Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 218: Một âm mưu lớn?



Tôi đã không gặp Lê Tam tướng quân mấy ngày kể từ đêm ông và Kinh Bắc quân quyết định chia nhỏ ra để đi tìm tung tích đám thầy phù thủy, trong đêm không trăng, khi Lê Tam tướng quân và mấy vong hồn tùy tùng đến gần, tôi nhận ra nét mặt của ông ấy dường như là có tin vui, sau vài câu chào hỏi thân mật, ông ấy cũng hỏi thăm tôi về việc học hành. Tôi chợt nghĩ, đối với những người đã khuất từ lâu, việc học hành có vẻ như rất quan trọng và họ đặc biệt quan tâm, tuy ngoài miệng chỉ hỏi thăm kiểu bông đùa nhưng sau này tôi nhận ra rằng người miền Bắc nói chung đều cực kì quan tâm đến việc học tập của con cháu, thậm chí chẳng phải con cháu thì họ cũng vẫn cứ quan tâm, đôi khi hơi thái quá nhưng nhìn ở một góc cạnh tích cực thì tôi lại thích kiểu như vậy, có lẽ do tôi đã quen sống trong áp lực nên nhiều việc tôi cứ dửng dưng thành ra một số người không hiểu cứ bảo tôi bàng quan.
-Có tin vui đúng không ông? Cháu nhìn nét mặt ông cháu đoán.
Tôi nói với Lê Tam tướng quân, chị Ma vẫn giữ nét mặt tươi cười chờ đợi.
-Vì có ít tin tức cho nên ta mới nhắn tiểu thư về đây gặp, gặp trên nha môn ta lạnh lắm, nói gì thì nói ta vẫn là vong hồn lạ mặt ở đây.
-Cháu thấy họ cũng quý ông mà, đợt rồi chả phải ông mới ra tay nghĩa hiệp với họ hay sao?
-Chốn quan trường cháu không hiểu hết được đâu, đôi khi không gặp họ lại hay, chứ cái thứ tình cảm ân huệ này ta nghĩ không dùng thì dày mà càng dùng càng mỏng, ta khi còn sống lại không phải là người khéo léo. – Lê Tam tướng quân vừa đáp lời tôi vừa tủm tỉm cười. – Cháu thì có vẻ như sau này làm quan được đấy, thử xem.
-Cháu nghĩ không hợp đâu, tính cháu thích tự do.
-Thôi đi vào vấn đề chính nhé. – Lê Tam tướng quân đổi chủ đề và quay sang nói chuyện với chị Ma. – Thưa tiểu thư, chúng tôi đã tìm được tung tích của gã thầy phù thủy đêm hôm trước tấn công nha môn, hắn vẫn ở huyện này.
-Đã tìm được rồi ư? Hắn ra sao? – Chị Ma hỏi.
-Thưa tiểu thư, hắn bây giờ là một gã ngớ ngẩn, dở điên dở dại.
-Các ông tìm thấy hắn ở đâu?
-Thưa tiểu thư, ta và một số vong hồn khác đã tìm thấy hắn nằm vất vưởng ở một cái chợ nhỏ gần chùa Bút Tháp, một cái chợ làng mà thôi. Hắn chỉ có một mình, căn nhà hắn mướn cũng gần đấy nhưng nhiều ngày nay dở điên dở dại cho nên hắn đi xin ăn, căn nhà ấy ta đã hỏi ông Thổ Địa, ông ấy cho biết là hôm hắn dọn đến thì có một số người đi cùng, chính xác có tất cả chín người.
-Những người đi cùng hắn không ở lại?
-Thưa không, bọn họ chỉ ngủ lại một đêm sau đó không quay lại, chỉ có gã họ Nhữ ấy ở một mình.
-Nhữ Quốc Đan là tên của nó. – Chị Ma nói.
-Thưa... – Lê Tam tướng quân ngạc nhiên. – Vậy là tiểu thư đã có manh mối?
-Ta có được thông tin bằng con đường khác, quan tri huyện đã tìm ra được gốc tích của hắn, hắn chính là con cháu nhiều đời của gã tên là Nhữ Đại Phong, chủ nhân của cái kho mà hiện nay con... à, cô Lý Ngọc Khuê đang canh giữ.
-Chả có nhẽ?! – Lê Tam tướng quân dường như không tin.
-Đúng là như vậy, sau khi ráp nối tất cả câu chuyện lại với nhau cộng thêm suy đoán thì ta tin rằng đám này là một băng đảng, chúng tập hợp một số thầy phù thủy trong đó gã tên là Đường lão gia là kẻ cầm đầu.
-Có thể đó chính là cái tên Đường Thốc Tử. – Tôi đưa ra nhận định bổ sung ngay sau lời của chị Ma.
-Chỉ có như thế thì mới lý giải tất cả các vụ lộn xộn gần đây một cách hợp lý được. – Chị Ma nói tiếp. – Do ông đến đây sau cùng nhưng lại ông biết mặt gã Đường Thốc Tử khi hắn làm phép, ông là vong hồn duy nhất biết mặt hắn.
-Thưa đúng, nếu ta gặp lại hắn nhất định ta sẽ nhận ra.
Chị Ma nói lại toàn bộ các câu chuyện để xâu chuỗi lại thành một câu chuyện lớn, đầu tiên là gã Triệu Đạt, bại tướng Minh triều, có mộ phần nằm gần cánh đồng Quán Dê, gã đã cùng đám thuộc hạ có thể làm tay sai cho một gã phù thủy nào đó trong nhóm của Đường lão gia. Trong kế hoạch ban đầu của bọn chúng ở vùng này thì Triệu Đạt bại tướng sẽ dẫn một lão thầy phù thủy đi bắt các vong hồn lang thang khỏe mạnh để phục vụ làm âm binh, điều này lý giải việc nhiều vong hồn mất tích trong khoảng thời gian hắn đuổi ông Xã Thần Tô Phúc Nguyên đi nơi khác và chiếm miếu.
-Ý tiểu thư muốn nói là gã Triệu Đạt này làm tay trong?
-Ông có nhớ gã Triệu Bát Nhất không? Tại sao lại có sự trùng hợp khi Triệu Đạt lại là ông hay cụ gì đấy của Triệu Bát Nhất, ta khẳng định ở đây không có sự trùng hợp như vậy, có thể chúng đã dùng vong hồn của gã Triệu Bát Nhất để tìm được gã Triệu Đạt và biến gã Triệu Đạt thành một tên nội gián.
Lê Tam tướng quân gật gù đồng tình với nhận định của chị Ma, ngay cả tôi khi nghe cũng thấy rất hợp lý.
-Vì miếu của ông Xã Thần bị phá nên kế hoạch của bọn chúng phải thay đổi, sợ bị phát hiện nên gã lập tức trốn đi ngay hoặc chính hắn báo với chủ của hắn mọi việc. – Chị Ma nói tiếp. – Trong nhóm phù thủy của Đường lão gia này có tay Nhữ Quốc Đan và Đường Hi Hoa trong đó Nhữ Quốc Đan có thể do mất gia phả hoặc bản đồ kho báu, chỉ có lời truyền miệng rằng kho báu nằm ở nơi này nên hắn chính là người đã dùng Triệu Đạt làm nội gián. Sau khi Triệu Đạt mất thích thì gã phù thủy nghĩ Triệu Đạt bị bắt lên nha môn và quyết định tấn công, gã Triệu Đạt xem như là thổ công ở vùng này, nếu không có vong hồn của gã thì tay phù thủy chắc khó làm việc.
-Lời của tiểu thư nói thật có lý, ta đã hiểu. Xin tiểu thư nói tiếp.
-Nhóm của gã Đường lão gia này đông nên ngoài Nhữ Quốc Đan thì có thêm tay Đường Hi Hoa phối hợp tìm kiếm, sau khi Đường Hi Hoa bị thất bại vào phút chót, sau đó phải trả giá bằng mạng sống thì bọn chúng đã ít nhiều có cơ sở nhận định rằng kho tàng có thể nằm ở ngôi làng này.
-Là kho tàng ở chỗ tiểu thư Lý Ngọc Khuê?
-Không sai, chính là cái kho ấy, không phải tự nhiên mà bọn chúng đi tìm mua cây duối cổ. Bởi vì Đường Hi Hoa thất bại nên bọn chúng sẽ cẩn thận hơn, vì muốn tìm hiểu rõ ngọn ngành nên chúng mới phái âm binh do thám làng thành nhiều đợt, ông nghĩ xem khả năng này có đúng không?
-Thưa tiểu thư, lời của tiểu thư nói là chí lý, có thể gã Đường lão gia nào đó đã nghi ngờ rằng kho báu sẽ nằm trong làng này.
-Đúng, một con cáo già sẽ đủ thâm hiểm để đoán biết được. Đây chắc chắn là một âm mưu lớn đã được sắp đặt từ trước chứ không phải là bộc phát, nhỏ lẻ của một hay hai gã phù thủy đâu.
-Một... Một âm mưu lớn? Vậy chúng ta sẽ theo dõi nhất cử nhất động của gã phù thủy dở điên dở dại kia?
Lê Tam tướng quân hỏi chị Ma, tôi đứng gần lắng nghe và thấy rằng phân tích của chị Ma rất logic, lý giải nhiều vấn đề còn bỏ ngỏ trước đây.
-Đấy là manh mối duy nhất có thể tìm ra được những gã khác trong nhóm, ta tin rằng bọn chúng có ước hẹn và cách để liên lạc với nhau, nếu sau một khoảng thời gian không có tin tức của tay phù thủy điên, hẳn là bọn chúng sẽ cử người đến để xem tình hình.
-Em nghĩ họ dùng điện thoại di động, có thứ ấy thì không cần phải gặp mà có thể nói chuyện với người khác ở cách rất xa, thậm chí còn nói chuyện được cả với người bên Tàu mà không cần phải gặp. – Tôi cũng đưa ra ý kiến của mình vì tôi nhớ đến gã Diều Hâu có dùng điện thoại di động.
-Có... Có chuyện đó sao? - Lê Tam tướng quân ngạc nhiên thật sự.
-Có ạ, bố cháu cũng có một cái như thế, người sống gọi là điện thoại di động, khi cần gọi hoặc nhắn gì với ai thì chỉ cần người đó cũng có một cái máy như thế là nói chuyện được mà không cần gặp mặt, nhanh hơn cả ma hiện hồn.
Mấy vong hồn Kinh Bắc quân và ông Lê Tam nhìn nhau rồi nhìn tôi, chắc điều này lần đầu họ nghe thấy, chị Ma thì yên lặng không nói gì, tôi đoán chị ấy đang nghĩ, chị ấy là người đi nhiều hẳn là không có lạ mấy thứ này, hoặc ít nhất đã từng nghe qua, tôi chẳng nhớ đã từng kể với chị ấy về cái điện thoại di động này hay chưa.
-Nếu thằng bé nói như thế thì ta cho rằng nếu chúng không liên lạc được bằng cái... điện thoại với nhau thì sẽ cử người đến tìm kiếm. – Chị Ma kết luận chắc nịch.
-Xử lý luôn gã đó hay sao, thưa tiểu thư?
-Tiên hạ thủ vi cường, tuy nhiên hạ một gã phù thủy không hề dễ dàng, thậm chí theo dõi hoặc lại gần còn khó vì kiểu gì chúng cũng có nhiều bùa chú. Ở đây ta nghĩ là... – Chị Ma bỏ lửng câu nói và nhìn tôi, ánh mắt chị ấy như muốn nói rằng tôi nên nhận việc này.
-Nhưng... Nhưng em còn chưa biết chùa Bút Tháp ở đâu nữa, chắc là rất xa. – Tôi trình bày sự thật. – Em chỉ mới biết được xã này thôi, thậm chí còn chưa biết hết ngõ ngách.
-Nơi ấy kể ra thì cũng không xa lắm, chừng hai mươi dặm đường (khoảng mười ki – lô – mét). – Chị Ma nói và nhìn tôi.
-Hai... Hai mươi dặm ạ? – Tôi chỉ nghe thôi đã thấy hoảng, chả biết một dặm là bao nhiêu nhưng hai mươi là nhiều, nếu một dặm bằng một ki – lô – mét thì hai mươi dặm là bằng nửa quãng đường ra Hà Nội chứ không ít, như vậy phải đạp xe mất chừng ba tiếng. – Hai mươi dặm thì đạp xe đi rất lâu vì nó xa.
Lời nói của tôi khiến chị Ma và Lê tướng quân buồn so, nếu đúng như lời tôi vừa mới nói thì quả thật việc mai phục hoặc theo dõi gã phù thủy sẽ khó có thể thực hiện được. Không khí chợt tĩnh lặng, tôi hơi áy náy một chút và ước gì mình lớn hơn, lúc ấy có một cái xe máy thì có phải tốt không, tuy nhiên tôi suy nghĩ một hồi thì phát hiện ra điểm không hợp lý nên tôi hỏi lại Lê Tam tướng quân.
-À, nhưng ông cho cháu hỏi, cái chùa Bút Tháp đấy cách đấy hai mươi dặm là nó vẫn thuộc huyện này à? Đi... Đi theo hướng nào?
-À, chùa đấy đi qua chùa Dâu một đoạn sau đó rẽ bên hữu đi thẳng là tới, chùa này đi thêm một quãng nữa là tới triền đê ven sông Đuống.
Tôi nghe lời ông Lê Tam nói và nhẩm tính, tôi nhớ rằng từ nhà mình ra đến chùa Dâu khoảng tám ki – lô – mét chứ không xa hơn.
-Qua chùa Dâu một quãng cháu nhớ là có một cái cầu nhỏ ngay chỗ chợ Dâu.
-Đúng, vừa qua cầu thì rẽ ngay bên hữu đi thẳng là tới, từ cầu đấy đến chùa Bút Tháp khoảng hơn hai dặm là đến.
-Hơn hai dặm? – Tôi hỏi lại.
-Đúng! – Ông Lê Tam đáp lời.
-Vậy là cháu hiểu rồi, từ đây đi ra đến chùa Bút Tháp đấy chỉ khoảng mười một ki – lô – mét mà thôi, bởi vì từ làng ra đến chùa Dâu chỉ có tám ki – lô – mét, cháu từng đạp xe đi Hà Nội một lần rồi.
-À, cũng như một trượng bằng bao nhiêu mét giống lần trước cháu hỏi phải không?
-Đúng ạ.
-Vậy... Vậy em có đạp xe đi được không? – Chị Ma hỏi với giọng đầy hi vọng.
-Em nghĩ là mười một ki – lô – mét thì em đạp xe đi được, chắc chỉ hơn một giờ đồng hồ, ý là hơn nửa canh giờ là đến nơi.
Chị Ma quay sang ông Lê Tam chờ đợi ông ấy lên tiếng bởi vì ông ấy là người biết rõ nơi ăn chốn ở của gã phù thủy nửa điên nửa khùng kia.
-Vậy ta sẽ mô tả cho cháu căn nhà của hắn và cái chợ quê để cháu tìm cho rõ, đêm nay chúng ta sẽ tìm cách đánh dấu bằng than củi lên đầu hồi căn nhà, ngay cổng căn nhà mà hắn mướn có một cây hồng xiêm.
Ông Lê Tam mô tả lại cho tôi thật kỹ căn nhà mà gã phù thủy điên đang ở, ông ấy thậm chí còn nói rằng gần đối diện cổng của căn nhà ấy có một cái quán nước của một bà cụ tuổi tuần thất tuần tên gọi là bà cụ Đoan. Sau khi đã thống nhất mọi việc thì nói thêm và cách thức và giờ gặp nhau vào buổi tối, tôi đã từng tập đạp xe đến ngã tư Đông Côi nên đã giao hẹn rằng chập tối ông Lê Tam và những vong hồn khác sẽ chờ ở gần ngã tư, nơi có hai hàng phi lao và một ngôi nhà ven đường cái quan, cách ngã tư khoảng nửa dặm theo hướng về làng. Chị Ma sẽ theo sát để bảo vệ tôi khi cần, kể cả ban ngày nhưng cũng chỉ có thể ở mức độ “mách bảo” tôi nên làm gì mà thôi. Tôi xác định rằng kỳ này mình đi xa mà không có bất cứ sự trợ giúp nào ngoài bản thân mình phải tự xoay sở, trừ khi đêm xuống mới an toàn, tuy nhiên đã quyết định rồi thì không muốn cũng phải làm cho đến nơi đến chốn, không thể làm lấy lệ được.
Sau khi đã sắp xếp công việc cho tôi xong, chị Ma đề cập đến số vong hồn hiện đang ở rìa bãi tha ma của làng, ông Lê Tam tỏ ra vui mừng khi có thêm một lực lượng toàn tráng đinh.
-Ban nãy ta hẹn họ đêm mai ông ra gặp nhưng bây giờ tiện thì ông ra gặp họ luôn, ta sẽ cấp vàng cho ông để đưa cho bọn họ trước, phải để họ phấn khởi.
-Vâng thưa tiểu thư. Đa tạ tiểu thư luôn nhớ đến lão già này.
-Ông chưa già đâu, mà việc này là do thằng bé đầu têu, chính nó là người bê đám vong hồn ấy về đấy.
Ông Lê Tam nhìn tôi, tôi chỉ biết gãi đầu cười trừ.
-Ngày mai em sẽ gửi cho chị thêm tiền, vàng để chị chi trả cho những người ấy, dù sao họ cũng bảo vệ âm phần làng em nên em sẽ góp một ít.
-Cũng được, nhưng mà em gửi ít một thôi, gửi nhiều cùng một lúc mà chị lại ở trên nha môn nhận thì mang về nặng lắm, tội nghiêp con ngựa. – Chị Ma cười.
-Vậy em sẽ đốt từng ít một, vàng mã trên này rẻ mà.
-Mà đợt rồi em sắm vũ khí và ngựa tốn bao nhiêu rồi, chị sẽ bắt quan huyện trả cho em.
-Ông ấy trả cho chị là được rồi, không đáng bao nhiêu đâu mà chị.
-Em còn nghèo mà học cách vung tay như chị từ bao giờ thế?
-Hề hề hề!
Tôi chỉ biết cười, kể ra thì mua số vũ khí và ngựa trang bị cho Kinh Bắc quân cũng tốn của tôi không ít, tính ra cũng phải đến Một triệu rưỡi.
-Cứ như vậy nhé, bây giờ ta về lấy vàng, mấy anh kia theo ta. – Chị Ma ra hiệu cho mấy vong hồn Kinh Bắc quân đang đứng phía sau ông Lê Tam, nhân tiện dặn thêm ông ấy. – Ông bố trí cho hợp lý số vong hồn kia vào Kinh Bắc quân, tốt nhất là nên khéo léo chia nhỏ họ ra để đi cùng với các vong hồn bản địa. Không phải ta không tin họ nhưng họ lạ nước lạ cái.
-Tiểu thư lo xa như vậy là đúng, ta cũng tính như vậy. Ta đang tính là chỉ để một nửa số vong đi tìm còn một nửa còn lại sẽ tập trung về đây và đổi lượt cho nhau.
Chị Ma không đáp lời mà chỉ gật đầu rồi dắt ngựa đi về phía cổng nhà tôi, tôi đứng lại chào ông Lê Tam và hẹn chiều tối mai gặp ở nơi đã hẹn sau đó mới chạy về nhà. Chị Ma chẳng biết lấy vàng từ nơi nào mà chỉ một loáng sau tôi đã thấy hai cái bị để hai bên hông con ngựa chiến, mấy vong hồn Kinh Bắc quân thấy vậy cũng chạy biến đi và một lát sau dắt đến hai con ngựa nhỏ hơn, đây chắc là mấy con ngựa tôi đốt gửi xuống vì tôi trông nó chẳng khỏe mạnh và to như con ngựa của chị Ma.
-“Xem ra vong hồn ngựa chiến thật vẫn xịn sò hơn so với ngựa vàng mã, hay là tay nghề của ông chú kia đưa đạt yêu cầu nhỉ?”
Tôi thầm nghĩ như vậy và cười một mình, chị Ma quay lại nhìn thấy tôi cười cũng thoáng ngạc nhiên và cũng cười lại, dặn dò tôi thêm vài điều thì chị ấy cũng lên ngựa rời khỏi cổng và lẫn vào bóng đêm.
Ngày mai thật sự là một ngày dài và đầy gian nan, tôi thở dài một hơi rồi khép cổng đi vào nhà, ánh đèn dầu vẫn còn sáng, khi tôi mở cửa nhà thì bà Già cũng dậy đi vệ sinh.
Đồng hồ chỉ gần mười một giờ đêm.
---
***

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí