Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 254: Giải cứu tượng đất



Buổi sáng, tôi nhớ đó là một ngày thứ Năm, sau khi ăn sáng cũng như bàn bạc kỹ với R9 thì hai thằng chở nhau bằng xe đạp đi làm thuê với hai cái chổi nan. Tôi mặc áo đồng phục, quần tây màu tím than và dĩ nhiên đi xăng – đan nhưng nhìn thì cũng thuộc dạng gia đình hoàn cảnh vì áo cũ cộng với cái quần chẳng khá hơn là mấy. Tôi có vài bộ quần áo mặc đi đêm vì hay trườn bò, mấy bộ đó chỉ cần sạch chứ không cần đẹp, rất hợp vai một đứa con nhà nghèo, ngoan ngoãn và chăm chỉ.
Tướng tôi không được sang, cái anh con ông chủ làm vàng mã chẳng phải đã từng nói như thế hay sao, đối với tôi điều này chưa bao giờ quan trọng.
Người đàn ông đã cho tôi một trăm nghìn đã tỏ ra rất ngạc nhiên khi thấy bọn tôi xuất hiện, ông ta nhìn tôi từ đầu đến chân, tôi tất nhiên cũng tỏ ra đầy vui mừng khi gặp lại người đàn ông tốt bụng này, nhờ ông ta mà bà già tôi có gần một cây vàng. Dĩ nhiên là tôi giả vờ vui mừng khi gặp ông ta thôi chứ đời nào tôi mang ơn người này, ông ta cho tôi một trăm nghìn và âm binh do ông ta yểm chỉ chút xíu nữa thôi đã tiễn tôi về miền cực lạc. Bên cạnh đó, số tiền lớn mà tôi cho bà Già là do trúng đề, một dạng tiền mà người ta trả công cho tôi vì đã giúp họ mua vũ khí.
- Lại gặp lại chú mày rồi, thi tốt chứ?
- Dạ, bọn cháu mới thi xong hôm qua, chắc chắn là đủ điểm để tốt nghiệp ạ.
- Ông anh chú đây thuê chúng mày dọn nhà đúng không?
- Vâng, hai đứa bọn cháu.
- Hai đứa mày dọn dẹp đằng trước và đằng sau cho sạch sẽ, đống cành tre thì thu gọn lại rồi đốt luôn. Mạng nhện trên trần nhà nhớ quét cho hết nhé, làm tốt tao thưởng thêm cho, chúng mày còn nhỏ mà có ý thức kiếm tiền như thế này là rất tốt.
Tôi và R9 được đưa cho một con dao rựa, đó là thứ dụng cụ duy nhất họ cấp cho hai đứa bọn tôi. Những cành tre để ở lối cửa sau và những thứ củi lỉnh kỉnh khác được thu gọn lại trước cổng nhà, những cành tre khô cái nào bẻ được thì bẻ nhưng chủ yếu là chặt nhỏ ra rồi xếp thành bó ngay ngắn.
- Đống củi này nếu các chú không dùng thì cho bọn cháu được không?
Tôi đi vào nhà hỏi những người đàn ông đang cởi trần ngồi chơi tá lả với nhau, họ phẩy tay tôi đi ra ngoài để họ yên tĩnh và đồng ý. R9 chạy vào làng mượn được hai cái dây chằng và chở củi về nhà nó, thằng này cũng rất công bằng khi một nửa số củi được nó chở về cho bà tôi, đến khi về nhà tôi mới biết.
Đống củi được giải quyết gọn ghẽ thì cũng đã mười giờ, tôi và R9 phân công nhau, nó sẽ dùng chổi nan để quét dọn ngoài sân còn tôi sẽ lo việc quét mạng nhện trong nhà. Việc quét mạng nhện với một cây sào dài khoảng hơn ba mét có buộc một cái chổi lúa cùn có vẻ nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc quét sân, quan trọng hơn cả chính là khi quét mạng nhện ở trong nhà thì tôi có thời gian để nghe lỏm và quan sát thêm những thứ tôi cần biết.
Tôi làm việc chăm chỉ, đúng hơn là chậm rãi bởi vì sở trường của tôi, như lời bà tôi hay nói mỗi khi tôi quét nhà đó là “một nhát đến tai, hai nhát đến gáy”. Nếu một ngày bà tôi nhìn thấy thằng cháu đích tôn của mình cầm chổi quét nhà, quét gầm giường, quét mạng nhện... thì bà sẽ phải đi ngoài hiên nhìn trời xem liệu có mưa hay không để biết đường cất đống dưa gang đang phơi hay đại loại cái gì đó đang để ngoài sân mà sợ mưa đến. Tôi quét mạng nhện ở dưới khu vực bếp trước, mạng nhện không nhiều nên có cố vẽ việc ra thì cũng chỉ chưa đến mười lăm phút đã xong khu này. Tôi cứ âm thầm làm công việc của mình không hề ngơi tay và tai thì dóng lên nghe không sót câu nào của bọn họ, lại vẫn là văng tục chửi bậy khi thắng hoặc thua cùng những tiếng rít điếu thuốc lào long sòng sọc hay là tiếng vỗ vào ống điếu...Tôi quét ra đến chỗ gian nhà ngoài thì cẩn thận hơn vì sợ bụi bay vào những người đang ngồi chơi bài, thêm mười lăm phút nữa trôi qua thì tôi cũng đã xong phần công việc của mình ở tầng trệt.
- Nhà này có hai tầng, tầng hai có cần phải quét không hả chú?
- Có chứ, mày quét tầng hai cho sạch sẽ nhưng đừng có vào cái phòng đã khóa, chỗ đấy ông anh tao ngủ có để nhiều đồ quý, thiếu hụt là mày chịu đấy nhé.
- Vâng, cháu không có ăn cắp đâu mà lo.
- Đấy là tao dặn trước như thế, nhìn mày thì cũng là đứa ngoan và đàng hoàng.
Tôi đi lên tầng hai của ngôi nhà với cái sào quét mạng nhện và thêm một cái chổi chít mới tinh mà họ đã đưa cho khi nãy. Trong khi khua khoắng mạng nhện bám trên những góc tường, bậu cửa sổ, dưới cái ban thờ gia tiên cũ kỹ... thì tôi thấy ban thờ cũng bụi bặm nên bắc ghế đứng lau dọn Một người đàn ông đi từ dưới lên đứng nhìn tôi làm tự lúc nào mà tôi không hề hay biết, tuy nhiên khi nhìn thấy ông ta thì ông ta cười rồi đi xuống, ông ta đi xuống nhà thì tôi cũng nở cụ cười nhếch mép. Tôi đoán kiểu gì họ cũng sẽ lên đây để xem tôi làm việc ra sao nên tôi đã thể hiện rất tốt để cho họ yên tâm. Trên tầng hai của ngôi nhà này có hai phòng ngủ và một ban công nhìn ra đường cái quan, phòng ngủ ở phía gần đường cái quan kiêm nơi thờ tự à có kê một cái giường đôi. Căn phòng người đàn ông kia dặn tôi không được đi vào vì trong ấy có chứa vàng bạc hoặc cái gì đấy quý giá. Trước cửa căn phòng này có một cái thùng carton đựng rất nhiều tượng đất sét, tượng nào tượng ấy đều mặc giáp trụ, tay cầm vũ khí lạnh với một cái khiên.
Tôi có chút giật mình khi phát hiện ra một bức tượng cầm kiếm giống y chang bức tượng ông Lê Tam mà tôi đã chôn ở góc lũy tre nhà mình. Tôi tạm ngưng việc lau dọn trong chốc lát và lau mồ hôi đang lấm tấm lăn trên trán, mắt dáo dác nhìn quanh và bước lại phía sau vài bước một cách nhẹ nhàng để xem có ai đi lên hay không, không có ai. Trong đầu tôi lúc này nung nấu ý định giải thoát cho bức tượng Lê Tam nhưng chưa biết nên làm như thế, không thể giấu vào trong người và đi xuống dưới nhà được. Tôi phát hiện trong đống rác quét nhà mà tôi vừa gom lại một chỗ gần góc tường có một cái khăn trắng, đúng hơn “đã từng là một cái khăn trắng dùng để đeo khi đưa tang ai đó”. Tôi quyết định xé cái khăn này làm đôi, việc này là dễ dàng, việc không tạo ra tiếng động trong khi xé mới là chuyện lớn, tuy vậy cuối cùng tôi cũng có thể có một sợi dây dài chừng hai mét.
Tôi nhón tay lấy bức tượng đất sét giống ông Lê Tam y như đúc ra khỏi cái thùng carton rồi lấy một ít rượu trong cái chai trên ban thờ và dùng chính cái khăn bẩn mình vừa nhặt để lau sạch một phần những hình thù kỳ lạ vẽ ở sau lưng bức tượng. Sau đó tôi cũng nhanh chóng lấy sợi dây vải buộc ngang thân bức tượng rồi để tạm bên chân ban thờ rồi tiếp tục công việc quét mạng nhện của mình. Một lúc sau, tôi đi xuống dưới nhà, dựng cây sào vào bức tường, đặt túi rác ở cạnh đó rồi đi xuống bếp lấy một cái xô bằng sắt múc một ít nước và tìm một cái khăn đã khô cứng giặt đi để lau chấn song cửa sổ tầng trệt. Lau xong hai ô cửa sổ với những chấn song bằng gỗ này thì tôi thay nước, xách xô nước lên tầng hai để lau tiếp. Tôi không đến mức chăm chỉ và tốt bụng như vậy, tôi chỉ muốn hoàn thành vai một thằng bé nghèo chăm chỉ và quan trọng hơn là khi lau chấn song cửa sổ thì phải mở cửa sổ ra, đây mới là mục đích chính của tôi. Ngay khi mở cửa sổ ở hướng Đông của ngôi nhà thì tôi cho bức tượng qua cửa sổ và hạ dần xuống, sợi dây chỉ khoảng hai mét nên tôi cố thò tay ra ngoài cửa sổ rồi thả bức tượng rơi xuống, tôi biết xung quanh ngôi nhà này toàn là bờ ruộng nên mong rằng tượng sẽ ổn. Lúc tôi chuẩn bị xách xô nước xuống dưới tầng trệt thì người đàn ông ban nãy lại đi lên một lần nữa và nhìn xung quanh một cách im lặng, tôi nhoẻn miệng cười bước xuống cầu thang trước, ông ta đi theo sau.
Hắt xô nước ra phía sau nhà rồi mang cái xô trở vào, tôi lui cui ngồi tháo cái chổi ra khỏi cây sào, tháo ra xong tôi hỏi một người đàn ông đang ngồi hút thuốc lào trên ghế gỗ:
- Cái chổi này giữ lại hay vứt đi hả chú?
- Cái chổi cùn thì giữ lại gì, vứt đi.
- Vâng.
Tôi đứng lên cầm cái chổi định đi ra cửa thì như chợt nhớ điều gì nên quay lại hỏi tiếp:
- À, túi rác ở trên tầng với ở đây thì để ở đâu hả chú? Ngoài hiên bạn cháu cũng dọn gần xong mà nó chỉ gom tạm vào vài chỗ chưa biết nên làm như thế nào.
- Bọn mày cứ dọn gọn vào một góc phía sau ấy, rác ai lại để trước nhà như thế.
- Vâng.
Tôi xách hai túi nilon đựng rác cùng cái chổi đi xuống cửa sau, thò đầu ra bên hông nhà réo gọi R9:
- Này cu, sắp xong chưa?
- Sắp!
- Rác thu gọn vào một góc đây này, các chú ấy bảo thế, mày đừng có thu làm nhiều chỗ như thế.
Tôi nói đủ để những người đang ngồi ở phía trong nhà nghe thấy, tôi muốn có một khoảng thời gian để ra lấy bức tượng nên vừa nói tôi vừa dùng tay ra hiệu cho R9 chạy lại gần:
- Đây nhé, để ở bên góc gần lối ra cánh đồng này này. – Tôi nháy mắt, R9 hiểu ý rằng tôi muốn làm gì đó nên nó không hỏi lại. – Sau này các chú ấy vứt đi cho tiện.
Tôi đưa một túi rác cho R9 và dùng mắt ra hiệu cho nó bước đi theo tôi, trước khi bước đi tôi quay lại khép hờ cánh cửa hậu, ngay khi hai thằng bước cạnh nhau thì tôi nói nhỏ:
- Tao phải lấy đồ ở mé này, giải thích sau, tìm cách đánh lạc hướng bọn họ chú ý sang cửa sổ chỗ mày quét, tao cần khoảng hai mươi giây thôi, không nhiều.
- Được rồi.
Tôi thả túi rác xuống góc tường gần lối cửa sau của ngôi nhà và nhanh chân chuồn ngay ra ngoài, dựa sát lưng vào bức tường phía sau nhà, tôi thò đầu ra nhìn dọc theo bức tường phía Đông, không có ai nên tôi nhanh chóng bước những bước dài theo bờ ruộng. Bức tượng đất sét đã ở ngay trước mặt, phía bên kia tôi đã nghe thấy tiếng R9 hỏi mượn khau hót, có tiếng đáp lời bảo R9 tìm ở phía sau nhà. Tôi chỉ chờ có như vậy cúi người bước đến và nhẹ nhàng nhặt lấy bức tượng đang nằm chỏng chơ ven bờ ruộng, có dính một ít bùn đất nhưng quan trọng là không bị sứt mẻ gì. R9 đứng quay lưng vào cửa hậu của ngôi nhà giống như là đề phòng có người sẽ bất ngờ mở ra, nhìn thấy trên tay tôi cầm một bức tượng thì R9 nhăn mặt không hiểu, tôi nheo mắt lắc lắc cái đầu rồi giấu luôn bức tượng vào dưới những túi rác.
Hai đứa tiếp tục công việc đang dang dở, tôi thì thầm kể cho R9 nghe rằng bức tượng tôi vừa lấy trộm có yểm một phần xương cốt của một vị tướng thời nhà Lê, tôi đã xóa đi một phần bùa chú phía sau để giải cứu bức tượng này.
- Sao mày biết là tượng có yểm xương cốt của tướng Việt thời xưa?
- Chuyện này dài, tao sẽ kể cho mày sau nhưng bây giờ phải tìm cách mang tượng này về, để qua đêm nay thì tượng sẽ khó thoát bởi vì những bức tượng khác toàn là người Tàu thôi.
Sau khi bàn bạc thì tôi quyết định mình sẽ lại phải đóng vai người tốt. Đầu tiên, hai chúng tôi mau chóng gom tất cả rác vào cái góc có giấu tượng đất, sau đó tôi đi lên nhà nói với người khi nãy giám sát công việc tôi làm:
- Bọn cháu dọn dẹp xong hết rồi chú ạ, rác đã gom hết vào góc sân sau nhưng mà cũng nhiều nên để đấy cháu thấy không ổn. Nếu chú đồng ý thì để bọn cháu đi lấy cái bao tải đựng hết vào rồi mang đi vứt, cũng phải hai bao ạ.
Tôi dẫn người đàn ông đi xuống phía sau nhà và chỉ cho ông ta đống rác được thu gọn lại một góc.
- Chúng mày lấy bao tải ở đâu?
- Chắc phải về nhà mới có chứ nãy cháu dọn nhà cũng không thấy có bao tải nào bỏ đi cả.
- Ừ được, chúng mày làm tới nơi tới chốn như thế thì tốt quá.
Ông ta quay lên nhà, R9 ngay lập tức lấy xe đạp về nhà bà ngoại nó, đó là nơi gần nhất. Trong khi chờ đợi R9 quay lại thì tôi ngồi phệt ở trước cổng nhà, nơi bọn họ có thể trông thấy tôi. Tôi ngồi chưa được năm phút thì người đàn ông đã từng cho tôi tiền vẫy gọi tôi vào, tôi đứng mon men bên cửa.
- Xong hết rồi hả?
- Vâng, cháu chờ bạn cháu về lấy bao tải để chở đống rác sau nhà đi đổ luôn.
- Đổ ở đâu? – Ông ta hất hàm hỏi tôi.
- Làng cháu không có chỗ đổ rác nên những loại như này thì nhà nào cần lấp nền thì cứ mang vào đó mà đổ thôi. – Tôi cười. – Còn không thì phải mang ra ngoài bãi tha ma đổ xuống chỗ mấy cái hố người ta lấy đất làm gạch ạ.
Người đàn ông này tạm rời chiếu bạc, lên ghế ngồi uống nước chè, một người khác ngồi thế chân ông ta.
- Lần đầu gặp chú mày đã thấy chú mày là thằng ngoan ngoãn, tao không nghĩ chú mày lại chu đáo đến mức như này.
- Bà cháu bảo làm việc gì thì làm đến nơi đến chốn ạ, ở nhà cháu cũng hay giúp bà cháu dọn dẹp nhà cửa mà, ở quê đứa nào chả thế hả chú.
Ông ta hất hàm với người đang ngồi đối diện, người này vẫy tay ra hiệu cho tôi bước lại gần, ông ta trả một trăm nghìn tiền công và đưa thêm một trăm nghìn nữa. Tôi phải giả bộ rụt rè nhìn người đang nói chuyện với mình.
- Cầm lấy! – Ông ta nói. – Làm tốt thì thưởng thêm, không có gì phải ngại.
- Vâng, cháu xin.
Mặt tôi hớn hở nhìn bốn tờ tiền rồi cúi đầu cười, cảm ơn thêm lần nữa rồi mới cho tiền vào túi quần.
- Nghe nói nhà chú mày nghèo phải không?
- Cũng có thể gọi là như thế ạ
- Chú mày có hay phải lao động nặng không?
- Cháu không, chủ yếu là học thôi ạ. Mấy việc đồng áng thì chị cháu làm, chị cháu nghỉ học rồi, chắc năm sau là lấy chồng thôi.
- À, thế hả. Thế còn thằng bạn chú mày thì sao?
- Bố mẹ nó làm ăn thất bát nên vào tận trong miền Nam chú ạ, cái gì mà đi kinh tế mới ấy, cháu không hiểu lắm.
- Ơ thế là hai thằng hoàn cảnh khó khăn chơi với nhau à?
- Như thế thoải mái hơn chơi với mấy đứa có tiền, chơi quan trọng là vui thôi mà chú.
- Tốt, chú mày có muốn có thêm tiền không?
- Tiền những năm này ai cũng cần cả, có tiền tất nhiên là tốt nhưng trừ việc xấu ra là cháu sẽ làm.
- Có gì đâu mà xấu, tao chỉ hỏi chú mày vài câu, chú mày biết thì trả lời, mỗi câu trả lời có giá trị là một trăm nghìn, thế nào? – Ông ta cười cười hất hàm hỏi tôi.
- Một... một trăm nghìn một câu ạ? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
- Đúng, trả lời giá trị câu nào thì nhận tiền luôn câu ấy.
- Nhưng mà... Nhưng mà làm sao cháu biết được câu nào là giá trị, câu nào không được chứ? Với lại... Với lại cháu mới học xong lớp 9, làm sao mà biết được nhiều thứ trên đời này được.
- Tao hỏi toàn câu dễ, trong làng chú mày thôi. Bọn tao mới dọn đến đây nên lạ nước lạ cái, cũng muốn tìm hiểu chút ít thông tin về làng này nên mới cần hỏi. Hỏi người lớn thì sợ người ta nghĩ bọn tao này kia lại giấu, tao nghĩ chú mày nhìn thật thà nên hỏi.
Tôi nhìn ông ta trân trân, tỏ ra khó hiểu với những điều ông ta vừa nói.
- Ra đường hỏi già, về nhà hỏi trẻ. Yên tâm, bọn tao thiếu gì tiền nên không phải hỏi để ăn trộm ăn cắp gì đâu, chú mày đã bao giờ nhìn thấy tiền nhiều như thế này chưa?
Người đàn ông ngồi gần tôi mở cái ba lô ra, bên trong tôi nhìn thấy nhiều cục tiền màu xanh và tím tím, miệng tôi há hốc ra, đúng là tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều tiền như thế, bố tôi cũng chẳng có nhiều như vậy bao giờ, một ba lô tiền. Tôi nuốt nước bọt đánh ực một cái, đúng lúc ấy nghe tiếng xe đạp của R9 lọc xọc đi qua cửa sổ bên hông nhà xuống phía sau, tôi nuốt nước bọt và nói với hai người đàn ông:
- Vậy để cháu nói bạn cháu gom rác một mình, để cháu trả lời cho các chú, được không ạ?
- Được! – Ông ta cười và đưa chén nước chè lên miệng. – Thằng bạn chú mày nửa ngày chẳng nói được một câu, chú mày trông thật thà nhưng nhanh nhẹn hơn, hi vọng sẽ có nhiều câu trả lời có ích.
- Câu nào mà cháu không biết cháu sẽ hỏi bạn cháu. – Tôi đưa ra gợi ý kèm theo một nụ cười cầu tài.
- Nhạy cảm với tiền như thế thì sau này bố mẹ mày được nhờ.
Tôi chạy vụt xuống phía sau nói với R9 là cho ngay bức tượng vào giữa bao tải dứa và chở bao đó về nhà tôi, tuyệt đối đừng nói gì, bức tượng thì giấu vào trong bụi tre gần cây vối.
- Cố lên! Tao còn có việc khác. – Tôi vừa nói vừa dúi bốn tờ tiền vào tay R9. – Làm mau, tao kiếm thêm nữa cho mày.
Tôi mau chóng trở lại nơi hai người đàn ông đang ngồi chờ mình để sẵn sàng cho câu trả lời đầu tiên, đời tôi chưa ai đề nghị trả tiền để tôi trả lời cả, tôi có từng nghe cô giáo tôi nói rằng chỉ có những người nổi tiếng thì mới được trả tiền để nói thôi. Từ khi nào tôi lại giống người nổi tiếng như thế này?
- Cháu sẵn sàng trả lời rồi chú!
Tôi đứng rất nghiêm và khuôn mặt đầy hào hứng.
- Làng này có thầy phù thủy không?
---

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí