Bí Ẩn Làng Bưởi Cuốc

Chương 265: Ngọn hải đăng màu đỏ



Việc Thủy quân xuất hiện đã làm thay đổi thế trận một cách rõ nét, đám âm binh mắt đỏ tạo thành một hình chữ nhật bao vây quanh tôi và chị Ma lúc đầu bây giờ đã bị đánh tan toàn bộ ở phía mương Khoai. Đội Thủy quân đứng trên thuyền liên tục dùng súng, cung tên hạ gục âm binh, mười mấy cái thuyền xếp hàng dài khoảng gần hai trăm mét cứ thế mà nổ súng không ngơi tay. Chẳng mấy chốc mà tôi có thể nhìn thấy số Kim quân của mình vẫn đang đứng trên đường - rất gần chị Ma – có điều khiến tôi thấy không biết nên cười hay nên mếu ấy là số Kim quân chiến đấu với âm binh ở mé này vì tạm thời thất nghiệp nên chỉ cầm kiếm phòng thủ chứ không quay sang các hướng khác hỗ trợ.
Sau những giây phút ngạc nhiên kèm phấn khích vì sự xuất hiện của Thủy quân thì tôi cũng trở lại trạng thái bình thường, chính mùi thuốc súng cộng với mùi thum thủm từ đám âm binh bị hạ kia phảng phất trong không khí làm tôi bừng tỉnh. Tôi vội vàng mở ba lô và lấy thêm một cái túi gạo dở lần trước dùng còn thừa, định bụng gọi thêm Thủy quân nhưng lại thôi vì cảm thấy đủ rồi, nếu gọi thêm nữa thì thuyền bè lại chen chúc. Tôi chạy về phía ngôi đình, tìm một bụi cây gần đầu hồi đình làng và giấu ba lô ở trong đấy sau đó cầm kiếm chạy lên cầu, tôi đứng lại trên cầu nhìn sang hai bên trái phải. Phía bên tay phải tôi, hướng khúc cua tử thần thì trận đánh đã bớt đi phần ác liệt khi có sự xuất hiện của Thủy quân tấn công áp chế bên lề đường hướng mương nước, kết hợp với Thiên tử quân tấn công từ lối đi xuống bãi Mã Đình ở bên kia đã thành công trong việc chia cắt nhóm âm binh ra làm hai.
Trước mặt tôi, đoạn đường cái ở ngay đầu cầu thì trận giao tranh giữa hai bên vẫn rất lộn xộn, nơi này chủ yếu là hơn hai mươi vị tướng tượng đất cùng với đội Nguyễn Khâu và Kim quân đối chiến với địch. Thủy quân không hỗ trợ nhiều được ở vị trí này do vướng hai cái cây cao ở hai bên cộng với việc trận giao tranh có xu hướng lan về phía hàng quán bên kia đường.
Tiếng súng nổ, tiếng hét chói tai, mùi thuốc súng nồng nặc, mùi tanh như mùi của máu, mùi thum thủm như chuột chết, tiếng binh khí va chạm... tất cả những âm thanh và mùi ấy quện lại với nhau tạo thành một thứ mùi mà tôi tạm gọi là mùi của chiến tranh.
Tôi cũng muốn cấp thêm Kim quân hỗ trợ cho nhóm này nhưng phải từ bỏ vì cảm nhận rõ không gian chật ních ở phía trước, nếu có tung thêm quân ra cũng khó mà phát huy hiệu quả. Tuy vậy, tôi vẫn hào phóng gọi một đội Hỏa binh với mười lăm tay súng, nhóm này tôi ra lệnh cho đứng trấn giữ ngay đầu cầu Đình và nhắm bắn vào những âm binh mắt đỏ nếu thuận lợi. Việc tôi gọi Hỏa binh cho trấn giữ ở đây ngoài mục đích hỗ trợ đội nghĩa binh khăn trắng và các vị tướng tượng đất kia thì còn có một ý định khác, tôi nghĩ ý định chính của việc tôi vừa làm phần nhiều mang tính động viên những vong hồn đang chiến đấu. Tôi đứng chờ ngay trên cầu trong gần nửa phút cho đến khi nhìn thấy một gã âm binh bị mấy khẩu súng bắn hạ ngay trước mắt thì mới yên tâm bỏ lá vối ra khỏi miệng.
Đèn điện từ quán nước đã tắt, tôi lom khom chạy băng qua đường trong gió lạnh mà không gặp khó khăn gì khi tứ phía đều là màn đêm yên tĩnh, chỉ có màu đen của nhà cửa, cây cối và những khoảng sáng nhạt lờ mờ từ nền trời. Tôi hướng tới chấm đỏ giữa màu đen của đêm, chị Ma có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi chạy đến, chị ấy vội lùi lại phía sau mấy bước và hỏi:
- Đã thoát ra được rồi sao còn quay trở lại?
- Chị chưa đi thì sao em đi được.
- Lo thân mình trước đi.
Tôi bước qua chỗ chị Ma đang đứng rồi quay lại hỏi:
- Có âm binh xung quanh không để em ngậm lá?
Chị ấy không nói gì, chỉ lắc đầu nên tôi vội cho lá lên miệng, tất cả mọi thứ xung quanh lại hiện ra như buổi sáng tinh mơ, tiếng súng từ dưới mương vẫn nổ đều.
- Binh dưới mương là do em gọi hả?
- Vâng! – Tôi gật đầu. – Chị thấy họ mạnh không? Thủy quân đấy.
- Sao không dùng luôn từ đầu đi?
- Em mới biết dùng. Bên kia mương, chỗ thềm gạch... – Tôi chỉ về phía cây phượng phía bên kia. – Ban nãy đám người kia cũng yểm hai đạo bùa ở đấy, em đào hết lên rồi. Cả trên hai cái cây nữa.
- Chị có thấy em lúi húi dưới gốc cây, như vậy là bọn nó yểm bùa xung quanh đây.
- Bây giờ rút lui hay chơi tới cùng hả chị?
- Mình có thua đâu mà chạy? Bọn này làm sao đáng sợ bằng con trâu mắt đỏ ngu ngốc ở trong làng chứ.
- Em đã tạm thời xác định được một số chỗ bọn họ yểm, muốn đào lên thì phải hiện thân mà vật cản không có, chỉ sợ bất thình lình từ trong nhà bọn họ dùng đèn pin soi ra hoặc đi kiểm tra là em trốn không kịp.
- Bùa yểm chỗ nào?
- Chỗ lối nhỏ đi xuống cánh đồng đằng kia, chắc chắn ở chỗ đấy có chôn thứ gì đấy. Lúc nãy em chả bị hất văng về phía sau đấy sao?
- Em chắc chứ?
- Chắc ạ, lúc nãy em ngồi từ bên kia có thấy ánh đèn soi ở chỗ đó một lúc, chắc bọn họ kiểm tra đồ yểm.
- Vậy mở vây đằng đó.
Hướng ấy có Thiên tử quân Lý Kế Nghiệp, thật may là tôi biết tên ông ta, tôi lẩm nhẩm trong miệng đọc tên ông ấy ba lần, chưa đến ba giây sau ông ta đã xuất hiện trước mặt tôi với vẻ mặt đầy mãn nguyện.
- Đã quá hả ông ơi?
- Đã, rất đã, cứ phải như thế này mới đã, luyện tập ngày đêm không bằng thực chiến. Cậu gọi ta có việc gì? – Ông ấy hất hàm hỏi tôi.
- Ở chỗ ông đang giao chiến có bùa yểm của thầy phù thủy ạ. Chị Ngọc Hoa đây và cháu muốn mở đường ở đoạn đó để đi sang cánh đồng. Cháu và chị ấy muốn tìm kiếm bùa yểm và đào lên, nếu không các ông đánh đến sáng chắc cũng không hết đám này đâu ông ạ.
- Cậu cần mở đường để đi cùng cô gái này?
- Đúng ạ! Chị ấy là bạn cháu.
- Bạn cậu cũng khá đấy, không những xinh đẹp ngời ngời mà võ nghệ cũng không phải hạng xoàng, có dịp ta đấu thử phân tài cao thấp được không, thưa... Ngọc Hoa cô nương?
- Ta sẵn lòng, thật vui khi tướng quân chiếu cố, ta mong rằng mình sẽ không làm ngài thất vọng.
Lý Kế Nghiệp quay lưng trở lại trận đánh của riêng ông ấy, tôi quay sang hỏi chị Ma:
- Chị nhận lời ông ấy là kiểu gì ông ta cũng tìm chị đấy, tìm bằng cách nào thì em không biết nhưng ông này có vẻ rất hiếu chiến.
- Chả phải riêng ông ta, những Thiên tử quân khác cũng hiếu chiến không kém.
- Liệu...
- Em nghi ngờ tài năng của chị?
- Chỉ là lần trước chị bảo là không muốn đối đầu với họ.
- Không muốn đối đầu nó khác hoàn toàn với việc chị sợ hoặc chị sẽ thua nghe chưa, một đối một chị đây không tin mình sẽ thua. Tuyệt học của chị vẫn còn rất nhiều thứ em chưa biết đâu, trừ khi em muốn học chị sẽ dạy.
- À! – Tôi đánh trống lảng bằng cách quay lại ra lệnh cho số Kim quân lúc này vẫn cầm kiếm canh chừng hướng mương nước. – Kim quân đi theo bảo vệ chị Ngọc Hoa này.
- Nhiều khi em cẩn thận quá đấy, chị biết tự lo cho bản thân. Mỗi lần giao chiến em đều dùng một số lượng nhất định đi theo chị để làm gì? Chả lẽ em lo chị sẽ bị đám tôm tép này hạ sao?
- Bọn nó đông như thế, em chỉ muốn giảm thiểu nguy cơ xảy đến, chị có thể chỉ huy họ bảo vệ phía sau lưng hoặc một cánh nào đó cũng tốt mà. Từ đợt chị bị vây ở cầu Khoai thì em nghĩ cẩn thận vẫn hơn, chị mà có bị làm sao thì em sẽ lấy hết vàng của chị, em sẽ trở nên giàu có mà không sợ bị trả mạng.
- Quên đi, đừng có mơ. Chị đây không dễ bị hạ đến thế đâu.
Lý Kế Nghiệp cùng nhóm Thiên tử quân và Kim quân đánh mạnh ở hướng Nam nhằm mở đường cho tôi và chị Ma, hai chị em đứng chờ trong vài phút thì bắt đầu thấy đám âm binh mắt đỏ ở hướng này bị chia tách ra làm hai và một khoảng trống xuất hiện. Chị Ma chỉ chờ có thế vung kiếm ra lệnh cho đội Kim quân đang đứng ở phía sau xông lên mở đường, đội Kim quân này chia làm hai hàng dọc tiến lên và đánh trực diện vào khoảng hở ấy, trợ chiến cho những Thiên tử quân và Kim quân. Khoảng hở ngày càng nới rộng, chị Ma tiến lên phía trước vài bước, tay lăm lăm thanh kiếm và chờ đợi. Vài giây sau chị ấy nói với tôi:
- Phía bên kia có binh khăn trắng!
- Vậy là ông Tam đã dẫn binh tấn công từ vòng ngoài, như thế càng tốt.
- Em nhớ đi sát theo chị hoặc bỏ lá vối ra.
- Em sẽ đi sau, em còn kiếm mà. Bọn này một kiếm là tan vào đêm ngay, nãy em cũng hạ mấy đứa ở bên kia.
Chưa đầy nửa phút sau, tôi và chị Ma đã có một lối rộng đủ một người đi, Kim quân tạo thành hai bức tường an toàn, chị Ma bước nhanh lên trước còn tôi cũng nối gót chạy theo phía sau. Hai chị em đi qua một cách dễ dàng, chị Ma không ra lệnh cho Kim quân rút theo bảo vệ, nghĩa là số Kim quân này tham chiến luôn do không có thay đổi về mệnh lệnh. Chị Ma tin tưởng vào khả năng của bản thân có thể bảo vệ tôi an toàn, tôi vẫn là đứa cần được bảo vệ.
Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, ông Lê Tam cũng nhanh chóng nhận ra và đi đến, sau khi bàn bạc nhanh thì tôi tung ra hơn năm mươi Kim quân để ông Tam chỉ huy. Số nghĩa binh khăn trắng đang chiến đấu tạm lui ra phía sau, dưới quyền chỉ huy của ông Nguyễn Thiết Côn, kiểm đếm tại chỗ thì may mắn chưa thiệt hại vong hồn nào, khả năng chiến đấu của nghĩa binh xem chừng đã tiến bộ rõ rệt, dù gì họ cũng đã trải qua vài trận quần chiến sinh tử rồi.
- Ở đằng kia còn một Lê tướng quân nữa đang đánh với đám âm binh từ khu nhà. – Ông Nguyễn Thiết Côn nói, nhờ vậy tôi mới biết được tình hình, hóa ra khi nãy tôi lẻn vào phá xe máy thì ngay ngoài cổng cũng có phe mình.
- Ông tính dẫn quân qua đó trợ chiến? – Chị Ma hỏi.
- Thưa vâng!
- Từ từ đã ạ! – Tôi lên tiếng sau khi đã quan sát, khoảng mười lăm mét phía trước, trải dài bên đường cái quan phần lớn là Kim quân do ông Tam chỉ huy đang vây đánh. – Cháu nghĩ nếu ông dẫn binh tham gia cũng khó giải quyết vấn đề lắm ông ạ. Những nghĩa binh này tạm thời để chị Ngọc Hoa chỉ huy, cháu sẽ đưa cho ông khoảng hai mươi Kim quân, ông dẫn số ấy đi trợ chiến.
- Cũng được. – Ông Nguyễn Thiết Côn đáp lời.
- Đám này là âm binh xuất hiện từ bùa ngải, ông nói với mọi người là tập trung đánh vào chỗ nào bọn nó xuất hiện, chứ diệt đứa này thì đứa khác sẽ lại hiện lên, khó mà dứt điểm được.
- Ta đã hiểu, còn gì nữa không?
- Ông có thấy ông Nhạn đâu không ạ?
- Có ta ở đây! – Trịnh Phi Nhạn không biết từ đâu xuất hiện. – Ta vẫn ở đây từ nãy giờ.
- Ồ may quá, ông có kinh nghiệm chỉ huy Hỏa binh rồi, cháu đưa cho ông. – Tôi nói. – Ông tập trung bắn từng đứa một, đằng kia thì tấn công vào nơi bùa yểm. Hai mặt giáp công chặt đầu chặt đuôi mới giải quyết xong được ông ạ.
- Ta hiểu, quân đâu? – Trịnh Phi Nhạn tỏ ra sốt ruột.
Tôi dốc hết số gạo còn lại ra khỏi túi và gọi Hỏa binh, cũng được khoảng ba mươi tay súng, Trịnh Phi Nhạn rất nhanh chóng nhận quân và chia số này thành ba nhóm rồi dẫn họ vào trận. Vị trí ông ấy lựa chọn tấn công là ở giữa hai ông Tam, chưa đầy nửa phút sau đó đã nghe thấy từng loạt súng nổ vang. Trịnh Phi Nhạn là một ông già không đơn giản, tôi không hiểu nhiều về ông ấy nhưng qua cách vận động thì chứng tỏ ông ta khi còn sống là người giàu kinh nghiệm trận mạc. Đội Hỏa binh do ông ta chỉ huy đứng ngay ở bên bờ ruộng và nhắm bắn vào âm binh theo sự chỉ huy mạch lạc, âm binh không tài nào đến gần được bởi vì giữa cánh đồng và đường cái là một rãnh nước nhỏ. Lối đi duy nhất từ đường cái sang cánh đồng lúc này là chiến trường lộn xộn giữa Kim quân, Thiên tử quân... bởi vậy ông Nhạn thỏa thuê bắn hạ đối thủ mà không lo bị bọn chúng áp sát.
Nguyễn Thiết Côn khi nhận được Kim quân thì tôi thấy không đủ mạnh, chị Ma lập tức hiểu ý và hỏi những vong hồn đang đứng là là trên mặt ruộng chờ lệnh:
- Những ai muốn tiếp tục chiến đấu với âm binh có thể theo ông Côn đây, ta tự lo được.
Thế là nguyên một đội ấy nhập vào Kim quân và nhắm thẳng hướng ngôi nhà hai tầng đang sáng ánh điện đó lao đi, bỏ lại tôi và chị Ma đứng trên bờ ruộng.
- Chị hiểu ý định của em, em muốn rút nghĩa binh ra và trám Kim quân vào để bảo toàn lực lượng cho nghĩa binh. – Chị Ma nhìn tôi nói. – Nhưng như thế là không công bằng với những vong hồn khác đang chiến đấu và không công bằng với chính họ.
Tôi lặng im không nói gì, chị Ma đọc được ý định của tôi thì tôi còn biết nói gì bây giờ nữa, cách duy nhất là gãi đầu cười gượng.
- Chẳng cái gì giấu được chị.
- Em mới có tí tuổi đầu, chị đây lớn hơn em gấp bao nhiêu nên hiểu chứ sao. Ý định của em là tốt nhưng cuộc chiến nào cũng có mất mát, em thấy đấy, những vong hồn khăn trắng ban đầu là vì vàng bạc mà tham gia, bây giờ họ tham gia không phải vì những thứ đó nữa. Cũng như em, họ chiến đấu để bảo vệ quê hương của họ, em thì mới chỉ lo bảo vệ làng mình. Hiểu ý chị nói không?
Tôi gật đầu.
- Còn nhỏ thì như vậy là đúng rồi, những vong hồn này đều là người Kinh Bắc, đám thầy phù thủy và cả những âm binh kia không phải người bản địa, thậm chí còn là người phương Bắc. Lúc sinh thời, trong dòng máu mỗi người Đại Việt đều chống phương Bắc thì khi là ma cũng không thay đổi. Ngàn đời trước vẫn thế và ngàn đời sau cũng sẽ như thế.
Sau bài giáo huấn ngắn gọn trên cánh đồng chị Ma bảo tôi lo đi tìm chỗ chôn bùa còn chị ấy sẽ canh chừng đám người, cách chị ấy cảnh giới là chạy lại phía bức tường của căn nhà cạnh ruộng rau muống nhỏ và nhảy tót lên bức tường gạch, đứng đó nói chuyện với ai vài câu thì tiếp theo đã thấy chị ấy đứng trên nóc của căn nhà hai tầng. Tôi yên tâm hiện thân, hít vài hơi thật sâu, nhìn về phía căn nhà trước khi chạy đến chỗ lối nhỏ dẫn lên đường cái, gió lạnh thổi vào mặt, trong gió vẫn thoảng có mùi thuốc súng và một ít mùi tanh tưởi.
Tôi nằm sấp xuống đất và dùng tay lần mò trên đất, trên cỏ, tôi muốn tìm chân hương mà họ đã cắm, bốn địa điểm trước đều có cắm hương nên chắc chắn địa điểm thứ năm này cũng phải có. Tôi cố nhớ lại nơi đầu tiên nhóm âm binh mắt đỏ xuất hiện và hất ngược tôi trở lại đường cái, tôi tìm kỹ ở đoạn ấy, tay chậm rãi huơ nhẹ trên những vạt cỏ. Trời không phụ lòng người, cuối cùng thì trong bóng tối tay tôi cũng chạm vào được vài chân hương, sau khi cẩn thận lần sờ thì đếm đủ ba que. Do đã chuẩn bị từ trước nên tôi có cầm theo một cái kéo nhỏ, loại kéo có quai cầm bằng nhựa chủ yếu dùng để cắt giấy thủ công ở nhà. Tôi ngồi quay mặt về hướng Đông – hướng có ngôi nhà hai tầng vẫn đang sáng điện – tay trái giữ chân hương còn tay phải dùng kéo gẩy từng ít đất lên. Họ mới chôn lúc chiều và cũng không lèn chặt, tuy vậy tôi cũng mất đến gần năm phút mới tìm được thứ mình cần, tôi không nhìn rõ nhưng mùi khăm khẳm nồng nặc xộc lên mũi là đoán biết được thứ mình cần tìm đã thấy. Tôi dùng mấy chân hương chọc xuống đất và vểnh tai để nghe, tay phải chọc mũi kéo xuống, khi cảm thấy mũi kéo chạm vào thứ gì đó mềm mềm thì mở mũi kéo ra và gắp thứ đó lên khỏi lòng đất. Mùi hôi thối thật sự tởm lợm, tôi phải dùng khuỷu tay trái che lên mũi và bò trong tư thế ngồi đi lại gần rãnh nước, sờ tay xác định có nước tôi mới thả thứ bẩn thỉu đó xuống và lom khom chạy về phía ruộng rau muống. Một lúc sau mùi hôi thối giảm hẳn cùng với khí lạnh, tôi ngoái nhìn chị Ma, chị ấy ra hiệu cho tôi di chuyển về phía sau ngôi nhà chị ấy đang đứng trên nóc. Men theo bờ tường một đoạn thì tôi đứng nấp trong cửa hậu của ngôi nhà, chị Ma cũng nhanh chóng xuất hiện thông báo tình hình:
- Bọn này nó yểm nhiều quá, em móc thứ đó lên là chúng nó liểng xiểng, vứt xuống nước là đám âm binh chỗ ấy gào thét rồi tan hết.
- Đây là chỗ thứ năm rồi, còn nhiều chỗ khác nữa chị ạ. Chúng ta phải cho mấy người này hiểu rằng họ đang chơi với lửa.
- Không! Chơi với ma!
Hai chị em nhìn nhau cười và bàn tính tiếp, tôi lại cho lá vối lên miệng rồi ngó đầu ra nhìn thử thành quả của mình, chỗ ban nãy phải dùng Thiên tử quân và Kim quân mở lối bây giờ đã thoáng hẳn.
- Chị gọi Kim quân ở chỗ kia chi viện về hướng cổng ngôi nhà đi chị, hai mặt giáp công.
Chị Ma mau chóng gọi Kim quân dưới quyền chỉ huy của chị ấy dẫn họ chạy qua trước mặt tôi một đoạn sau đó rẽ về hướng Đông, đi vòng qua ngôi nhà hai tầng để vây đánh đám âm binh trước cổng từ phía bên kia. Chừng hơn một phút sau, thấp thoáng trong màn đêm đã thấy cái bóng màu đỏ sẫm từ hướng ngôi nhà chạy lại chỗ tôi đang chờ. Điều tôi thấy thú vị nhất chính là dù ẩn thân hay không thì vẫn có thể nhìn thấy chị Ma, chị ấy không khác gì ngọn hải đăng sáng rực giữa đêm để tôi dựa vào đó mà hành động.
---

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí