Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 2: MẸ KẾ



Sau vụ việc ngày hôm qua Lệ Y vì đau đớn nên cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

"Lệ Y, con trốn chỗ này đi tránh để bọn chúng nhìn thấy mà bắt con lại."

Bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt lấy tay áo của bà, nước mắt rơi lã chã đầu vui xuống hai mắt nhắm chặt lại.

"Không, mẹ đừng…mẹ định ra đấy sao?"

Bà nghe vậy có chút buồn bã từ khuôn mặt lo lắng, giờ chuyển sang buồn bã hai bàn tay ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ của cô, một tay ôm ở sau lưng tay còn lại khẽ vuốt nhẹ tóc ôn tồn mà nói.

"Đừng sợ…mẹ không bỏ rơi con đâu."

Nói rồi bà vỗ nhẹ sau lưng của Lệ Y, dường như muốn nói rằng con đừng khóc.

"Mẹ…"

Tiếng ’Mẹ' dường như ngân dài có lẽ cô không nỡ lòng để mẹ bỏ mình lại.

"Mẹ đừng mẹ…"

Bà ngồi dậy chạy thật nhanh về phía trước, mặc cho Lệ Y có kêu to hay gào lên đi chăng nữa, bà vẫn không hề quay lại thay vào là vẫn đi lên phía trước.

"Không, mẹ đừng…"

Lệ Y giật mình tỉnh lại hai tay đặt ở trước ngực, cô thở hồng hộc bên thái dương mồ hôi từ từ rơi xuống đọng lại ở trên vai.

Cô theo bản năng mà quẹt đi trở lại trạng thái bình thường, khuôn mặt vừa rồi vừa hoảng giờ lại buồn bã hơn.

"Giấc mơ đấy…là cảnh tượng tối hôm qua…"

Lệ Y nghĩ lại chỉ biết bật khóc, đâu ai biết trước được mọi chuyện lại xảy ra đột ngột trước mặt hơn nữa còn ở trước mặt đứa trẻ tám tuổi cơ chứ?

Dịch chân mình sang bên phải giường, hai chân đặt xuống dưới sàn nhà Lệ Y đứng dậy mặc trên mình bộ quần áo màu hồng, nhìn bản thân mình trong gương cô không dám nhìn thêm gì cả, thay vào là nắm chặt lấy tay mình.

"Sao mình lại phải nhìn cơ chứ? Ha…"

Vừa thở dài cô chỉ biết vào bên trong thay quần áo lại, một lúc sau mới từ từ xuống dưới nhà cả người thẫn thờ cùng đôi mắt vô hồn đi xuống dưới.

"Hửm, Lệ Y con xuống dưới đây đi.”

Lệ Y sắc mặt không có cảm xúc gì, nhưng bước chân vẫn chần chậm đi xuống dưới, chẳng khác gì người không hồn cả.

Phú ông nhìn thấy cũng chẳng muốn nói gì, vì biết sau vụ ngày hôm qua, nó cũng đã trở thành một cú sốc đối với cô, không thể nào mà quên được.

Cách đó không xa một người phụ nữ với mái tóc đen ngang vai, được búi bằng một cái trâm bằng bạc, mặc trên mình là bộ quần áo sườn xám màu được xen lẫn vào là đen và đỏ cộng thêm cả xanh biển, nhìn trông tinh tế mà sắc sảo.

Cộng thêm vào là làm da trắng, ngồi bên cạnh có một đứa trẻ chững tầm sáu bảy tuổi ngồi bên cạnh.

Cô liếc nhìn qua mắt khẽ nhíu lại mà suy nghĩ.

’Ai ở đây vậy? Sao tự dưng lại có hai người lạ vào đây không lẽ…cha định đưa một người phụ nữ khác về làm vợ sao?'

Nhìn bóng người phụ nữ ngồi ở chiếc ghế Sofa mẹ mình từng ngồi, cô vừa tức vừa buồn hận mình không thể làm gì được.

’Mẹ…con muốn mẹ là người ngồi cái ghế sofa đấy, người ngồi đấy chính là mẹ, người luôn yêu thương và cổ vũ an ủi con, con không muốn nhìn thấy một người phụ nữ khác ngồi lên ghế mà mẹ từng ngồi, con không muốn…”

Lệ Y tức giận cô muốn mình chạy thật nhanh xuống dưới đẩy người phụ nữ kia mà nói rằng: "Cái ghế này không phải là ghế mà cô có thể ngồi được, chỉ riêng một người duy nhất mới ngồi được, cô không có quyền để ngồi."



Nhưng biết sao được, đây chỉ là những lời muốn nói của một đứa trẻ tám tuổi, là suy nghĩ không dám mạnh bạo nói ra được, để những suy nghĩ ấy ở trong lòng mình cất đi tất cả sự tức giận lẫn kìm nén vào trong.

Lệ Y đi một lúc mới ngồi xuống chiếc ghế dưới nhà, cô dựa lưng vào hai tay đặt ở trên đùi.

"Lệ Y nay ta có chuyện muốn nói với con một chút, đây là Uyển Nhị từ giờ cô ấy sẽ là mẹ của con, nên từ giờ con hãy gọi cô ấy là mẹ nha."

Đang im lặng suy nghĩ bỗng dưng nghe thấy ông nội vậy, cô giật mình đứng lên ánh mắt nhìn về phía ông mà chất vấn:

"Cha…tại sao cha lại kiếm người phụ nữ khác về đây? Chẳng phải con chỉ có một người mẹ duy nhất thôi sao? Cha kiếm về đây để cha muốn làm gì thì làm?"

Lệ Y không chấp nhận được, bởi vì trong lòng cô chỉ có một người duy nhất cô coi là mẹ.

Phú ông thở dài ra khẽ nhíu mày lại mà nói:

"Đây chẳng phải là ta đang giúp con hay sao, Lệ Y? Ta giúp con tìm một người mẹ để con không phải buồn bã chẳng phải vậy sao?"

Lệ Y nghe vậy không kìm chế được cảm xúc, cô trực tiếp hất chiếc đĩa ở trên bàn ánh mắt chuyển sang sự tức giận mà đáp trả.

"Con không cần, nếu cha muốn tìm mẹ chi con hãy tìm bà ấy đi, đối với con bà ấy là tất cả người quan tâm con yêu thương con một cách vô điều kiện, không ai có thể làm được như vậy."

Vừa nói nước mắt cô vừa rơi lã chã xuống dưới sàn, Uyển Nhị nhìn thấy vậy vội đi đến, một tay cầm lấy tay cô tay còn lại để sau lưng mà hỏi.

"Đừng khóc như vậy, Lệ Y con mà khóc thì nhìn con xấu lắm phải vui lên chứ?"

Lệ Y như bị chạm vào nỗi đau cô hất mạnh bàn tay của bà ta trừng mắt lớn tieng mà nói.

"Không phải việc bà nên quản, tôi có khóc hay không cũng không tới lượt bà phải an ủi."

Phú ông không để tâm trực tiếp tát vào mặt cô một phát ’Bốp' , khuôn mặt bên phải đã in hẳn dấu vết bàn tay đồng thời cũng đỏ lên.

Không gian bỗng chốc trở nên căng thẳng hơn, vốn dĩ vừa rồi còn giới thiệu nhau bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy.

"Cha…"

"Mày im đi, tao thấy mày nãy giờ chỉ biết buồn và buồn, lớn rồi đừng có trẻ con nữa nhõng nha nhõng nhẽo, cha tìm mẹ cho mày mày cũng không thích, vậy nếu mày không thích thì biến khuất mắt luôn đi."

Phú ông nói rồi không quên chỉ tay về phía trước Lệ Y theo hướng chỉ tay của ông cũng nhìn theo, chỉ thấy ở trước mặt mình là một không gian tối mịt dường như đến một cái tia nắng cũng không thể xuyên qua được.

"Cha…Cha…"

Theo bản năng của đứa trẻ con Lệ Y sợ hãi cả cơ thể đều run rẩy không dám nói gì cả mồ hôi từ trên trán cũng rơi xuống.

"Nếu còn dám làm vậy nữa, ta sẽ không ngần ngại ném con vào trong đấy đâu, Lệ Y."

Lệ Y không dám nói gì chỉ biết cúi đầu xuống, mắt cũng đã thâm quầng lên vì khóc nhiều.

"Rồi giới thiệu tiếp đi."

"Dạ con là Diệp Hạ năm nay con cũng được bảy tuổi, con rất mong được cha và chị giúp đỡ."

Nói rồi Diệp Hạ cúi đầu xuống một cách lễ phép, phú ông nhìn thấy hành động như vậy thì gật đầu lia lịa không quên lấy tay vuốt râu của mình.

"Rất tốt con thật là lễ phép đấy Diệp Hạ."

"Dạ, con cảm ơn cha."

Diệp Hạ nói rồi không quên mở nụ cười rồi quay sang nhìn về phía Lệ Y.

"Em chào chị, em là Diệp Hạ rất mong được chị giúp đỡ."



Vừa định đưa tay ra một cái cô không nói gì trực tiếp đẩy ra không quên nổi.

"Đừng chạm vào tôi."

"Chị…"

"Lệ Y ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi cái tính không chịu sửa đổi cái gì cả, lúc còn sống mẹ con dường như quá nuông chiều con nên giờ lớn, con chỉ biết làm loạn."

"Làm loạn? Nếu cha nghĩ xon như vậy thì con cũng xin phép đi trước."

Nói rồi, Lệ Y trực tiếp rời đi ngay trước mặt của phú ông không thèm quay lại nhìn một cái.

Phú ông nhìn thấy hành động của con gái mình như vậy, ông chỉ biết thở dài ra một cái.

Còn Uyển Nhị nhìn thấy mọi chuyện như vậy bất giác khẽ nhép môi lên, ánh mắt cứ nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn sau lưng của cô.

'Nhìn tình hình thế này…chắc chắn gia đình này sẽ chẳng bền vững được bao lâu, vợ hắn cũng đã chết con gái bây giờ không còn tin tưởng hắn nữa…đúng là hợp lý để mình làm theo kế hoạch mà.'

Uyển Nhị không quên cười khinh bỉ một cái, quay sang nhìn phú ông đi tới mà nói:

"Thôi anh đừng giận, con bé vẫn còn quá nhỏ tuổi sau vụ chứng kiến mẹ mình bị sát hại như vậy đứa trẻ nào cũng sẽ không thể chịu nổi được, đến cả người lớn còn không chịu được nói chi là người lớn được anh."

Vừa nói hai tay của bà ta khoác lên tay phú ông, ông chỉ khẽ thở dài ra một hơi lông mày nhíu lại mà nói nhỏ.

"Chắc vậy, con bé thấy sự vẫn còn quá nhỏ để nó ép buộc là có mẹ mới thì cái việc muốn hoà nhập cũng là khó."

"Vậy nên em bảo rồi, thay vì quát mắng chỉ trích em thấy anh nên để cho con bé không gian riêng đi với cả bắt đầu làm quen hoà nhập, thì dần dần con bé sẽ trở lại bình thường có khi còn vui vẻ trở lại ấy chứ?"

"Ừm anh nghĩ chắc vậy."

Phú ông quay lại đằng sau nhìn Diệp Hạ và bà ta mà nói:

"Thôi em với Diệp Hạ, hai mẹ con vào nghỉ ngơi đi chắc hai người cũng vì chuyến đi này mệt mỏi rồi."

Uyển Nhị nghe vậy khẽ lấy tay che lại cười nhẹ, ánh mắt hướng nhìn về ông.

"Không sao anh, cũng mệt chút thôi có gì em với Diệp Hạ cũng trở về phòng một chút đây."

"Ừ, vào nghỉ ngơi đi."

Nói rồi, phú ông đi tới ghế ngồi còn bà ta dẫn Diệp Hạ về phòng, nhưng đâu phải là nghỉ ngơi mà để theo dõi.

"Hửm vẫn còn thở dài được sao? Để xem rằng liệu ông làm được gì có thuyết phục được Lệ Y không?"

Vừa nói Uyển Nhị vừa nhìn mắt khẽ liếc nhìn về phía mà phú ông đang ngồi mặt tỏ rõ sự khinh thường.

Diệp Hạ thấy mẹ mình làm vậy vì tò mò mà hỏi.

"Mẹ…mẹ đang làm gì vậy."

"Chút chuyện thôi con có gì xíu nữa mẹ dẫn vào trong phòng nghỉ ngơi."

Diệp Hạ nghe bây cũng có hiểu chuyện một chút gật gật đầu mà đáp:

"Vậy con biết rồi ạ."

Nói rồi Diệp Hạ đi vào bên trong, còn Uyển Nhị tiếp tục theo dõi nhưng không phải xem tâm trạng mà là xem phản ứng của ông ta có quyết định gì?
— QUẢNG CÁO —