đi ôn môn Địa lý nên thầy cô giáo chuyển qua ôn môn Sinh học, do không bắt buộc phải tham gia nên tôi quyết định nghỉ xuyên mấy ngày. Tuy vậy, tôi vẫn tự dặn mình là nên dành thời gian để tự ôn ở nhà, hè còn dài trước mặt, tha hồ mà chơi... Nhưng đấy là điều tôi muốn, còn những “người trong lòng đất” có muốn như thế hay không lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Gần đến giờ Hợi tối hôm ấy, ngày Hai mươi chín tháng Tư, tôi ngồi lúi húi ghi chép vài thứ vào cuốn nhật ký thì nghe thấy ám hiệu vang lên bên cửa sổ nên vội vàng đặt bút xuống và bước ra đầu hồi nhà. Chị Ma vẫn đang ngồi trên lưng ngựa, con ngựa quay đầu ra ngoài phía cổng, tôi đoán chắc chị ấy chuẩn bị đi luôn. - Chị đang vội hay sao? - Ừ, chị về báo tin cho em rồi lại phải đi luôn, không ở lại được. - Có việc gì hả chị? - Kinh Bắc quân đã rải đi khắp huyện mấy hôm nay để dò la tin tức theo cách mà em đã mách cho ông Lê Tam. - Có tin gì hả chị? - Tin tức thì chưa nhưng nếu bọn chúng trú ngụ ở huyện này thì sớm muộn cũng tìm ra mà thôi, chị về gặp em là có việc khác. Tôi nghe như vậy thì bỗng nhiên thấy hồi hộp. - Lão phù thủy bị cho vào vạc dầu ấy, ở trên đã tra ra được gốc tích, tổ tiên nó hóa ra cũng là người ở vùng này nhưng đã rời đi từ lâu, nó tên húy là Nhữ Quốc Đan, thường được gọi là Nhữ Tà. - Tên nghe là biết tà đạo rồi chị nhỉ? - Nó đã hành nghề phù thủy từ lâu rồi, trước đây có một thời gian dài nó sang Tàu, mới chỉ về vùng này khoảng gần một năm trở lại đây để tìm lại kho báu của tổ tiên nhà nó. - Kho... Kho báu ạ? – Tôi ngạc nhiên, gì chứ cứ nghĩ đến kho báu là tôi nghĩ đến vàng. - Theo gia phả, đúng là đời trước của nó là quan tướng là Mạc. - Thế thì lâu lắm rồi, như em học là cũng phải đến hơn bốn trăm năm chị ạ. - Em biết điều bất ngờ là gì không? Tôi lắc đầu, đã gọi là "bất ngờ" thì dĩ nhiên tôi làm sao mà biết được điều ấy là gì, tôi chỉ nhớ là đã nhìn kỹ mặt của gã thầy phù thủy và chắc chắn rằng mình không quen biết hắn ta, thậm chí còn chưa từng gặp mặt. - Nếu chị nhớ không nhầm, con Khuê chả phải cũng bị yểm vào thời kỳ đó hay sao? - Hả? – Tôi giật mình và lục lọi trí nhớ của mình. – Đúng... Đúng rồi, chị ấy cũng bị yểm vào thời gian ấy, em nhớ là niên hiệu Cảnh Lịch đấy chị! - Em nên đi hỏi con Khuê lại việc này cho rõ, nếu cái tên "Đường lão gia" mà gã thầy phù thủy đó mang ra dọa trước khi bị cho vào nồi và Đường Thốc Tử là một thì chị thấy mọi thứ rất là rõ ràng. Thằng Diều Hâu mà em hay nói tên là Đường Hi Hoa, rất có thể bọn Đường lão gia này cũng đang nhắm đến con Khuê nhưng vì một lý do nào đấy mà chúng chưa lộ diện. - Nếu... Nếu như thế em nghĩ là... – Tôi đăm chiêu trong giây lát rồi đưa ra nhận định của mình. – Có thể là lần trước Đường Hi Hoa thất bại vào phút chót nhưng chưa rõ nguyên nhân nên bây giờ bọn chúng cảnh giác hơn. - Chính là thế, chắc chắn đám này nhắm đến con Khuê, em phải gặp con Khuê để hỏi thêm thông tin về gốc gác, lai lịch của gã chồng. - Đi ngay bây giờ hả chị? - Việc này là gấp nên chị mới phải phi ngựa chạy về cho mau, bây giờ chị phải đi lên nha môn ngay vì bọn chúng có thể đánh úp bất cứ lúc nào. - Vâng, em sẽ đi báo ngay, có thêm tin tức gì chị cho em biết với nhé, mấy hôm tới em được nghỉ học ở nhà. - Được rồi, có tin gì chị sẽ cho em biết. Chị Ma nói xong thì thúc ngựa chạy đi ngay, hình bóng mờ nhạt rồi nhanh chóng lẫn vào bóng đêm ở ngoài cổng. Do đề phòng có chuyện xảy ra ngoài ý muốn nên chị Ma hàng ngày vẫn chỉ cho tôi ngắt lá, do chúng chỉ có hiệu nghiệm trong vòng một đêm mà thôi. Tôi quay vào nhà, lấy đồ đạc phòng thân mang theo trong ba lô rồi nói với bà Già cứ đi ngủ trước, tôi về sẽ tự mở cửa, bà biết tôi được nghỉ dài ngày cộng với đang ôn thi cho nên không hỏi tôi đi đâu. Đêm đầu tháng không trăng, những vì sao cũng thấp thoáng trên nền trời màu xám, ra khỏi cổng tôi lập tức cho lá vối lên miệng sau khi đã quan sát trước sau cẩn thận, những bước chân chạy không nhanh không chậm của tôi trên con đường đất nhỏ ven làng, đi qua cổng chùa tối om với con đường nhỏ có hàng tre hai bên rủ xuống, qua cổng chùa một đoạn là Đề Đổ, trước khi đến ngã tư nhỏ xíu này thì tôi phải bỏ lá vối ra vì đèn điện sáng và quán của nhà bác tôi vẫn còn sáng đèn. - Giờ này mày còn đi đâu mà ba lô đeo trên lưng thế kia? Chị họ tôi ngồi trong quán hỏi vọng ra, biết là không tránh mặt được nên tôi ghé vào mua gói kẹo với mấy chai nước. - Thể dục thể thao chị ơi, ngồi học nhiều đau lưng nên em tính chạy bộ vòng quanh làng cho khỏe thôi, tiện lên đây mua nước với kẹo. Tôi viện ra lý do hợp lý và cười trừ, nhà bác tôi có ba chị gái và một anh con trai út. Chị lớn nhất bây giờ đang ở Nha Trang, chị thứ hai tên Hiền thì học cùng lớp với tôi, còn chị Hạnh là chị thứ ba, bằng tuổi tôi nhưng học dưới một lớp, tính ra là cùng khối với thằng Chắc Gạo. Chị Hạnh được mọi người nhận xét là tính cách giống với mẹ tôi, nhanh mồm nhanh miệng trong buôn bán nhưng cũng giống như tôi, chị ấy có biệt danh là “Hạnh còi”. Thời điểm này chị ấy mới mười bốn tuổi, chỉ hai năm sau là cái ngã tư Đề Đổ này từ tối đến khuya lúc nào cũng có các anh trai với các em gái dập dìu làm tôi mỗi lần đi “làm việc” lại phải tìm lối khác xa hơn biết bao nhiêu. - Mày sướng nhỉ, chỉ ăn với học. - Nhưng mà buồn, em có mỗi một mình... - Tao đây giờ này vẫn phải ngồi trông quán. - Chín giờ rồi sao chị còn chưa dọn hàng luôn? - Chờ mẹ tao. Thế là tôi lại phải nấn ná ở bên cạnh cửa quán để nói chuyện trên trời dưới biển với bà chị họ của mình, cũng phải tầm mười lăm phút sau thì bác tôi mới đạp xe đến, tôi phải giả bộ đi lại phía cổng chùa sau đó mới quay lại và băng qua Đề Đổ thật mau. Sân nhà bà ngoại tôi vẫn sáng đèn, thật may con Vện không sủa nên tôi băng qua vườn bưởi trước nhà một cách êm thấm, đến trước miếu chị Đẹp, tôi mở ba lô, cẩn thận quan sát và thắp một nén hương rồi lầm rầm khấn vái. - Chị Lý Ngọc Khuê xinh đẹp tuyệt trần, nghiêng nước đổ thành ơi, nếu chị đang thức thì hiển linh, em có việc cần hỏi gấp gáp lắm ạ, việc liên quan đến chủ nhân kho báu này, họ Nhữ đã xuất hiện. Tôi vừa mới khấn xong đã thấy gió thổi mạnh, tưởng như cây duối rùng mình thức giấc vậy, que hương cắm trong bát hương đỏ rực vì gió, chị Đẹp váy xanh xuất hiện ngay bên cạnh miếu, dưới gốc cây và nhìn tôi chăm chăm với ánh mắt rất lạ. - Ngươi không lừa ta đấy chứ? - Dạ? - Ngươi vừa nói rằng hậu duệ của thằng họ Nhữ đã xuất hiện? - Vâng, thưa chị! Là con cháu nhiều đời của chủ nhân kho báu này, em được biết tên của gã là Nhữ Quốc Đan hay còn gọi là Nhữ Tà, một thầy phù thủy có phép ẩn thân và còn luyện được cả “sái đậu thành binh” nữa ạ! - Ngươi mau nói rõ ta nghe ngọn ngành câu chuyện, ta muốn biết! Tôi kể cho chị Đẹp nghe về trận đánh ở nha môn âm phần huyện nhà và cuộc chạm trán đầy gay cấn với gã phù thủy, tôi giấu tiệt việc mình gọi Thiên tử quân vì chị này cũng họ Lý, nói ra chị ấy hỏi vặn vẹo mệt người mà tôi thì không biết rõ lai lịch của họ. Tôi kể về cái kết trong vạc dầu của Nhữ Tà thì chị Đẹp có vẻ tiếc rẻ, tuy nhiên chị ấy không hề cắt ngang lời tôi kể mà chăm chú lắng nghe cho đến khi tôi ngừng lại mới hỏi: - Vậy là nó đã mất một hồn? Bây giờ nó thành thằng ngớ ngẩn rồi thì làm sao mà tìm được ta? - Gã không tìm được chị nhưng còn cái tên Đường lão gia, chị Ngọc Hoa nói với với em rằng Đường lão gia có liên quan đến gã Đường Hi Hoa đã bị chị giữ chân cho tàu hỏa chèn qua người đấy, chị nhớ chứ? - Tất nhiên. Vậy bao giờ chúng nó đến? - Tháng trước rất nhiều âm binh đã được cử đến làng mình để dò xét đường đi nước bước, nhiều toán vong thâm nhập đã bị tiêu diệt, chị ở đây có nghe đến trận đánh lớn ở bãi tha ma của làng không ạ? - Ta có nghe ông Thổ Địa nói, bảo sao dạo này tuần binh với vong hồn lảng vảng ở ngoài cánh đồng nhiều thế, gần như là suốt đêm. - Hàng trăm vong hồn đã bị đánh cho tiêu tán hết cả chị ạ, có lúc nguy cấp lắm! - Những tin này ai báo cho ngươi? - Chị Ngọc Hoa hiện ở trên nha môn phi ngựa về báo cho em và nói rằng em nên đi báo cho chị. Em không nhớ tên của chủ nhân kho này. - Nhữ Đại Phong, tự Tín Nghĩa, đó là tên của hắn. - Em sẽ báo việc này với chị Ngọc Hoa, quan trên sẽ tra giúp gia phả, nếu đúng thì cần phải phòng bị cẩn thận hơn. Bọn chúng đã hụt một lần thì lần này nhất định sẽ cẩn thận hơn nhiều đấy ạ! - Ta hiểu, việc này ta nhất định sẽ chú ý! - Em tính sẽ phái âm binh bảo vệ chị, liệu có được không ạ? - Nhà ngươi làm thầy từ khi nào mà có thể khiển được âm binh? – Chị Đẹp tỏ ra ngạc nhiên nhìn tôi. - Em không phải thầy, âm binh làng mình em có thể nhờ vả được nhiều. Chị là con gái lại có mỗi một mình, nhỡ đâu bọn chúng đêm hôm đột nhập vào yểm như lần trước thì... - Tùy ngươi, ta chỉ biết có chờ đợi chứ có đi lại được nhiều nơi đâu, tin tức cũng toàn là nghe ông Thổ Địa nói lại. Nhưng dẫu sao ta cũng cảm kích rất nhiều vì đã lo lắng cho ta! - Chả phải chị em mình cùng họ hay sao? - Ngươi chỉ xứng đáng làm kẻ hầu cho ta thôi, cùng họ thì đã sao chứ, hứ! - Vậy em xin phép về nhé, có tin tức gì em sẽ tìm cách báo cho chị hoặc nhờ chuyển lời, còn nếu chị thấy có người lạ đến thì nhờ ông Thổ Địa báo cho em nhé! - Mới có một dạo không gặp ngươi, ta thấy khẩu khí của ngươi thay đổi rồi đấy, xem ra ngươi đã lập được nhiều công trạng nên đã có kẻ hầu người hạ? - Không, làm gì có! Em không làm người hầu của chị nên em cũng không muốn ai làm người hầu của em, tất cả đều là bạn... - Bạn? - Vâng! Bạn bè thì giúp đỡ nhau. – Tôi vừa nói vừa cười. - Thôi được rồi, ngươi về đi! Mà ta đẹp nghiêng nước nghiêng thành chứ không phải là nghiêng nước đổ thành, đã nói thì phải nói cho đúng nghe chưa? - À vâng! Em quên... - Chỉ được cái lẻo mép. Thôi về đi! Tôi lại luồn qua vườn bưởi nhà bà ngoại, trèo qua cổng rồi chạy về theo lối cũ, khi chạy qua cổng chùa thì tôi chú ý nhìn thử xem Kinh Bắc quân có vong nào còn ở ngoài cánh đồng hay không, nhưng không có vong hồn nào cả. Dừng chân ở ngã ba nhỏ rẽ về nhà, sau một lúc suy tính thì tôi lại chạy tiếp ra đầu làng, cẩn thận nhìn trước ngó sau rồi vọt qua cầu Đình, chạy dọc đường cái quan hướng ra Cầu Khoai. - Anh Nẫm! Anh Nẫm ơi! Tôi đứng ở ngoài cổng bãi tha ma và cất tiếng gọi, ma Nẫm đứng quay lưng về phía tôi đang quan sát những vong hồn trong bãi tha ma luyện tập. Ma Nẫm nghe tôi gọi thì vội lướt đến, ma Vành cũng theo sau. - Có chuyện gì mà mày ra đây giờ này? - Em có việc cần chuyển lời gấp cho chị Ngọc Hoa đang ở nha môn, liệu các anh có thể giúp em được không? Ma Nẫm và ma Vành nhìn nhau rồi ma Vành tiến lên gật đầu đồng ý, tôi nói với ma Vành lời nhắn gửi chị Ma, chỉ là cái tên húy và tên tự của chủ nhân kho báu chị Lý Ngọc Khuê, tôi dặn ma Vành nhớ hỏi chị Ma xem có nhắn nhủ gì cho tôi rồi hãy về, nếu gấp thì báo cho tôi ngay trong đêm nay, còn cách báo cho tôi như thế nào thì... tôi không biết, tôi có phải là ma đâu. Ma Vành quay trở vào lấy vũ khí một loáng sau đã biến mất, tôi quay lại nhìn ma Nẫm và đưa ra một đề nghị. - Em tính nhờ anh một việc này... - Có gì mày cứ nói ra xem, chỗ quen biết giúp được là tao giúp! - Em muốn anh nhờ ai đấy, ít nhất là hai vong hồn đi canh gác giúp em ở mé Tây của làng, nơi ấy có nhà người thân của em. - Việc này không khó, tí tao tìm đứa nào nhanh nhẹn nó giúp cho! - Quan trọng lắm đấy anh ạ, rất có thể đích nhắm đến của đám thầy phù thủy và những âm binh lạ mặt chính là nơi ấy. - Mày nói thế là tao hiểu rồi, cứ yên tâm, tao đã làm việc là đến nơi đến chốn, mày không phải lo. Mà bên Kinh Bắc quân mấy hôm nay đi dò la tin tức vẫn chưa thấy về nhỉ? - Huyện này cũng rộng, nhân lực thì có hạn mà đám kia thì toàn thầy phù thủy, chúng chắc sẽ có cách đối phó nên không dễ đâu anh ạ. Bây giờ cứ phải nâng cao cảnh giác thôi, chả biết lúc nào cả. Mà anh với các cụ ngoài này tập đến khuya hay sao? - Nói là tập chứ có cái gì đâu, kể cả cũng vui vì bình thường các ông bà ở đây chả có việc gì làm, toàn ngồi kể chuyện con cháu, giờ có tập luyện thế này cũng xem như có thêm niềm vui vào mỗi đêm. - Trăm sự nhờ các anh nhé! - Trách nhiệm của bọn tao mà, thôi mày về nghỉ đi, oắt con mà cứ đi đêm, đi hôm có ngày... - Ma bắt hả? - Đm, ừ thì ma bắt, người ta bảo đi đêm lắm có ngày gặp ma đấy! - Thôi em về! Tôi chào từ biệt ma Nẫm và chạy ngược về làng, men theo con đường đất cạnh con mương, đi đến gần cổng nhà thằng Chắc Gạo thì lại nghe thấy tiếng lõm bõm lội nước nên tôi dừng lại hỏi vu vơ. - Bà Mẹ Chẽ đêm hôm đi mò cá à? Chẳng có tiếng nào đáp lại nên tôi bước đi tiếp, được vài bước thì lại thấy cành tre trước mặt sà xuống mặt mương Khoai, bóng hình ghê tởm của mụ Mẽ Chẽ lại ngồi vắt vẻo trên ngọn tre, mắt nhìn tôi đăm đăm nhưng không nói gì. - Nay trời không trăng, ít sao, bà đi ngắm cảnh à? – Tôi hỏi. – Chỉ là tiện hỏi thăm bà vậy thôi, bà không động chạm gì đến tôi thì tôi mặc kệ bà đấy! - Mày giờ thì to gan lớn mật rồi nhẩy?! Nhất định có ngày tao sẽ kéo chân mày xuống dưới cái mương này, tao không quên đâu! – Sau cùng thì Mẹ Chẽ cũng đáp lại lời tôi. - Bây giờ tôi bận lắm, thi cử đến nơi rồi, chờ tôi thi xong nhất định sẽ gặp bà nhiều hơn để nói chuyện, bà ở dưới ấy hôi hám bẩn thỉu mãi rồi, cũng nên từ bỏ đi nhờ? - Mày không phải nói kháy tao, thằng ôn con! Mày đừng tưởng mày có cái thanh kiếm chết tiệt kia là dọa được già này nhá! - Thế là bà không biết rồi, tôi bây giờ còn khiển được cả âm binh dưới nước đấy, có dịp tôi sẽ gọi họ, hy vọng bà còn đủ nhanh nhẹn để trốn. - Mày... - Mày cái gì mà mày? Hồi tôi còn bé mấy lần bà dọa tôi mà tôi chưa dọa được bà, mà tôi thì không thích dọa đâu! Chính bà đã kéo chân một thằng bé trong làng này nên nếu tôi biết cách thì nhất định sẽ cho bà tan biến, bà tin tôi gọi được thủy binh chứ? - Mày khá lắm! Mẹ Chẽ không nói thêm lời nào, vội vàng nhảy ùm xuống mương Khoai, ngọn tre lại bật vút lên cao như chưa bao giờ sà xuống vậy. Tôi bây giờ chả sợ mụ ma ở bẩn này nữa vì đã gặp nhiều loại ghê gớm hơn rồi, nhưng mà có dịp cũng nên khử mụ này đi, mụ ấy trốn dưới nước như thế kiểu gì cũng có ngày gây họa tiếp. Tôi về đến nhà mới có hơn mười giờ tối, chẳng ngủ được nên lại lấy sách Lịch sử ra đọc, đến hơn mười một giờ đêm thì cơn buồn ngủ kéo đến, tôi mới đứng dậy tắt đèn đi ngủ, bắt đầu một kỳ nghỉ dài ngày đầy thú vị. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi