*** Chị Đẹp lại chắp tay sau lưng đi đằng sau, thi thoảng vẫn ngoái đầu lại nhìn xem mụ Mẹ Chẽ có hiện lên nữa hay không, tôi chỉ biết thở dài, đúng là khi con người ta chỉ quanh quẩn mãi một chỗ nhiều năm thì sinh ra cuồng chân, bước ra ngoài cái gì cũng lạ và có thể bắt chuyện với bất kỳ ai, ma thì cũng thế thôi chứ có khác gì. Điều này tôi cũng phần nào thông cảm mặc dù tôi chưa trải qua điều tương tự như thế bao giờ, cứ thử nghĩ đến những tù nhân bị mất tự do mà xem. Chị Đẹp hay chị Ma bị yểm làm Thần giữ của và bao nhiêu năm chỉ được ở trong mảnh đất mà người ta đã mua đứt ở... âm phần để làm kho, hai chị chỉ khác tù nhân ở chỗ là diện tích mà hai chị có thể đi lại rộng hơn và không phải chung đụng không gian với người nào khác. Đây là lần thứ hai chị Đẹp được bước chân ra khỏi mảnh đất chị ấy đã gắn bó bao nhiêu năm, còn chị Ma, tôi cũng chưa biết tại sao chị ấy có thể tự do đi lại được, mặc dù đã đôi lần hỏi nhưng chị ấy đều lảng tránh không trả lời, chị ấy nói rằng một ngày nào đó tôi sẽ hiểu. Đi được một đoạn, tôi đã thấy thấp thoáng trước mặt có bóng dáng của tuần binh làng, đi đến gần hơn mới nhận rõ là có ba vong tất cả, một vong đứng sau lùm cây nhìn về phía ngôi nhà hai tầng vẫn còn sáng đèn ở bên kia con mương, hai vong còn lại thì ngồi dựa lưng vào bụi tre bên con đường đất. Người đang đứng quan sát là anh chàng tuần binh tên Tài, hai người đang ngồi thì tôi không biết tên, đây là lần đầu tôi gặp họ. -Chào anh Tài! -A! Chào cò Tý! Ơ, có cả tiểu thư Ngọc Khuê nữa này, sao tiểu thư lại được đi ra ngoài thế? -Ta đã được phép đi đòi nợ mấy đứa đêm vừa rồi đã làm ô uế miếu của ta. Các anh đều là tuần binh của làng này à? -Đúng. -Sao nhìn các anh có vẻ uể oải thế? -Chúng tôi phải theo dõi bọn họ cho đến gà gáy, còn đến gần bốn canh giờ nữa nên phải thay nhau đứng nhìn. -Từ tối có gì lạ không anh Tài? – Tôi hỏi. -Ban nãy bốn người vừa đi đâu đó về, một đứa quấn khăn trắng kín đầu nhìn đến là buồn cười, một thằng tập tễnh như bị thọt. Tao nghe thằng Nẫm nói là một đứa bị ném vỡ đầu, một đứa bị chó cắn suýt chết, đáng đời. -Bọn họ không đi đâu nữa hả anh? -Tao nhận nhiệm vụ đầu giờ Tuất, người trước báo lại là bốn đứa thấy đi... đi đâu ấy nhỉ? – Anh ta quay lại hỏi đồng đội của mình. -Đi bệnh viện. – Một tuần binh ma đang ngồi cạnh lũy tre đáp. -Ừ, đi bệnh viện. Chỉ có mỗi vậy thôi chứ từ đêm qua bọn nó không đi đâu nữa cả. Mày có biết trong nhà đó có âm binh kiểu gì không? -Kiểu gì? - Tôi hỏi lại. -Không giống bọn âm binh hôm trước đánh nhau ở đầu làng đâu, bọn nó nhìn rất thiện chiến, tao nhìn là biết đám ấy lúc còn sống là binh lính xịn luôn. -Sao anh biết được? -Mấy thằng tao cũng từng là lính mà, nhưng nhìn bọn nó oai và khí thế hơn bọn tao nhiều. Đây, mày nhìn xem. – Ma Tài chỉ vào bộ quần áo đang mặc trên người. – Bọn tao cũng chỉ quần áo vải, bọn nó có cả giáp trụ, đi giày đàng hoàng mày nhé. -Bọn nó chắc lúc còn sống là quân của triều đình, chỉ có quân triều đình mới trang bị tốt như vậy, mình là lính quèn địa phương mày so làm cái gì, thằng bé sao mà hiểu được. – Anh tuần binh đang ngồi tham gia câu chuyện giữa tôi và anh tuần binh Tài. -Các anh cứ ngồi cả đêm như này à? – Chị Đẹp hỏi. -Chúng tôi làm nhiệm vụ. -Này, cho các anh mỗi người một nén bạc. Chị Đẹp lấy ra ba nén bạc và dúi cho mỗi anh tuần binh ma một nén, hai anh tuần binh đang ngồi cũng vội đứng dậy đưa hai tay nhận lấy, khuôn mặt họ rạng rỡ hẳn. -Các anh thật cực khổ, đám người ấy chọc phá ta nhiều lần, giờ lại phiền các anh phải theo dõi bọn chúng, ta áy náy quá. Của ít lòng nhiều, các anh mua rượu mà uống cho ấm hồn vào ban đêm nhá. -Đa tạ tiểu thư, chúng tôi làm theo lệnh của ngài tuần đinh giao mà, cũng là trách nhiệm cả, tiểu thư đừng bận tâm làm gì. – Ma Tài nói một câu khách sáo rồi nhét nén bạc vào thắt lưng. -Chị Ngọc Khuê nói phải đấy, các anh theo dõi như này cũng cực khổ. Hay là các anh chờ một tí nhé, để em quay lại đầu làng mua chai rượu với ít đồ nhắm, rủ thêm vài anh nữa, mỗi người một ngụm cho vui, đêm hãy còn dài mà. -Bọn ta đang làm nhiệm vụ làm sao mà uống cho được, ngài tuần đinh mà biết thì bọn ta sẽ bị trách phạt. -Cũng phải nhỉ, nhưng mà có phải các anh tự đi mua đâu, đồ này do em cúng mà, nếu ngài tuần đinh có trách phạt thì các anh bảo là do em mời nên nể quá. Em cũng quen ông tuần đinh. -À, tao biết là mày có quen ngài ấy... khịt... khịt! - Anh ma Tài khịt mũi mấy cái nhìn hai anh còn lại rồi nói với tôi tiếp. – Kể ra có ít cay cay thì cũng ấm thật. -Thế các anh chờ ở đây nhé. Tôi quay ngược trở lại cầu Đình để mua rượu, chị Đẹp lẽo đẽo chạy theo sau, nhất định không chịu đi lên phía trước, tôi thì quen với việc đi sau chị Ma rồi, đi trước cứ cảm thấy... lạnh mặt làm sao ấy. Tôi mua hai chai 65 rượu và hai gói kẹo lạc, bốn túi lạc rang nho nhỏ. Bà cụ Kh. đã quá quen với việc buổi tối tôi gõ cửa mua đồ nên cũng chẳng thèm hỏi, khách thân quen cũng có cái hay. Tay xách cái túi đựng rượu và ít đồ nhắm trở về chỗ ban nãy, sau một khoảng im lặng thì chị Đẹp cũng cất tiếng hỏi: -Ngươi nghèo như vậy mà xem ra cũng hào phóng đó chứ? -Có gì đâu mà hào phóng ạ? Chỉ là hai chai rượu với mấy gói kẹo nhỏ thôi mà, không đáng là bao chị ạ. -Từ nãy ta chú ý ngươi nói chuyện với các tuần binh, ta phát hiện ra rằng ngươi có cái gì đó rất lạ, ngươi rất dễ bắt chuyện với người khác và luôn có cách nói khiến người khác cảm thấy hài lòng. -Thật chứ? -Ngươi không biết ư? Tôi lắc đầu. -Cái này là thiên bẩm, trước đây ta tưởng ngươi chỉ đơn giản là một đứa dẻo miệng, lươn lẹo, hình như chưa đúng lắm. Ngươi có cái gì đó... nói sao nhỉ, ngươi có khả năng kéo những người xa lạ lại gần nhau và liên kết họ thành một khối, chỉ cho họ mục tiêu nào đó họ phải làm. -Chị nói gì mà cao siêu thế? Em thấy như thế nào ổn thì làm thôi, thường với người quen biết hoặc người bình thường em chẳng tính toán gì cả đâu, em chỉ tính toán với kẻ địch thôi. -Nên ta mới nói ngươi có khả năng thiên bẩm. Chắc chắn cái Hoa nó phải nhìn thấy điểm gì hay ở nhà ngươi thì nó mới hết lòng hết sức dạy dỗ ngươi chứ. -Dạy dỗ? Em thấy hay thì em học theo thôi mà, chị Ngọc Hoa là một người tốt nên em muốn học những thứ tốt của chị ấy. Chị cũng là một người tốt mà phải không? -Ta hả? Dĩ nhiên. Ta xưa nay luôn là người tốt bụng. -Thế nên chị có cái gì hay nhớ chỉ bảo cho em là được. -Ngươi có biết điểm chung của các vị vua và các vị tướng tài là gì không? -Võ giỏi! -Không đúng! -Em xem phim thì thấy người đứng đầu bao giờ cũng phải giỏi võ nhất,có thế người khác mới theo và nghe lời chứ? -Người xưa có câu văn võ song toàn nhưng ở đời ít người được như vậy, kể cả bậc đế vương. Tự cổ chí kim, người ta trị nước bằng văn không ai trị nước bằng võ, võ chỉ để bảo vệ những gì mà văn tạo ra thôi, hiểu không? Tôi lắc đầu và nói: -Chị mà có cơ duyên nói chuyện được với sư thầy ở chùa làng đúng là hợp đấy, sư thầy cũng rất hay nói những thứ em không hiểu, nhưng chắc là cao siêu, thâm thúy. -Ngọc Hoa rất giỏi võ có đúng không? -Đúng, chị rất giỏi, ừm... một trong những hồn ma giỏi võ nhất em từng biết, có khi chị ấy còn đánh thắng được cả Thiên tử quân ấy. Đêm hôm nọ em còn thấy một ông tướng của Tàu xin thua khi chị ấy chỉ vừa mới... -Ta biết Ngọc Hoa giỏi võ nhưng để quy tụ những vong hồn về cùng phe với Ngọc Hoa, liệu có phải do Ngọc Hoa đánh bại họ không? -Điều này... Có ba ông Tam theo phe chị Ma hình như ban đầu là do tôi thuyết phục, đội nghĩa binh khăn trắng là do chị Ma bỏ tiền ra thuê, tri huyện thì sau khi được giải cứu thì trở nên đặc biệt ưu ái đối với tôi nhưng vẫn là mối quan hệ của chị Ma. -Ta thấy rằng ngươi thiên về văn còn Ngọc Hoa thiên về võ, đúng là kỳ lạ. Ta cứ có cảm giác ngươi là người liên kết mọi người với nhau, cũng như ta với Ngọc Hoa, ban đầu ta rất ghét cô ta, bây giờ thì bớt đi một tí. -Chị Ngọc Hoa tốt mà. -Ta có nói cô ta xấu bụng đâu, cũng là do ngươi luôn kiên trì nên ta có cái nhìn khác về cô ta. Ngươi tốt bụng, cô ta lại dạy dỗ ngươi thì hẳn cũng là một con ma tốt bụng. Từ sau lần đám kia đào miếu của ta, ta đã nghĩ rất nhiều, ngươi là kẻ đa mưu túc trí. Nhất định kiếp trước ngươi đã tích phúc rất nhiều. -Ui... làm sao mà biết kiếp trước được hả chị. -À ừ... Bây giờ ngoài Ngọc Hoa thì ngươi còn có thêm mấy ông tướng, rồi cả đám tướng tượng đất như lời Thổ Địa nói, rồi lại thêm cả ông sư cao tay nữa. Chậc chậc! Xưa kia như vậy là đủ sức tạo lập một sứ quân rồi đấy. -Chị nghĩ gì mà xa xôi thế, em thấy được chơi như thế này cũng là thích rồi. -Đinh Tiên Hoàng lúc nhỏ cũng chơi đánh trận giả đấy, ngươi biết chứ? -Em biết, mà thời nay làm gì còn vua chúa. -Thời nào chẳng có vua chúa, chỉ là khác đi cách gọi mà thôi. -Điều này thì chị nói cũng có phần đúng nhưng em nghe bạn bè em bảo là lớn lên em sẽ không theo nghiệp nhà binh hoặc làm quan được đâu. -Tại sao? Ta thấy ngươi thông minh đó chứ. -Có dịp em sẽ kể cho chị sau, chuyện dài và phức tạp lắm. -Haizzz. – Chị Đẹp thở dài. – Thời nào cũng phức tạp, chẳng cứ gì thời nay. Ba tuần binh ma nay đã thành sáu, trong số đó có cả ma Vành, gặp anh ấy tôi có chút ngạc nhiên còn anh ấy thì toét miệng cười. -Tao biết mày sẽ mua nhiều hơn một chai. – Ma Vành quay sang nói với những vong hồn khác. – Đấy, tao nói có sai đâu, thằng này rất hào sảng. Sau này nó làm ma già thì tao nhất định sẽ ưu tiên nó, chúng mày thấy sao? -Đồng ý! Chị Đẹp nhận phần theo dõi để sáu tuần binh ma ngồi quây lại với nhau cạnh bụi tre uống rượu, tôi lấy trong ba lô ra mấy nén hương rồi cẩn thận cắm sâu vào trong bụi tre, mùi hương tỏa ra làm giảm đi âm khí, tính ra xung quanh tôi cũng có đến bảy vong hồn chứ ít ỏi gì. -Cứ đứng nhìn như này mãi à? – Chị Đẹp hỏi tôi. -Thì theo dõi mà chị, mới đứng một lúc chị đã chán rồi hả? -Xời! Ngươi có biết ta đã đứng nhìn cánh đồng làng hơn bốn trăm năm rồi không? Nếu thi đứng nhìn như này thì xem ra chẳng ai qua được ta ở cái làng này đâu. -Tiểu thư nói đúng đấy. – Ma Vành xen vào nói. – Thần giữ của chẳng đi được đâu nên nếu thi việc đứng và nhìn mãi một cảnh vật thì bọn ta cũng chào thua. Nhưng nhờ có mày thì ít nhất ở làng này cũng có hai Thần giữ của được đi ra khỏi đất thiêng của họ. -Sao lại nhờ em? -Mày hỏi tiểu thư ấy, cô ấy còn rõ hơn tao. -Sao lại nhờ em hả chị? -Chả phải sao? Nếu ta không vô tình quen biết ngươi thì có thể bây giờ ta vẫn đang canh giữ một cái kho rỗng, nhờ quen biết ngươi nên tránh được kiếp nạn đó và được đi ra ngoài một chuyến. Bây giờ cũng vậy thôi. -Vậy còn người thứ hai là ai? – Tôi quay lại hỏi ma Vành. -Là Ngọc Hoa Công chúa chứ còn ai vào đây nữa. – Ma Vành đáp lời tôi. -Tao nhớ trước đây Ngọc Hoa Công chúa cũng như tiểu thư đây, quanh quẩn mãi trong khu đất ấy, nhiều lần đi tuần bọn tao đều thấy cô ấy múa kiếm và luyện võ, đêm trăng nào cũng thế chúng mày nhỉ? – Ma Tài nói xong thì cho vài hạt lạc vào miệng. -Hình như cô ấy tự do đi lại khoảng mấy năm nay rồi, tao không nhớ lắm. – Một tuần binh ma mà tôi không biết tên gật gù cái đầu. -Tao nhớ mang máng thì... hình như mùa hè năm Qúy Dậu. Dạo ấy âm phần làng mình bắt đầu có tí lộn xộn, ngài tuần đinh bắt bọn mình đi tuần suốt đấy thôi, chúng mày không nhớ à? – Một tuần binh khác nói tiếp. – Tao còn nhớ đợt ấy có giấy từ đâu về ấy, tụi mình được lệnh là Ngọc Hoa cô nương có đi đâu cũng không được tra hỏi. -Ừ, tao nhớ rồi, cũng lạ nhỉ. Đợt mới được tự do đi lại thì cô ấy đi làm quen khắp làng, thấy cái gì cũng lạ, cũng hỏi. Cô ấy cũng là người dễ mến và hay giúp mấy con ma nghèo đấy. Tôi và chị Đẹp đứng lặng im nghe những vong hồn đang rượu vào lời ra, chị Đẹp nhìn tôi, tôi cũng lắc đầu ra hiệu đừng có hỏi gì, để kệ họ nói. Dù sao tôi cũng muốn biết những bí ẩn xung quanh chị Ma, còn rất nhiều điều mà tôi chưa được biết về chị ấy, thậm chí cả bộ váy đỏ lần đầu tôi gặp. Ma sợ màu đỏ mà chính chị ấy lại mặc bộ đồ màu đỏ và chỉ thích duy nhất màu đỏ, thật lạ kỳ. -Tao nghĩ Ngọc Hoa thân thế không đơn giản, quả nhiên đúng, cô ấy là Công chúa chứ đùa à. -Cô ấy không thích làm Công chúa, tao cảm thấy như vậy. Trước hay sau khi được phong thì cô ấy vẫn như vậy, còn cái tính đỏng đảnh của bọn con gái thì chúng mày lạ gì, con gái đẹp thường hay như thế. Ta nói vậy có đúng không Ngọc Khuê cô nương? -Hì... – Chị Đẹp gượng cười. -Ơ, thế không phải vì là Công chúa nên cô ấy được tự do đi lại như thế à? -Mày dở à, nếu không được tự do đi lại thì chắc gì đã được đi nhận cái sắc phong ấy, là cô ấy tự đi nhận chứ không ai mang về làng, đó là điều lạ đấy. -Cô ấy đúng là bí ẩn. Nào, uống vì sự bí ẩn của Công chúa làng ta. Chị Đẹp hỏi tôi: -Ngươi không biết vì sao cái Hoa lại được tự do đi lại như thế à? Tôi lắc đầu đáp: -Em có hỏi một hay hai lần gì đấy đều bị gạt đi nên em không hỏi nữa. Điều ấy thì quan trọng gì? -Rất quan trọng! Thậm chí cực kỳ quan trọng. -Tại sao? -Ta đây muốn được ra ngoài để báo thù phải chờ lệnh quan trên vì đất của ta không ai vào được thì ta cũng không được ra, bước chân ra khỏi mảnh đất là tuần binh làng này đánh cho mềm xương, dù có né được tuần binh của làng thì còn quan binh. Ngươi phải hiểu rằng để có lệnh đi lại như này thì phải mất hàng tháng hoặc vài tháng chờ đợi. Ngọc Hoa chỉ tốn một đêm, một đêm ngươi có hiểu không? -Thì chị ấy quen biết rộng, quan tri huyện còn nể mặt chị ấy mấy phần cơ mà. -Người cấp giấy lần này là ai ngươi biết không? -Chả phải ông tri huyện họ Đặng hay sao? Ông ấy sợ chị Ngọc Hoa vì chị Ngọc Hoa giỏi võ. -Ha ha ha... – Chị Đẹp cười. – Ngây thơ, ngươi đúng là trẻ con. -Mày đúng là trẻ con. Ngài tuần đinh từng kể cho bọn tao rằng ma trong huyện này đồn rằng Ngọc Hoa Công chúa từng kề gươm vào cổ ngài tri huyện, đánh ngã quan đốc trấn, đại náo huyện đường, điều đó đúng không? Tôi gật đầu xác nhận. -Nhưng sau sự việc đấy thì chẳng có quan binh nào đến hoạnh họe. Tổ sư, đợt ấy bọn tao nghe tin chỉ thiếu nước đái mẹ ra quần, mấy đêm liền nơm nớp lo sợ quan binh trên huyện kéo xuống vây làng hỏi tội. Ngài Xã Thần cũng hãi, ngài tuần đinh cũng hãi... – Ma Vành kể. – Nếu quan trên truy tội thì bọn tao dính hết vì ma trong làng dám dọa cả quan trên, tội ấy to lắm mày đéo biết đâu, làm ma tự khắc có người dạy mày. Tôi nhăn mặt nhớ lại, hình như sau vụ ấy không thấy quan huyện vạch tội, điều này đúng là trái với lẽ thường tình. Dù là Công chúa nhưng làm loạn nha môn lại chẳng ai phàn nàn thì có gì đó không đúng thật. -Mà sau cái đận ấy, quan binh cũng chả thèm đi tuần ở khu này nữa, nếu có đi tuần thì chỉ đến cầu Khoai là quay lại thôi. -Sao lại thế? – Tôi hỏi ma Vành. -Tao biết đéo câu, cắc ké như bọn tao nghe nơi nồi chõ rồi đoán già đoán non thôi. Quan binh huyện nhà không đi tuần, cũng không phàn nàn gì bọn tao thế là ấm rồi. Tôi quay sang hỏi chị Đẹp: -Ban nãy chị nói gì nhỉ? À, không phải ông tri huyện ký giấy cho chị à? Chị Đẹp lắc đầu. -Quan huyện to nhất rồi còn gì nữa? – Tôi thắc mắc. Chị Đẹp nhếch mép cười lắc đầu không nói, tôi nhăn mặt suy nghĩ, chị Đẹp liếc mắt nhìn mấy anh tuần binh rồi bước lại gần tôi nói rất nhỏ: -An phủ sứ ký giấy! Tôi ngẩn người ra một hồi nhìn chị Đẹp và tỏ vẻ không tin. Chị Đẹp cười nhẹ, đưa ngón tay lên miệng ra dấu không được hỏi thêm. Tôi ngạc nhiên vì chẳng hiểu ông An Phủ Sứ là ông nào định hỏi chứ có gì đâu. -“Chả lẽ ở huyện này còn có ông to hơn cả ông tri huyện họ Đặng cơ à?” Tôi thầm nghĩ trong đầu nhưng chẳng thể biết được, tí nữa hỏi thêm sau, hai tay khoanh tròn, mắt nhìn chăm chăm về phía ngôi nhà trước mặt, tôi lục lại ký ước của mình, sau một hồi thì tôi quay lại hỏi mấy anh tuần binh ma: -À, nãy các anh bảo là chị Ngọc Hoa được đi lại tự do năm nào nhỉ? -À... Quý Dậu. Tôi dùng đốt ngón tay để nhẩm đếm, sau gần nửa phút thì tôi tự nói một mình: -Ây, thế là chị ấy cũng đi lại tự do được sáu mươi lăm năm rồi cơ à, thế thì cũng lâu rồi. -Sao lại sáu mươi lăm năm? Ta nhớ là chỉ vài năm gần đây thôi. – Chị Đẹp đã nghe thấy lời tôi lẩm bẩm một mình nên đáp lại. – Ngươi còn trẻ con mà biết tính như thế là cũng là giỏi nhưng ngươi nhầm, năm Quý Dậu mà mấy anh tuần binh đây nói là rất gần, năm nay là Mậu Dần. -Hả? Là mới được đi lại tự do có năm năm thôi ạ? Chị Đẹp hai mắt dường như vẫn không rời ngôi nhà hai tầng trước mặt gật đầu xem như lời đáp. -“Năm năm à... năm năm...” Tôi lại nghĩ trong đầu, dường như có điều gì đó vừa vụt qua trong suy nghĩ của tôi nhưng cố nhớ thì tôi lại không thể nhớ được mình vừa nghĩ ra cái gì. -“Năm 1993 à? Mình vừa nghĩ ra cái gì ấy nhỉ?” --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi