Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 216: Gặp lại cố nhân



Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ, ngày Ba mươi tháng Tư năm 1998.
Tôi thức dậy khi mặt trời đã lên cao, tôi vẫn luôn nhớ cảm giác khi thức dậy muộn ở quê và nhiều năm sau này tôi vẫn ao ước được thức dậy giữa một không gian yên tĩnh
lúc nắng đã lên cao, ấm áp và đôi khi còn được nghe tiếng chim sâu hót rồi sau đó sẽ ngồi ăn sáng trên bậc thềm nhà. Do đã có kế hoạch “làm việc” vào buổi tối nên sau khi ăn sáng xong thì tôi dành thời gian để tập trung học một cách nghiêm túc đến trưa, cơm trưa xong còn đạp xe xuống nhà R9 để hỏi nó vài thứ về môn Địa lý, nhưng ấy là lý do phụ thôi chứ chủ yếu là ngồi tán phét với nhau một lúc rồi về. Kể ra thì cũng nên là như vậy bởi dạo gần đây tôi chỉ toàn nói chuyện và "kết bạn" với người khuất mặt nhiều hơn cả người còn sống thì có vẻ không ổn lắm, dẫu sao thì tôi vẫn muốn cuộc sống của mình luôn phải ở thế cân bằng. Từ nhà R9 về thì tôi ngồi xem lại bài vở thêm chừng nửa giờ rồi lăn ra ngủ, đồng hồ hẹn chuông báo lúc năm giờ chiều và tôi không quên dặn cả bà Già, nhờ bà đánh thức tôi.
Sau bữa tối, tôi nằm trên võng nghỉ ngơi hơn nửa tiếng và nghe chương trình Thời sự, chuẩn bị đến phần dự báo thời tiết thì tôi rời khỏi nhà, đồ đạc mang theo gói gọn trong cái ba lô nhưng riêng thanh kiếm gỗ thì tôi giấu trong ống tay áo dài, lòng bàn tay giữ chuôi kiếm, sỡ dĩ tôi phải làm như vậy là để đề phòng bất trắc có thể xảy ra. Khi đi bộ gần đến cổng bãi tha ma Cầu Khoai, tôi đã nhìn thấy thấp thoáng hai vong hồn đang đứng nép mình dưới gốc cây và chưa thấy mấy tuần binh ma xuất hiện, tuy vậy tôi cũng không ngại ngần gì mà không bước đến gần hơn, khi còn cách họ chừng vài sải tay thì tôi dừng lại.
- Các ông chờ cháu lâu chưa?
- Thưa Công tử, bọn tiểu nhân đứng chờ từ chập tối. – Vong hồn tên Đớp nói.
- Đêm qua mấy anh tuần binh cho các ông ăn uống đầy đủ chứ ạ?
- Vâng, rất chu đáo, cảm ơn Công tử đã quan tâm.
- Các ông cứ gọi cháu là cò Tý được rồi, bà cháu vẫn hay gọi như thế. Thời bây giờ không ai người ta gọi là Công tử với tự xưng là tiểu nhân nữa đâu, thời buổi hiện đại, ba trăm nay rồi còn gì nữa.
- Vâng, cậu cò Tý.
Vong hồn Đớp gật gật cái đầu, hai tay cứ đan vào nhau, điệu bộ khúm núm, tôi vốn không quen kiểu này, tôi thích mọi thứ tự nhiên, trong suy nghĩ của tôi, những vong hồn này đều lớn tuổi và đáng bậc tổ tiên cả, họ khúm núm hoặc sợ hãi trước mình khiến tôi cảm giác như mình là một người quyền uy hoặc kẻ độc ác mà thật ra cả hai điều này đều không phải.
- Các ông đã nói với những vong hồn ở cùng chưa? Họ... Họ bảo sao?
- Thưa cậu cò Tý, nếu được cậu và các ngài tuần binh giúp cho được trở về quê hương bản quán cho mồ yên mả đẹp thì bọn tiểu nhân thật lòng biết ơn, không biết... Không biết lấy gì đền đáp.
Vong hồn tên Lá bây giờ mới lên tiếng nói, hai bàn tay của ông ta cũng đan vào nhau, đầu hơi cúi, chắc do tôi thấp.
- Các ông không cần phải suy nghĩ về việc này, cái gì giúp được thì cháu sẽ giúp mà không cần ơn huệ gì đâu. – Tôi nhoẻn miệng cười nhẹ. – Vậy tất cả còn bao nhiêu vong hồn đang chờ chúng ta ở...
- Ở cái hộp thưa cậu, tính cả tiểu nhân và thằng Đớp đây thì tất cả có bốn mươi sáu.
- Như vậy là cũng đông đấy chứ? Như đêm qua các ông có nói với cháu thì những vong hồn kia các ông không quen biết, vậy các ông có biết gốc gác của họ ra sao không?
- Thưa cậu, phần lớn đến từ vùng cao, họ nói là ở vùng Lạng Sơn, gần biên giới với nước Tàu bây giờ.
- À, cháu cũng biết sơ sơ nơi đấy, cũng xa lắm. Ông có biết vì sao bọn họ bị nhốt chung với hai ông không? – Tôi hỏi vong hồn ông Lá.
- Một vài vong hồn cũng bị bịt mắt bắt đi khi đang ở mả lúc nửa đêm, một số khác thì bị chôn trong mộ tập thể ven đường, số vong này nói là có một ông thầy phù thủy đến và nói với họ rằng nếu họ đi theo ông ta, ông ta sẽ cho cái ăn, cái mặc nhưng họ không đồng ý vì biết thầy phù thủy đang tuyển âm binh.
Tôi lắng nghe và gật đầu, hình như đoạn này tôi có nghe ở đâu rồi nhưng nhất thời chưa nhớ ra được, hình như là ở chỗ mả Mẹ Sư lúc chị Ma truy vấn vong hồn lạ mặt.
- Những vong hồn nào đồng ý đi theo thì không biết ra sao nhưng những vong hồn khỏe mạnh mà không đồng ý thì đều bị bắt đi, thưa cậu. – Vong hồn ông Đớp kể thay bạn. - Đêm hôm qua sau khi ở đây về mang theo thức ăn và tiền vàng, tiểu nhân cũng nói với bọn họ tất cả những gì mình đã nghe và nhìn thấy, bởi thế nên những vong hồn khác cũng mở lòng tâm sự thêm với bọn tiểu nhân. Tất cả bốn mươi sáu vong hồn đều chưa ai quá ba mươi tuổi, chỉ tầm hăm lăm, hăm sáu tuổi thôi ạ.
- Ồ, quên mất, cháu còn chưa hỏi tuổi của hai ông.
- Tiểu nhân đây lúc mất là hăm bảy tuổi, thằng Lá thì hơn tiểu nhân một tuổi.
- Vậy mà ban đầu cháu nhìn các ông cứ nghĩ ngoài ba mươi cả rồi...
Tôi cười, một nụ cười thật tự nhiên, tôi nghĩ rằng nụ cười sẽ làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái khi tiếp xúc, kể cả họ là ma đi chăng nữa. Hai vong hồn nhìn thấy tôi cười thì họ cũng gượng cười theo, tuy nhiên vẻ khúm núm vẫn còn đó, sau này tôi mới hiểu rằng đó là bộ dạng chung khi đi cầu cạnh người khác, cung cách này cho đến ngày nay vẫn tồn tại cũng như cảm giác rất không thoải mái của tôi khi bắt gặp hình ảnh này, chẳng biết có phải do đặc thù văn hoá có tính di truyền hay không.
- Những vong hồn kia có nói thêm gì nữa không? Cháu đang rất cần thông tin để truy tìm những người đã làm hại các ông ra nông nỗi này, nếu có thể, cháu sẽ tiễn họ đi gặp ông Diêm Vương sớm vì họ toàn làm việc thiếu thiện lương.
- Họ cũng không biết gì nhiều, một số vong có chút hiểu biết thì họ nói rằng đó là đám thầy pháp đi tuyển âm binh để làm việc xấu, chỉ là bọn tiểu nhân không hiểu tại sao bây giờ lại bơ vơ giữa đồng không mông quạnh.
- Các ông bị nhốt trong một cái hộp thì làm thế nào mà trốn ra được? – Tôi thắc mắc.
- Thưa cậu, nhiều ngày trước dù có cố thì cũng chẳng thế ra được, lúc bọn tiểu nhân ra được thì mới phát hiện một lá bùa dán ở bên cạnh đã bị chuột gặm rách nát, có lẽ vì thế... – Vong hồn ông Đớp bỏ lửng câu nói, ông ta đưa tay lên như gãi đầu – Chắc là vì thế mới chui ra được ạ.
- Mà cái hộp đấy các ông có nhìn được hình dạng chứ?
- Cái hộp ấy hình lục lăng, được làm bằng... bằng... Tiểu nhân không biết được làm bằng cái gì nhưng nó có màu đỏ nhạt.
- Được làm bằng nhựa!
Tôi bổ sung vì tôi chợt nhớ tới cái hộp nhựa mà mình đã bỏ vào vạc dầu, chả có lẽ trong cái hộp ấy chứa những vong hồn như này sao? Nếu như thế thì tôi đã hại người vô tội rồi, đột nhiên trong lòng tôi cảm thấy áy náy khiến bản thân thở dài mấy lần, sau cùng tôi quyết định sẽ hỏi chị Ma cụ thể về việc này.
Tôi định hỏi họ thêm vài câu trong lúc chờ đợi tuần binh ma nhưng đành để sau vì ma Vành, ma Nẫm và thêm hai ma tuần binh khác đã xuất hiện gần bên cạnh, vong nào cũng nai nịt gọn gàng, vũ khí trên tay sáng loáng, trên đầu còn chít khăn.
- Hôm nay ăn mặc chỉnh tề thế mấy anh? – Tôi lên tiếng hỏi sau khi đã quan sát kỹ trang phục của bọn họ.
- Đi ra khỏi làng cũng nên ăn mặc tươm tất không thì bọn khác nó đánh giá. – Ma Nẫm lên tiếng giải thích. - Việc bọn tao tự ý đi ra khỏi địa phận làng như thế này là không đúng đâu, nhưng vì mày là chỉ huy của bọn tao, tội đâu mày chịu.
- Hả? – Tôi nhăn mặt. – Sao cứ có gì không hay, không phải thì các anh lại nhận em là chỉ huy thế?
- Vì ở huyện này bây giờ kể ra thì chỉ có mày là đứa chẳng chức chẳng tước mẹ gì nhưng đi với mày thì ngài tuần đinh hay quan tri huyện, thậm chí bọn lính nha môn có gặp thì cũng phải nể vài phần.
- Thôi, thôi, các anh đừng có suy nghĩ kiểu ấy, mình đây là đang đi làm việc giúp người chứ có phải đi diễu võ giương oai đâu, chị Ngọc Hoa từng nói là núi cao còn có núi cao hơn đấy!
- Bây giờ đi được chưa? – Ma Vành hất hàm hỏi hai vong hồn vẫn đang đứng khép mình nơi gốc cây khẳng khiu.
- Thưa đi được rồi... – Vong hồn ông Đớp đáp lại lời của ma Vành.
Ngay sau đó, trên đường cái quan có sáu vong hồn và một vong bán phần tôi đây nhắm về hướng cầu Thường Vũ, ma Vành và một tuần binh ma khác đi trước, hai vong hồn Đớp và Lá đi giữa, ma Nẫm và vong hồn còn lại đi phía sau, còn tôi thì tách hẳn một đoạn giữ khoảng cách khoảng ba mét đằng sau ma Nẫm. Trên lưng tôi vẫn đeo ba lô, mỗi khi từ xa có ánh đèn xe máy hay ô tô đi tới là tôi lại phải nói những vong hồn chờ tôi một tí, tôi phải nấp vào ven đường chờ cho xe cộ đi qua rồi mới bước đi tiếp, tôi nghĩ mình nên cẩn thận vẫn hơn. Lúc đi đến cầu Thường Vũ thì có chút vấn đề bởi vì quán nước vẫn mở cửa và đèn sáng choang, chú chủ quán và một người khác đang ngồi uống nước chè, cởi trần và chơi cờ với nhau. Tôi còn chưa biết nên hiện hình trở lại hay đi vòng ra phía sau thì ma Nẫm đi ngay phía trước hiểu ý quay lại nói với tôi.
- Mày sợ mấy người kia nhìn thấy hả?
Tôi gật đầu.
- Không thì các anh đi lên phía kia chờ em, em đi vòng ra phía bờ ruộng sau căn nhà.
- Thôi, đi thế xa, để tao với thằng này đi lên che mắt bọn họ, mày cứ đi bình thường thôi, họ không thấy mày đâu, yên chí!
Ma Nẫm nói xong thì ra hiệu cho ma tuần binh bên cạnh, chỉ chớp mắt một cái tôi đã không nhìn thấy họ đâu, đợi thêm chừng vài ba giây nữa tôi mới chạy về phía trước, lúc đi ngang qua quán nước tôi không nhìn thấy ma Nẫm nhưng đúng là hai người đàn ông ấy chẳng nhìn ra ngoài đường, điều này thật là kỳ lạ. Tôi qua quán nước khoảng chừng ba mươi mét cùng suy nghĩ rằng bản thân đã lẫn vào bóng tối thì tôi dừng lại có ý chờ ma Nẫm, bốn vong hồn phía trước cũng đứng lại chờ cùng, chỉ vài giây sau đã thấy bóng ma Nẫm và ma tuần binh kia lững thững bước ra từ quán nước, điệu bộ rất thản nhiên.
- Cậu... Cậu cò Tý! – Vong hồn ông Lá đang đứng chờ buột miệng hỏi tôi.
- Có gì thế ạ?
- Mấy ngài đây là tuần binh, tại sao... tại sao các ngài ấy lại nghe theo sự chỉ huy của cậu, cậu...
- Nó không phải là thầy phù thủy đâu! – Ma Vành cắt ngang. – Nó chỉ là một thằng oắt con hỉ mũi chưa sạch nhưng thầy phù thủy gặp nó là chạy té đái!
Ma Vành nói xong thì quay sang cười lớn với bạn, mỗi lần nghe thấy tiếng vong hồn cười là tôi cứ thấy lạnh lẽo kiểu gì ấy, nếu đông và cười to nữa còn bị buốt tai.
- Hai ông đừng nghe, các anh ấy nói vui thôi. Cháu đây là đệ tử chân truyền của Ngọc Hoa Công chúa nên có quen biết với ngài quan huyện và một số ngài chỉ huy binh lính ở huyện này, mấy anh tuần binh này là bạn cháu thôi.
- Bạn? – Vong hồn ông Lá quay sang hỏi vong hồn ông Đớp, họ có vẻ ngạc nhiên.
- Đi thôi!
Ma Nẫm đã bước đến và nói mấy vong hồn phía trước tiếp tục đi, nhưng đi khoảng năm mươi mét nữa thì tôi như nhớ ra điều gì nên vội vàng chạy lên trước đi song song với vong hồn ông Đớp và Lá kia.
- Các ông, có phải cánh đồng mà các ông nói nằm ở phía bên trái này không?
Tôi vừa nói vừa chỉ tay qua bên đường, đó chính là cánh đồng Quán Dê.
- Thưa cậu, đúng là như thế, chỉ một đoạn nữa là tới, chính là ở cánh đồng này. – Vong hồn của ông Lá đáp lời tôi.
Tôi cười bằng mũi khiến sáu vong hồn đều ngạc nhiên quay sang nhìn.
- Thế thì chả phải tự nhiên cái lá bùa dán cái hộp nhốt các ông bị rách đâu, đích thị là do ông Xã Thần ở cánh đồng này giúp đỡ rồi.
- Có... Có chuyện đó?
Ma Vành hỏi tôi, giọng anh ta lẫn trong tiếng gió nhưng qua nét mặt tôi đoán biết anh ấy đang ngạc nhiên. Những vong hồn còn lại cũng nhìn tôi với ánh mắt đầy khó hiểu, có lẽ với họ thì tôi vẫn còn là một ẩn số, riêng tôi lại nghĩ cuộc sống vốn dĩ luôn có nhiều bất ngờ, dường như mọi sự vận hành đều có bàn tay sắp đặt của tạo hóa vậy.
- Nếu cái hộp chôn giấu các ông ở cánh đồng này thì dễ rồi, cháu tưởng là ở đâu.
- Đêm qua họ có nói là khoảng một dặm là đến bãi Cầu Khoai. – Ma Nẫm nhắc tôi.
- Em... Em không biết một dặm là bao nhiêu. – Tôi thừa nhận.
- Ờ nhỉ, giờ tao nghe bảo là người sống tính quãng đường với thời gian kiểu khác rồi. – Ma Nẫm gật gù, anh ta tỏ vẻ thông cảm với tôi. – Vậy cánh đồng này mày từng đến rồi hay sao mà biết?
- Em quen Xã Thần!
Tất cả vong hồn vừa đi vừa nói chuyện, khi những lời của tôi vừa thốt ra thì chẳng ai bảo ai, bọn họ đều dừng lại cùng một lúc làm tôi lỡ trớn bước lên vài bước, tôi quay lại nhìn họ, ánh mắt lạnh lẽo của họ nhìn tôi từ đầu xuống chân mấy lần, sáu cặp mắt người âm nhìn tôi đầy ngạc nhiên.
- Có gì đâu, chỉ là vô tình thôi, vô tình! – Tôi phân trần. – Thôi đi mau, rẽ qua đường đi trên bờ ruộng luôn.
Tôi nói xong thì quay lưng bước sang đường, nhảy nhẹ một cái qua con mương nhỏ dẫn nước là dễ đàng đứng trên bờ ruộng, mấy vong hồn sau một lúc ngạc nhiên mới lướt nhanh qua đường nhưng họ không nhảy qua như tôi mà đi men theo vệ cỏ ven đường thêm một đoạn nữa có lối sang thì họ mới đi qua.
- Mày quen Xã Thần ở đây thật à? – Ma Vành hỏi tôi, xem ra anh ta vẫn chưa tin.
- Anh lên nha môn bản huyện rồi, anh thấy em quen những ai mà phải không?
- Ờ, thì biết, nhưng Xã Thần đâu phải muốn gặp là được, mày lại còn đang sống nhăn răng ra thế kia.
- Tại em tốt bụng nên ông ấy kết giao với em đó mà. – Tôi nói nửa đùa nửa thật làm ma Vành đứng ngẩn người ra một hồi. – Việc ấy nói sau, bây giờ anh hỏi hai ông kia cái hộp được cất giấu chỗ nào rồi mau chóng tìm ra còn về.
- Ờ, ờ!
Ma Vành như sực tỉnh, gật đầu rồi quay lại nói với vong hồn ông Đớp, ông Lá. Hai vong hồn từ nơi khác đến xem như là khách ấy vẫn có điệu bộ khúm núm, lưng hơi còng, đầu cúi nhìn xuống đất, sau khi nghe ma Vành hỏi thì vội vàng lướt đi trên những ngọn lúa, ma Vành và mấy vong hồn khác lướt theo sau, còn tôi thì chậm rãi đi theo những bờ thửa nhỏ mà không dám chạy vì sợ hụt chân nhẵm vào lúa nhà người ta. Chỉ một lần nghe người ta réo tông ti ba đời nhà mình đã đủ nhức tai lắm rồi.
Tôi băng qua nơi gò đất nhỏ, bằng phẳng mà trước đây ẩn giấu miếu Xã Thần, nó vẫn bằng phẳng như thế nhưng dù trời tối, tôi vẫn có thể thấy vết tích còn lại của cái miếu, tôi không hiểu việc này, cũng chẳng biết hỏi ai nhưng sự thật là không còn cái miếu nào ở chỗ đấy cả, tôi thậm chí còn thử lấy chân đá đá vào khoảng không tối đen trước mặt và đi qua bình thường, đi qua rồi vẫn còn quay lại nhìn thêm một lúc nữa rồi mới bước đi tiếp. Tôi đi qua mấy thửa ruộng nữa thì nhìn thấy bao nhiêu là vong hồn đang ngồi phía xa xa trước mặt, nhìn từ xa thì họ là những cái bóng trắng trắng, càng đến gần thì những cái bóng trắng đó mờ dần đi và khi nhìn rõ thì họ đều mặc quần áo khác nhau, nhìn chung thì đều có vẻ nghèo khó cả. Bốn tuần binh làng tôi đang đứng cùng hai vong hồn ông Đớp và Lá còn những vong hồn khác, theo như lời hai ông này đã nói trước đó thì tôi đoán chừng có bốn mươi tư vong hồn đang ngồi chờ đợi tôi tới. Tôi đứng từ xa cúi đầu chào tập thể các vong hồn rồi mới bước lại gần, nói là gần nhưng cũng phải hơn ba mét là ít nhất, càng gần họ thì càng thấy lạnh lẽo, đông quá mà. Những vong hồn đang ngồi chờ đợi, khi thấy tôi cúi chào thì họ vội vàng đứng dậy và điệu bộ của họ cũng không khác hai vong hồn tôi gặp đầu tiên ở bãi tha ma làng là mấy. Tôi đứng chờ vong hồn ông Đớp và ông Lá lên tiếng giới thiệu với những vong hồn khác, hai ông này nói rất rõ ngọn ngành và sau cùng thì khẳng định rằng tôi muốn giúp tất cả bọn họ có giấy tờ và lộ phí để trở về quê hương.
- Thưa các ông ạ, ở đây cháu ít tuổi lại là bậc con cháu nên các ông cứ gọi cháu là cò Tý cho tiện, cháu cũng không phải là thầy phù thủy gì đâu nên các ông đừng sợ. Bây giờ cháu tính như thế này các ông xem có hợp lý hay không, nếu chưa hợp lý thì chúng ta cùng tìm cách nào hợp lý hơn nhé.
Tôi lên tiếng trình bày ý định của mình, theo đó, tôi sẽ tìm cái hộp đang giam giữ họ và mang về chôn giấu tạm ở bãi tha ma của làng để tiện cho việc gặp gỡ vì tôi không thể thường xuyên từ làng đến đây được, mà họ cũng không thể tự tiện vào làng của tôi. Sau khi chôn giấu cái hộp chứa vong hồn của tất cả bốn mươi sáu người thì họ có thể tạm thời được an toàn, không phải lo đói rét, tôi hứa sẽ trình bày nguyện vọng của họ với quan trên và trong thời gian sớm nhất sẽ giúp đỡ cho họ về cố hương. Tôi nói xong thì để cho những vong hồn tự bàn bạc với nhau, do muốn bọn họ hoàn toàn yên tâm và tin tưởng nên tôi thử cầu khấn gọi ông Xã Thần của cánh đồng Quán Dê này, tôi lầm bầm trong miệng khấn đến ba lần thì thấy gió ấm thổi đến, những ngọn lúa trĩu hạt ngả nghiêng một hồi và ông Xã Thần Tô Phúc Nguyên có bộ dáng bài xài xuất hiện rất gần nơi tôi đang đứng, lúc này tôi mới nhận ra giữa một vị tiểu thần và những vong hồn là khác nhau như thế nào. Tuy ông Tô Phúc Nguyên có bộ dáng không khác gì lão ăn mày nhưng về khí chất vẫn là thần cho nên khác biệt hẳn những hồn ma lang thang, vất vưởng và đói kém thật sự.
- Ta biết kiểu gì cháu cũng gọi ta mà, ta chờ mãi!
Ông Xã Thần Tô Phúc Nguyên nói với tôi, khi ông ấy xuất hiện thì tất cả vong hồn, kể cả mấy anh tuần binh ma đi theo tôi cũng quỳ mọp xuống đất, chắc ông Xã Thần cai quản rộng hơn nên có quyền uy, tôi đoán như thế.
- Thật là ngại quá ạ, cháu muốn hỏi ông xem có phải ông chính là người đã phá cái phong ấn hay gì đó để giải thoát những vong hồn này hay không? – Tôi hỏi.
- Ha ha ha! – Ông Xã Thần cười. – Đúng, chính là ta đã khiến bọn chuột cắn nát cái tờ bùa chú chết tiệt ấy đi để giải thoát cho những hồn ma này, xem ra cháu cũng có duyên đấy, bằng cách nào mà họ có thể gặp được cháu?
Tôi kể lại cho ông Xã Thần câu chuyện đêm hôm qua, sau khi nghe xong ông Xã Thần nói:
- Thật ra ta cũng tính tìm cơ hội bẩm báo với ngài tri huyện về việc này, nhưng chưa có dịp, mà cũng chỉ mới giúp họ thoát được ra thôi mà.
- Ông có biết nguyên nhân vì sao họ được chôn giấu ở đây hay không?
- Cháu thông minh như thế thì phải đoán ra rồi chứ, thằng Triệu Đạt và đám âm binh của nó quay lại tìm cái miếu không được cho nên phải chôn giấu ở chỗ này.
- Vậy... Vậy đám âm binh canh giữ những vong hồn này là thuộc hạ của gã Triệu Đạt?
- Chả nó thì ai, nó và đám tay chân của nó. Đám tay chân thì bữa trước nghe đâu làm loạn trên nha môn bị trị tội cả rồi, còn gã Triệu Đạt ác nhân ấy thì... – Ông Xã Thần bỏ lửng câu nói nhìn tôi, ánh mắt như cố giấu sự vui mừng. – Hôm trước ta phải nhờ ông Xã Thần bên kia giấu hộ cái xà beng ngoài đồng, ghê thật, cái thứ đấy có thể đập vỡ đầu thằng gian ác ấy.
Tôi giật mình thon thót khi nghe ông Xã Thần nói vậy, tôi hơi ngượng nghịu chưa biết nên đáp lời ra sao thì ông Xã Thần nói tiếp.
- Ta nghe đâu nó bị người ta đổ nước giải lên xương cốt, đập vỡ đầu cho nên bây giờ chỉ còn là nắm xương tàn, khỏi hiện thân với với hiện hồn gì nữa, chả mấy mà nó hóa thành đất.
- Ông ta không... à, ý cháu hỏi là ông ta không còn hiện hồn nữa được hay sao?
Ông Xã Thần thở dài.
- Biết làm sao được, nước giải đổ lẫn vào xương cốt của nó thì khác gì giết người, chẳng biết người tốt nào đã làm việc đấy.
Ông Xã Thần quay qua nói với với những vong hồn đang quỳ mọp trên đất rằng tôi trước đây đã từng giúp ông ấy đòi lại quyền quản lý cánh đồng này, ông ấy cũng chính là người đã tốn thời gian để sai khiến đám chuột phá bùa dán giải thoát cho các vong. Lời nói của Xã Thần luôn là đúng cho nên các vong hồn cảm tạ ông ấy đã cứu giúp và tỏ ý muốn tôi đưa họ về bãi tha ma của làng như ý định ban đầu, nhờ vậy mọi việc trở nên dễ dàng hơn.
- Dạo này ông đã sống sung túc hơn chưa ạ? – Tôi hỏi ông Xã Thần trước khi quay về.
- Khấm khá hơn nhiều rồi, năm nay lại được mùa, ta cũng có nhiều bổng lộc, có dịp ghé đây chơi với ta nhé.
- Vâng, nhất định thế ạ. Cháu xin phép về!
Tay cầm cái hộp bằng nhựa cứng, bên trên vẫn còn lẫn bùn đất, tôi đi men theo những thửa ruộng, lúc này chỉ còn bốn tuần binh ma đi cùng với tôi trở về, hai vong đi trước và hai vong đi sau, còn bốn mươi sáu vong hồn đang yên vị trong hộp.
Tôi nhất định sẽ giúp bọn họ, nhưng bốn mươi sáu vong hồn này đều là những vong hồn khỏe mạnh, để họ ở bãi Cầu Khoai trong khi chờ tình hình yên ổn thì chỉ có lợi mà không có hại gì, nếu cần, tôi sẽ cung cấp vũ khí cho họ hoặc nếu họ muốn có thể tham gia Kinh Bắc quân của ông Lê Tam. Họ lập công thì đường về nhà chả phải sẽ ngắn hơn hay sao? Tuy nhiên đây chỉ là suy nghĩ phòng hờ mà thôi, tôi sẽ nói với họ rõ ý định sau khi ổn định chỗ chôn giấu.
---
***

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi