*** Tôi chạy thẳng thêm khoảng gần ba trăm mét thì rẽ phải, bên kia mương Khoai thấy lố nhố rất nhiều vong hồn trong trong bãi tha ma, tôi chợt nhớ quan huyện đã tăng cường khoảng một trăm lính không hiểu đóng trại chỗ nào, chả lẽ trong bãi Cầu Khoai luôn? Rẽ phải thì tiếp tục chạy thẳng trên con đường đất nhỏ, bên tay phải là lũy tre, thi thoảng có một vài cây cao trong những khu vườn của nhà dân mà ban đêm tôi không biết là cây gì, rất có thể là những cây mít. Bên tay trái con đường nhỏ này cũng là một rãnh nước nhỏ rồi tới cánh đồng làng. Tôi chạy chậm lại khi nhìn thấy phía trước là hai hàng Kim quân đứng dọc hai bên đường đất, chị Đẹp chạy ngược lại phía tôi, đằng sau chị ấy là Lê Tam tướng quân và một nhóm khoảng hai mươi nghĩa binh khăn trắng, màu trắng luôn dễ nhìn trong bóng tối. -Sao lại chạy ngược lại thế ạ? – Tôi hỏi chị Đẹp. -Ta gặp ông Tam đi đến, ông ấy dẫn binh giải cứu cho ta và ngươi. -Hai người bọn họ đâu rồi ông? -Lúc này có lẽ bọn nó đã đến nhà bà ngoại của cháu rồi, chưa rõ bọn nó có vào bên trong hay không. – Lê Tam tướng quân nói. -Vậy chúng ta mau đuổi theo, phải đuổi chúng đi. Bát hương của chị Ngọc Khuê cháu mới nhờ sư thầy bốc lúc tối. -Hai ông kia đang cùng nghĩa binh trấn giữ lối vào khu vườn, ngài tuần binh cũng sẽ mau chóng yểm trợ. -Vậy ông mau dẫn chị Ngọc Khuê về nhà càng sớm càng tốt, con chó Vện chắc vẫn nằm ở ngoài cửa nhà, chỉ cần nó sủa thì đám ấy không dám vào, đêm qua pháo hoa bắn tứ tung ngoài cánh đồng kiểu gì cũng có người để ý. -Còn ngươi thì sao? -Em chạy chậm, em sẽ đến sau. Tôi đổi lệnh, đội Kim quân sẽ nghe theo sự chỉ huy của ông Lê Tam, trước khi chạy đi, ông Lê Tam nói: -Ta đã cho người chạy về báo Công chúa. Chị Ngọc Khuê theo sát ông Tam, đội Kim quân đi giữa còn nhóm nghĩa binh đi sau cùng, tôi cũng chạy đuổi theo nhưng chỉ vài chục mét thì mất dấu bọn họ, tốc độ chạy của ma thì làm sao mà tôi theo kịp cho được. Tôi tạm dừng để thở và tranh thủ tính toán, bỗng nhiên nghe tiếng chị Ma đuổi đến từ phía sau: -Tại sao lại dừng ở đây? -Ớ, sao chị lại đi đằng này? -Đường nào chẳng đi được. Phía sau chị Ma bây giờ mới có một nghĩa binh khăn trắng chạy đến, tôi lập tức hiểu ra vấn đề là ngay khi nhận được tin tức thì thay vì đi lên lũy tre nhà bà ngoại tôi thì chị ấy lại đi vòng ra đầu làng đuổi theo lối tôi vừa đi qua, chắc lo tôi bị phục kích. Tôi nói vắn tắt tình hình lại cho chị Ma, trước khi chị ấy vọt lên trước, tôi cũng kịp tung ra hơn ba mươi Kim quân đi theo sau làm hộ vệ. Vong hồn nghĩa binh khăn trắng không chạy theo chị Ma mà đứng lại, dường như anh chưa có lệnh mới hoặc đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, bởi vậy tôi lên tiếng nhờ vả: -Ông có thể tìm ông Trịnh Phi Nhạn giúp cháu được không? Vong hồn này gật đầu rồi chạy vọt lên phía trước, trong chớp mắt đã không còn thấy hình bóng nữa. Trên con đường đất nhỏ tối om, dưới những tán cây chìa ra đường chỉ còn lại tôi và đội Hỏa binh, dĩ nhiên tôi không có gì phải sợ hãi, đầu óc tôi đang hoạt động hết công suất, kể cả khi tôi sải những bước dài dọc theo con đường tối tăm này. Tôi đang nghĩ cách để sớm kết thúc những sự việc đang diễn ra này một cách nhanh gọn, mục đích sau cùng là đuổi những người trong ngôi nhà hai tầng đó đi thật xa và đảm bảo rằng họ sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa. Trịnh Phi Nhạn đến rất nhanh, từ lúc vong hồn kia đi gọi ông ấy thì tôi di chuyển được khoảng gần hai trăm mét đã thấy ông ấy từ phía trước chạy lại, tôi hỏi luôn: -Tình hình sao ông ơi? -Mày cẩn thận đấy, hai thằng người đó mang theo đoản đao, chắc bọn nó đề phòng con chó. Bọn nó chưa vào trong vườn vì con chó đứng ở bên trong sân cứ sủa vọng ra. Tôi nghe như vậy thì mừng thầm trong bụng, kế sách của tôi thật hiệu quả. -Thế hai người bọn họ đang làm gì? -Bọn nó dạt ra phía cánh đồng ẩn nấp, bà ngoại mày cầm đèn pin soi tứ tung trong vườn nên bọn nó chưa dám vào. Tao đoán bọn nó sẽ nằm rình đến khi yên ắng mới đột nhập vào. -Bọn họ không gọi âm binh ư? -Tao nghĩ là có, lúc tao đi bọn nó bắt đầu thắp hương ở ngoài cánh đồng. Tôi ngay lập tức giao đội Hỏa binh cho ông Trịnh Phi Nhạn và lấy ra thêm cho đủ khoảng một trăm tay súng và chừng ba chục Kim quân. -Ông dẫn binh đi trước đi, chị Ngọc Hoa đang ở đâu rồi? -Công chúa và một đội binh nhỏ đang ẩn nấp ở đoạn bụi tre gần nhà bà ngoại mày. Trịnh Phi Nhạn không mất nhiều thời gian để sắp xếp đội hình chiến đấu, chỉ hơn nửa phút sau ông ta đã biến mất cùng đội Hỏa binh, ông này có vẻ rất hào hứng mỗi khi chỉ huy đội quân bắn súng. Tôi chạy một đoạn nữa thì đến gò đất Đầu Rùa, tôi có chút ngạc nhiên khi nhìn thấy ma Tài đứng trên gò nhìn về hướng Bắc, tôi cất tiếng gọi thì anh ta chạy lại. -Làm người khổ nhỉ, chạy mãi mới đến được đây à? – Anh ta hỏi tôi. -Anh có biết lính của huyện đóng trại ở đâu không? -Biết. -Họ biết tin chưa? -Ừm... tao nghĩ là chưa đâu, làm gì ai báo, mọi người ai nhận được tin đều đổ hết về đây, mọi việc diễn ra nhanh quá mà. -Nếu anh biết lính đội lính nha môn đóng trại ở đâu thì đi báo cho họ đi, em nghĩ họ sẽ trợ giúp nhưng nhớ dặn họ nhận dạng phe mình không lại đánh nhau nhầm. -Được thôi, tao vừa thấy một đội lính cầm súng do hồn ma khăn trắng dẫn đầu, mày tin tưởng bọn họ sao? -Đều là người cùng quê phải tin tưởng nhau chứ anh, em có gì đâu để mà lừa gạt. Ma Tài quay người định chạy đi thì tôi bảo từ từ, tôi tung ra hai hạt gạo rang và nói với anh ta: -Hai người lính này sẽ đi theo bảo vệ anh, họ sẽ nghe lệnh anh, sau trận thì gặp em trả lại nhé, sáng ngày ra sẽ bị hỏng của em. -Oách ghê mày! Tao lính quèn lại có cả binh theo bảo vệ? -Anh chạy đi chạy lại như thế phải cẩn thận, em nghe ông Nhạn kia bảo là bọn họ có thể triệu âm binh đấy. Chia tay ma Tài, tôi hạ ba lô và giấu vào trong bụi tre phía bên phải vì trước mặt địa hình đã thay đổi, hoàn toàn trống trải, tôi lại không biết hai người kia đang ẩn nấp ở đâu, họ mang theo vũ khí lạnh, là đoản đao thật sự chứ không phải hàng mã, thứ đó có thể làm tôi mất mạng như chơi. Tay phải cầm Cuồng Phong kiếm, tay trái cầm lưỡi lê AK, tôi đi xuống rãnh nước cạn, lom khom men theo rặng tre bước nhanh về hướng Bắc, từ đây đến chỗ nhà bà ngoại tôi không còn xa nữa. Di chuyển thêm khoảng hai trăm mét thì tôi thấy chị Ma đang khom người chạy dưới rãnh nước cạn về phía tôi, đội Kim quân hộ vệ cũng có hành động tương tự. -Bọn nó đang gọi âm binh, chị nghĩ không chỉ là âm binh từ hạt đậu, có thể cả đám âm binh các cụ gì đó nữa. -Chị nhận mặt được bọn họ không? -Một thằng tối hôm qua đã đến, thằng kia là đứa cầm đầu. -Lão Dực ư? -Ừ! Bọn nó có mang theo đoản đao phòng thân, em phải hết sức cẩn thận, thứ đó không đùa được. -Em cũng có thứ này. – Tôi chìa lưỡi lê AK ra cho chị Ma xem. -Nếu trước đây em chịu học võ thì không sao chứ bộ dạng của em thì vũ khí nguy hiểm trong tay em cũng trở nên vô dụng. – Chị Ma vừa nói vừa lắc đầu. Tôi nghe tiếng chó sủa vọng đến. -Con Vện đang sủa hả chị? -Thêm vài con chó hàng xóm sủa theo nữa, tạm thời bọn nó chưa dám vào đâu. -Chị Khuê đang ở cùng ông Tam phải không chị? -Đúng. -Vậy em cần gặp ông Ba với Tam Ba để giao quân, em có kế hoạch khác. -Thì khấn gọi các ông ấy đi. -Nhưng... gọi kiểu gì cho đủ ba ông ạ? -Ừ nhỉ... Ngồi đây chờ chị một tí. Chị Ma ra lệnh cho đội Kim quân hộ vệ ngồi im tại chỗ, tôi ngồi đối diện với đội này, nhỏm đầu lên để quan sát nhưng tuyệt nhiên không thấy gì, hai người kia ẩn nấp ở đâu đó trong khoảng đen trước mặt, nền trời màu xám không giúp gì được cho tôi lúc này. Chị Ma quay lại cùng với khá nhiều... ma. Ngoài ba ông Tam còn có cả ngài tuần đinh, ông Nguyễn Thiết Côn, lại cả ma Vành chả hiểu sao lại có mặt và ngạc nhiên nhất là có luôn cả chị Đẹp, trong vài giây tôi tưởng bọn họ đang rủ nhau đi... ăn cỗ chứ không phải là sắp bước vào một trận chiến. Tuy nhiên, việc chị đẹp Lý Ngọc Khuê có mặt lại càng hay, thế mà ban nãy tôi chẳng nghĩ ra. -Hai thằng thầy phù thủy nấp ở đằng kia. – Ma Vành chỉ tay về hướng Tây Bắc, vậy ra lý do anh ấy có mặt. – Bọn đó đang khấn khấn vái vái. -Chó sủa inh ỏi như này bọn nó chưa thể vào được nhưng chắc chắn bọn nó sẽ chờ đợi để mò vào bên trong. – Ông Lê Tam đưa ra ý kiến. -Em có kế hoạch gì? – Chị Ma hỏi tôi. -Lúc nãy chị bảo có lão Dực tham gia nên em nghĩ chắc chắn lão ta sẽ huy động nhiều âm binh. Em đưa Hỏa binh cho ông Nhạn, ông ấy đâu rồi nhỉ? -Ông ta là một tay ranh ma. – Ông Lê Ba nói. – Ta thấy ông ta dẫn đội Hỏa binh dạt hẳn về phía Tây, có lẽ là chờ đợi âm binh xuất hiện là ào vào đánh úp. -Ở đây là đồng không mông quạnh, cháu nghĩ bọn họ sẽ không dùng cung thủ ẩn nấp trên cây cao như lần đầu làng nhưng vẫn phải cẩn thận. -Bọn ta hiểu. – Ông Tam gật đầu. -Cháu sẽ chia quân cho mọi người chỉ huy, chia hết luôn. -Em định làm gì? -Trận này em không tham gia, em muốn đánh úp ngôi nhà hai tầng, lão Dực ở đây lại càng hay, đêm nay tìm cách đánh cho bọn họ hết vốn đi. Binh của huyện thì khi nãy em có nhờ anh tuần binh Tài đi gọi rồi, phe mình càng đông càng tốt, vây lại diệt sạch. -Ta đồng ý, ta rất ngứa tay. – Ông Lê Tam Ba hồ hởi ngay khi nghe tôi nói. – Ta muốn đánh giáp lá cà. -Cháu sẽ giao binh cho ông, ông dẫn đi luôn nhé. -Ta sẽ trấn giữa trong vườn sau nhà, gần lối ra. – Ông Tam Ba xí phần. Tôi ném ra phía trước khoảng hơn ba chục Kim quân, đội này nhập vào đội hộ vệ chị Ma, tính ra cũng chừng năm mươi binh, ông Tam Ba dẫn đi ngay. Ông Nguyễn Thiết Côn chỉ nhận ba mươi Kim quân trộn với một đội nghĩa binh, đội này chọn vị trí hướng Bắc, ông Lê Ba cầm hơn bảy chục Kim quân rồi mau chóng biến mất về hướng Tây Nam, chẳng hiểu họ ẩn nấp vị trí chính xác nào, trời tối tôi không nhìn được gì. Ngài tuần đinh chỉ huy vong hồn của làng lên tới con số một trăm nhưng tôi vẫn đưa thêm cho ông ấy hai chục Kim quân, tôi giải thích rõ với những vị chỉ huy rằng hạn chế tối đa việc cho vong hồn cận chiến để giảm thiệt hại. Lực lượng của ngài tuần đinh đóng ở cánh đồng sau làng, hướng chính Bắc. Ông Lê Tam nhận hơn một trăm binh nằm phục luôn ở rãnh nước cạn nơi tôi đang ngồi, kéo dài về hướng Nam, nhóm này kiểu gì cũng hội quân với nhóm ông Lê Ba. Còn lại chị Ma, ma Vành và chị Đẹp. -Chị không giỏi chỉ huy, em biết đó điều đó mà. – Chị Ma nói. -Nhưng vẫn phải có binh bảo vệ chị. -Chị sẽ ở tại vị trí này. – Chị Ma chỉ tay vào rặng tre ngay phía sau lưng. – Từ đoạn này đến lối dẫn vào vườn sau nhà. Một đoạn mà chị Ma vừa nói dài khoảng bảy mươi mét, vì thế tôi lấy một nắm gạo rang ném mạnh ra xa, cũng phải hơn sáu chục Kim quân, họ nghe lệnh chị Ma, tất cả đều nằm sấp xuống rãnh nước cạn. -Quân đông như này thì chị làm gì còn cơ hội? -Chưa biết bên kia họ dùng binh gì nhưng kiểu gì cũng có loại mắt đỏ như than, chị cũng phải cẩn thận. -Được rồi. Thế em đi một mình? -Em đi với chị Khuê, em cần chị ấy là cột mốc. -Cái gì? Ta... ta tại sao lại cột mốc, ngươi... ngươi... -Cô không biết đánh nhau, cô đi theo nó làm cột mốc cũng còn giá trị hơn ở đây, cô định tham gia trận đánh bằng cách hát thật đấy à? – Chị Ma quay sang nói. -Nhưng ở đây sắp đánh nhau to, ta muốn xem... -Thằng bé muốn cô đi cùng ắt có lý do của nó, cô ở đây chỉ tổ làm vướng chân vướng tay bọn ta. Đao kiếm vô tình không dành cho chân yếu tay mềm như cô đâu. -Ta... ta có thể điều khiển con Vện. -Trong vườn sau có ông Ba rồi, ông ta sẽ thay cô làm việc ấy. Cô ham vui thì đi với thằng bé còn vui hơn, ở đây không vui đâu. -Nhưng mà... -Bình thường ta và cô ngang vế nhưng lúc đánh trận cô phải nghe ta. – Chị Ma kiên quyết. Chị Đẹp ỉu xìu, tôi lặng thinh không nói gì. -Còn tao, mày... mày có gì cho làm không? Chả lẽ tao lại bị ra rìa à? – Ma Vành lên tiếng, anh ta chỉ tay vào mặt giống như sợ tôi quên mất anh ta vậy. -Có, anh kỳ này có việc rất quan trọng. -Hả? Việc gì quan trọng? -Tí nữa mà giao chiến em đoán kiểu gì chị Ngọc Hoa cũng lại ở trên ngọn tre nhỉ? – Tôi quay sang nhìn chị Ma hỏi. -Ừ, thì sao? -Số binh mã vừa rồi sử dụng đã nhiều nhưng có thể chưa đủ vì không biết địch mạnh yếu ra sao, nếu xuất ra nhiều binh quá không có chỗ mà trú ẩn. – Tôi vừa nói vừa đưa mắt nhìn ba vong hồn ngồi trước mặt. – Anh Vành đây sẽ nắm giữ đại quân đóng ở hướng Nam, chỗ gò đất Đầu Rùa, chị thấy cần bổ sung quân ở đâu thì ra hiệu cho anh ấy. -Chị hiểu rồi. -Tao không hiểu. -Anh không hiểu em sẽ giải thích sau, anh và chị Ngọc Hoa thống nhất với nhau ám hiệu về Kim quân, Hỏa binh và tám hướng đi, mau còn đi. Chị Ma quay sang nói với ma Vành các ám hiệu, chưa đầy một phút đã xong. Tôi tạm biệt chị Ma và leo lên bờ ruộng, lom khom chạy về hướng Nam, ma Vành chạy trước, chị Đẹp chạy theo sau. Bên rãnh nước cạn cơ man mà Kim quân nằm sấp ẩn nấp, khi gần đến gò đất Đầu Rùa tôi mới thấy đội của ông Lê Ba, đội này cũng nằm rạp xuống mặt ruộng, riêng có ông Lê Ba ngồi xổm quan sát, hai bên chào nhau thêm một lần nữa. -Nãy anh nghe rõ hết các vị trí của phe mình rồi chứ? – Tôi hỏi ma Vành. -Nhớ, tao là lính mà, mấy việc đấy có gì đâu. -Anh Nẫm đâu rồi anh nhỉ? -Nó ngoài Cầu Khoai. -Tìm cách bảo anh ấy về đây với anh luôn, ban nãy anh Tài kia đi gọi lính nha môn không biết có quay lại chỗ này không, em quên dặn. -Tao sẽ tự sắp xếp được. Bây giờ mày tính làm gì nào? -Thì nãy em nói rồi, nay anh là đại tướng luôn. Túi gạo rang còn một ít tôi lưỡng lự rồi đút vào túi, lấy ra túi mà buổi trưa sư thầy mới cho, túi này to hơn. Tôi tung ra phía trước một nắm gạo rang to, rồi thêm một nắm nữa phải ném mạnh về phía trước, tất cả đều gọi Kim quân, một hàng ngang trước mặt, nhẩm đếm có tất cả mười bốn binh lính cầm gươm mặc giáp nhẹ. -Tổng cộng khoảng gần bốn trăm lính, đông quá, nhìn rất có lực! Ma Vành chạy lướt một hàng dọc rồi trở lại chỗ tôi và chị Đẹp đang đứng và nói. -Vậy phải thêm khoảng một trăm nữa, cho đủ năm trăm. Một nắm gạo nhỏ hơn được lấy, tôi cố ném mạnh về phía khoảng trống bên phải mình, Kim quân hiện ra bạt ngàn. -Anh nên chia thành mười đội, mỗi đội năm chục lính là được, có như thế thì khi anh tung binh vào khu vực nào cũng dễ. Ma Vành từng là một người lính, ít nhiều anh ta cũng có kinh nghiệm sắp xếp nên không khó để chia đại quân thành mười đội, mỗi đội hai hàng dọc và lùi lại phía sau thêm hai mươi mét. Để thêm phần an toàn, tôi gọi ra thêm hơn bốn mươi tay súng, nhóm này trở thành đội thứ mười một do ma Vành chỉ huy, anh ấy cũng biết dùng Hỏa binh mà. -Như này đủ phê chưa? Vành đại tướng quân? – Tôi vừa cười vừa hỏi. -Đm, hoành tráng thật sự. -Anh đừng quên nhiệm vụ của mình nhé, bổ sung quân kịp thời, nếu cấp hết rồi thì anh cũng tham chiến thôi. Anh giao binh cho ai thì binh sẽ nghe người ấy, cái này chắc em không phải dặn anh nữa. -Tao biết rồi, tao phải thằng ngu đéo đâu. Mày cũng phải cẩn thận đấy, ma tao thấy mày đéo sợ nhưng người thì tao tin là bọn nó đéo sợ mày. -Em biết chứ. Tạm biệt ma Vành, từ ruộng lúa đang đứng, tôi bước nhanh vào đường đất cạnh lũy tre và chạy bắt đầu kế hoạch của mình, chị Đẹp bám sát phía sau. Vừa chạy tôi vừa lấy từ trong túi quần ra chỗ hạt gạo rang còn dở và gọi được một đội hộ vệ hơn hai mươi lính cùng mười Hỏa binh, số quân này tôi trộn lẫn và lệnh của họ bảo vệ chị gái mặc bộ váy xanh, mặt đang phụng phịu chạy phía sau chẳng nói lời nào, chắc là giận tôi. Tôi đoán chừng bây giờ chưa đến nửa đêm, đêm nay khó mà về nhà ngủ được rồi, mai lại phải nói dối. Đây cũng là lần đầu tiên mà tôi sử dụng nhiều binh lính từ gạo rang như vậy mà lại không trực tiếp chỉ huy hay giám sát. Tôi nghĩ rằng những vong hồn mà tôi vừa giao binh cho họ là những vong hồn có thực lực và đầy lòng nhiệt huyết bảo vệ làng xóm cũng như... thích loạn. Lão Dực phá miếu chị Đẹp thì tôi phá quấy nơi hắn ở. Tôi còn Cuồng Phong kiếm trong tay cùng phân nửa túi gạo rang trong ba lô và nước giải, lựu đạn vải... trong kế hoạch này thì nhất định phải có người làm hoa tiêu, chị Ma bận đánh trận thì chị Đẹp lại quá phù hợp. --- ***
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi