Hệ thống cho cậu đi cứu nhân vật chính bị kẻ ác đồng hóa, như vậy, việc đầu tiên cần làm chính là giúp đỡ phá án, bắt kẻ ác tống vào tù.
Chưa nói Thẩm Quang Minh có phải nhân vật chính hay không, nếu không giải quyết nhanh đám người độc ác đấy, sớm muộn bọn chúng cũng sẽ tìm tới người mang thể chất đặc biệt là cậu.
Lương Chấp nói: "Bọn chúng để lại nhẫn là có ý nghĩa sâu xa gì không, ví dụ như ngôn ngữ loài hoa gì đấy."
Thẩm Quang Minh thở dài một cái, rõ ràng anh rất nhức đầu với vụ án: "Điều tra nguồn gốc nhẫn, chiếc nhẫn này là sản phẩm tiêu biểu của một công ty trang sức, bán ra toàn cầu, không có cách nào tìm được đầu mối hữu dụng từ chỗ đấy, hơn nữa ngôn ngữ của hoa bách hợp là trăm năm hòa hợp, tượng trưng viên mãn."
Lương Chấp dù có đọc nhiều tiểu thuyết trinh thám hơn nữa thì bản chất vẫn là một tên ngu ngơ, khác xa loại người thông minh có thể chợt lóe linh quang, cung cấp manh mối quan trọng, nên nghe Thẩm Quang Minh nói vậy, cậu cũng không nói được đề nghị gì.
"Đội trưởng Thẩm, sữa đậu nành và bánh quẩy của anh đây." Lúc này, có một cảnh sát giao đồ ăn cho Thẩm Quang Minh.
"Cám ơn." Thẩm Quang Minh cắn một cái bánh quẩy, còn lại đều cho Lương Chấp.
Lương Chấp vốn huệ một trận nên miệng không khẩu vị, nhưng mùi thơm sữa đậu nành lại gợi cơn thèm ăn, cậu liền cắm ống hút uống.
Hệ thống nhìn Lương Chấp lúc nãy còn huệ mật xanh mật vàng vì thi thể, giờ đã đứng ăn uống ngay bên cạnh xác chết, nó không nén được tiếng thở dài: "Sức thích ứng của cậu mạnh thật..."
Lương Chấp hút một ngụm sữa lớn, hơi phiền muộn nói: "Người là sắt, cơm là thép mà." (*)
(*) Người là sắt, cơm là thép, đừng để bụng đói một ngày - Nhân thị thiết, phạn thị cương, nhất nhật bất cật ngạ đích hoảng. Câu thành ngữ của Trung Quốc nhắc nhở sự quan trọng của việc ăn uống, bổ sung năng lượng cho cơ thể.
"Người là sắt, cơm là thép" là câu đã rút gọn của cụm "Người là sắt, cơm là nguyên liệu biến sắt thành thép". Người xưa so sánh cơ thể con người với sắt cứng, nhưng dù sắt cứng đến đâu chăng nữa cũng sẽ bị rỉ sét, bị hỏng; nên sắt cần luyện thành thép để cứng hơn, không bị hư hỏng và cơm chính là vật liệu giúp sắt (con người) biến thành thép.
Thi thể được chở đi, sau khi dọn dẹp xong hiện trường, Thẩm Quang Minh nói với Lương Chấp: "Tôi phải về nhà một chuyến, chi tiết vụ án còn cần chờ báo cáo khám nghiệm xác, sau đấy tôi sẽ nhận phỏng vấn của ông."
Lương Chấp làm sao sẽ chịu tách khỏi Thẩm Quang Minh, thể chất hấp dẫn sát nhân vốn làm cậu không có cảm giác an toàn, hôm nay lại còn nhìn thấy tử trạng thê thảm của người chết nên vẫn sợ hãi, cậu nói: "Tôi về nhà với ông đi, lâu rồi tôi chưa gặp hai bác, cũng nên đến thăm hai người một chút."
Thẩm Quang Minh cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười một tiếng, vẻ mặt đang nghiêm trọng cũng dãn ra, anh chế nhạo: "Tôi thấy ông ngán ăn hàng quán rồi nên muốn đến nhà tôi ăn chùa chứ gì?"
Ba mẹ của Lương Chấp ở thế giới này quanh năm đều ở bên ngoài, trong nhà chỉ có cậu và đứa em gái, hai người cũng bận rộn công việc nên thường đặt đồ ăn ship tới cho qua bữa, tuy nhiên cái chính là không biết nấu ăn.
Lương Chấp ho nhẹ một tiếng: "Không cần toạc móng heo như thế nha."
Hai người lái xe về nhà Thẩm Quang Minh, Thẩm Quang Minh lấy chìa khóa ra mở cửa, bước vào nhà gọi một tiếng: "Ba, mẹ, con về rồi."
Thẩm Quang Minh đi vào trong nhà trước, Lương Chấp không phải lần đầu tới nhà anh, cậu quen thuộc cầm dép đi trong nhà ra khỏi tủ.