Lại miêu tả về căn nhà hơn mười năm tuổi của gia đình tôi, vì lý do nào đó hoặc như lời người lớn nói là do ông ngoại tôi chỉ đạo, khi ấy bố mẹ tôi mới cưới phải đi làm ăn xa, việc xây nhà đành trông chờ vào ông ngoại, nhà hoàn thiện được đôi ba tháng thì tôi sinh ra đời. Tính từ lúc bố mẹ tôi cưới đến khi tôi được sinh ra là mười ba tháng, nghe đâu mẹ tôi bị sảy thai một lần rồi mới đến tôi, số tôi sinh ra đã là anh lớn nhưng cũng phải thừa nhận năng suất lao động của các bậc sinh thành khá cao, tôi còn thấy nhiều nhà "một năm một đứa, hai năm ba đứa", thật sự đỉnh cao. Nhưng nếu xét ngược lên đời các ông bà trong làng thì chuyện có chín, mười người con chắc phải xin giấy liệt kê thêm tờ thứ hai. Thật lòng tôi thấy thế hệ chúng tôi bây giờ kém cỏi, Nhà nước bảo đẻ đứa thứ ba rồi cho tiền mà không mấy ai chịu.
Nhà tôi, nếu nhìn từ trên cao xuống chính xác nó là hình chữ L và có bốn cửa gồm ba cửa phía trước hướng Đông Nam còn một cửa hướng Đông ghé Bắc. Tôi ngủ trên cái phản gỗ lim truyền thừa mấy đời được kê gần cái cửa sổ mà mở ra là thấy lũy tre nơi đã tiến hành cuộc giải cứu trước đây, ngay cửa sổ là bàn học.
- Này, em trai!
Tiếng gọi trong đêm vang lên.
- Này, em trai, ngủ say thế!
Tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy nhìn xung quanh, ánh đèn dầu leo lét, không thấy ai nên lại nằm xuống.
- Đây, ngoài này mà, ở ngoài!
Tôi lại ngồi dậy, ngó sang bên, cánh cửa sổ đã mở từ lúc nào, nãy đi ngủ là tôi có móc lại đàng hoàng, mùa hè mở ra thì mát nhưng mùa đông thì mát quá. Tôi thò chân xuống tấm phản định ra khép cửa lại thì chợt giật mình tỉnh cả ngủ, tôi dụi mắt để nhìn cho rõ hơn. Phía bên ngoài cửa sổ ánh trăng sáng rõ, tôi thấy bóng người lơ lửng, tôi chưa thấy ai đứng giữa không trung như vậy bao giờ, nhưng khi nhận ra cái bóng quen quen với cái váy thêu hoa đỏ, tôi bình tĩnh trở lại ngay.
- Sợ hả?
Tôi lắc đầu, đêm qua mới sợ chứ đang ở nhà có gì mà sợ, "người quen" cả mà.
- Ra sân ngắm trăng chứ? Tròn lắm!
Tôi gật rồi kéo cửa sổ đóng lại sau đó mới bước ra thềm nhà, bản thân tôi cũng không biết mình đang ngủ hay đang mơ. Mơ thì hơi thật mà nếu thật thì hơi ảo, chả biết nên nói như nào, gọi là hoang đường có vẻ phù hợp.
- Kẹo ngon chứ chị?
- Chị không biết, chưa ăn.
- Sao thế ạ? Em có mỗi một gói, cũng thấy lạ nên mời chị trước.
- Ô, vậy nhất định chị phải ăn thử!
Tôi ngồi xuống bậc thềm, dựa vào cột nhà bằng xi măng.
- Chị lại ngắm trăng? Trăng hồi xưa khác bây giờ hay sao?
- Vẫn thế, không có gì khác cả, có điều sắp Tết tự nhiên thấy nhớ nhà, muốn nói chuyện với em thôi.
- Em mua được xe rồi!
- Giỏi! Có vẻ rất vui đúng không?
- Dĩ nhiên, em tự mua, tuy không đủ tiền nhưng có thể xem là tự mua.
- Hà Nội có gì vui không? Kể chị nghe xem nào!
- Dĩ nhiên là vui rồi, có rất nhiều nhà cao tầng, nhiều xe và đèn điện.
Tôi miêu tả vài thứ về Hà Nội, những thứ tôi thích hoặc những thứ tôi thấy nhưng tôi không hiểu, rồi tôi kết luận đó là một nơi nhất định tôi sẽ phải đến và sống ở đó khi tôi lớn lên.
- Hà Nội nơi em kể, cũng giống như kinh đô trước đây, khi đó chị cũng nghe người ta nói đó là nơi rất sầm uất. Chắc người ta đã đổi tên.
- Đúng, đã đổi tên từ lâu. Em đến được mấy lần nhưng lần này có nhiều thứ lạ hơn.
Chị Ma tự nhiên bay vù đi rồi quay lại bảo tôi.
- Ra lấy kẹo vào ăn, vừa ăn vừa kể.
Tôi đứng lên rồi lững thững đi ra lấy gói kẹo gôm cùng cái đĩa mang vào để trên thềm, xé đổ một ít ra đĩa. Chị Ma ăn thật, bằng cách nào đó chị ấy đưa lên miệng ngửi một cái, viên kẹo gôm biến mất. Tôi thật sự ngạc nhiên.
- Sao bà em nói ma chỉ ăn hương ăn hoa, nghĩa là chỉ ngửi hương là được cơ mà?!
Chị Ma cười khúc khích.
- Chả phải em nói đây là kẹo sao, bà em không phải biết tất cả mọi thứ, không có ai chết rồi mà sống lại để kể được.
- Nhưng chị ăn như thế thì có phải đi vệ sinh không?
- Đàn ông con trai không nên hỏi phụ nữ những điều như vậy!
- À, em chỉ tò mò, em hỏi những con ma khác thì được chứ?
- Ma không đi vệ sinh, không cần, ăn kẹo thì cũng chỉ ăn phần hồn của cái kẹo mà thôi.
- Hả? Kẹo mà cũng có hồn?
- Em phải hiểu rằng, cây cối lớn lên từ đất, hấp thụ linh khí của đất, trời rồi đơm hoa kết trái, ma hay thần thánh thụ lộc chính là ăn cái phần linh khí đó.
- Còn kẹo?
- Kẹo à? Nãy chị xem thử rồi, kẹo cũng làm từ những nguyên liệu được hình thành từ đất, trời rồi thêm con người chế biến thành, vẫn có linh khí, tuy ít nhưng là có!
Tôi nghe cũng thấy có chút hợp lý, dù sao chị ta chết đã nhiều năm nên hẳn là trên thông thiên văn, dưới tường địa lý và giữa hiểu nhân luân.
-Kẹo ngon thật, dẻo và hơi dai, ngoài vị ngọt còn chút vị chua, ông chủ kẹo gôm này giỏi thật!
Cứ thế, một người một ma cùng ăn kẹo dưới ánh trăng tròn của đêm rằm sáng tỏ, hình ảnh thật kỳ dị khó nói.
- Tối qua em có gặp hẳn hai con ma một già một trẻ.
- Ở ngoài Hà Nội à?
- Đúng, hẳn hai luôn!
- Cũng không có gì lạ, em có thể thấy chị thì cũng có thể thấy được những ma khác.
- Sao? Em rất tò mò về việc này. Làng này bà em nói nhiều ma sao em có thấy đâu?!
- Có người không muốn em thấy, nếu em thấy hết thì em sẽ không đi học được đâu!
- Là như nào?
- Nếu em nhìn thấy ma ở nhiều nơi thì ban đêm sẽ có nhiều người đến nhờ vả giúp họ báo tin cho con cháu, ban ngày đi học sẽ không học được gì chỉ ngủ, học cũng sẽ không vào chữ đâu. Nhưng học bùa phép thì lại nhanh.
- Ra là vậy...
- Chỉ có người làm thầy và có cơ duyên trên ban mới làm được, còn em, em không có duyên làm thầy, em chỉ có cơ duyên khác thôi.
- Dù sao cũng tốt, em không thích nhìn đâu đâu cũng thấy ma, phải là yếu vía gì đó mới thấy được!
- Em không yếu vía, là do em được mở mắt thứ ba đó!
- Hả? Ba mắt?
Tôi vội vàng sờ lên trán mình, trong phim Tây Du Ký tôi thấy rồi, Nhị Lang Thần có con mắt trên trán. Thấy hành động của tôi, chị Ma lại cười.
- Đâu phải, mắt thứ ba của em rồi sẽ có người nói cho em.
- Sao chị không nói luôn?!
- Chị không phải cái gì cũng biết, chết lâu cũng không phải biết mọi thứ và quan trọng là con mắt thứ ba của em để nhìn thấy chị là con mắt mà chị tốt nhất không nên nói.
Tôi cứ cảm thấy một cái gì đó bí ẩn bao quanh mình, nên tôi hỏi tiếp:
- Vậy tại sao chị không dọa em hay rủ em ra ao lại cứ gọi em trai?
- Chị cũng có em trai nên gọi vậy thôi, không gọi tên em vì nếu gọi tên mà em đáp thì rất phiền phức, có thể em sẽ chết. Mà thực ra lúc đầu chị tính rủ em đi chơi đó! Tôi nghe mà lạnh hết người.
- Thế sao chị không rủ?
- Không được rủ nên thôi, trêu em ai ngờ em mua hoa với bánh cho thật, thấy ngoan nên làm bạn vậy. Dù sao chết lâu rồi cũng buồn.
Chị Ma nói rất thản nhiên, tay nhón thêm một viên kẹo.
- À đúng, tối qua hai mẹ con nhà kia lao vào định dắt em đi rồi cứ la oai oái.
- Chúng nó là quỷ chứ không phải ma, phải có gì đó em mới thấy được. Nhưng sao mà thoát? Bọn đấy nó sao dễ mà tha được.
- Có một ông ma khác tới cứu đúng lúc, đuổi bọn họ đi rồi hỏi vài chuyện, rồi cả chuyện bảo hộ với báo danh các kiểu.
- Chưa có người nói với em về con mắt thứ ba nên không ai báo gì cho em được, hơn nữa, chị được biết em đã được bán làm con nuôi Đức Phật trên chùa, trước 13 tuổi nhớ phải xin về, Đức Phật chỉ bao bọc em đến lúc đó thôi!
Tôi có nghe bà H. Lớn nói việc này rồi nhưng bố mẹ tôi chưa thấy làm gì, có dịp tôi nhất định phải nhắc.
- Mà con ma cứu em là ai?
- Em không biết!
- Không biết à, vậy trông như thế nào?
Tôi mô tả lại những gì đã nhìn thấy nhưng quên mất chi tiết khắc trên hộ tâm phiến do tôi thực sự nhìn không rõ.
- Vậy là quan binh rồi, chắc chắn là quan binh!
Chị Ma kết luận, đúng ra hơi thừa vì nhìn cũng đã biết là binh lính rồi, ma cầm kiếm cơ mà.
- Em mô tả như thế hẳn là quan binh trông coi vùng ấy, chết còn lâu hơn chị, cơ mà ông ta nói gì nữa?
Tôi kể luôn chuyện Hổ Quân nói trước tương lai cha con người đàn ông.
- Không được nói đâu, ông ta không tự nhiên khơi khơi nói ra điều ấy, trong đó tất có uẩn khúc và cũng có thể là một cái bẫy. Số mệnh con người nếu biết trước rồi thay đổi là tuyệt đối không được, họ phải tự thay đổi. Nếu em nói ra mà làm thay đổi tương lai của họ thì quỷ sứ sẽ tìm em hỏi tội.
Dĩ nhiên tôi đâu có ngu đến mức nói ra, nói ra ai tin đứa trẻ con nói bậy, không cẩn thận họ đánh cho một trận cũng không biết kêu ai.
- Mà em trai, vì em nhớ đến mà mua kẹo cho chị, chị sẽ nói cho em một bí mật.
- Gì? Bí mật gì thế chị?
Tôi thật sự hào hứng.
- Chuyện tương lai của em chị biết vài điều nhưng không thể nói ra, nhưng chuyện quá khứ thì có thể được.
Trong đêm rằm tháng Chạp, trăng sáng vằng vặc và trời lạnh, thoảng đâu đó có tiếng ếch nhái kêu, chị Ma vừa ăn kẹo vừa kể cho tôi nghe những điều bí mật mà tôi chưa bao giờ nghe trước đó. Tôi không bao giờ biết đó có phải là sự thật hay không nhưng với đứa bé chỉ mới mười tuổi như tôi những bí mật ấy thật là quá sức tưởng tượng.