Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 38: LÃNG PHÍ?



"Tôi…Tôi…"

Nghe những gì người phụ nữ nói trước mặt mình như vậy, ông dường không thể nói gì được tất cả, giờ thay vì nói chỉ biết im lặng.

"Sao ông định nói gì? Vậy tối hỏi ông luôn có ai đời thuở nói rằng con gái ông là thứ quý giá, nhưng ông lại đem đi gả cho quỷ không? Nếu vậy thay vì ông nói là quý giá thì nên nói là không có giá trị nữa đúng không?"

"Không…Không phải vậy…"

Vừa mới dứt lời người phụ nữ liền dùng xúc tu của mình mà quấn chặt người của ông một cách không thương tiếc.

"Đừng có nói vậy trước mặt ta, thật là buồn nôn mà."

Nói rồi cô không quên để lộ ra vẻ mặt kinh tởm, không nghĩ ngợi gì bà ta liền dùng lấy tay mình bóp má của ông ta một cách mạnh bạo, ánh mắt liếc sắc lạnh mà nhìn.

"Cô…Cô…"

"Hửm?"

Bà ta không để tâm liền từ từ ép sát mặt vào, miệng bắt đầu há ra.

Thay vì là những cái khí thở bình thường, ngược lại là những con giòi đều là nhớp nháp chầm chậm bỏ ra.

Tuy ông không thể cúi xuống nhìn nhưng lại có thể cảm nhận được rằng có vật gì đó đang bò ra miệng mình.

’Chuyện gì vậy? Cô…Cô ta làm gì vậy?'

Những con giòi từ từ chui vào trong miệng của ông, cảm nhận được thứ ghê tởm đang đi vào bên trong, ông vội vàng quay đầu sang định phun ra, nhưng lại bị người phụ nữ trước mặt ghìm mạnh mặt xuống, trừng mắt mà nói.

"Hửm? Muốn sống sao?"

Nghe thấy câu ’sống' trong lòng ông như kiểu có thêm hy vọng vậy, khẽ gật đầu ánh mắt vừa rồi còn hiện lên sự sợ hãi, bây giờ trở nên ngoan ngoãn như cún con vậy.

Nhìn thấy hành động đáng thương như vậy, người phụ nữ khẽ đưa tay mình ra trước mặt nở một nụ cười ma mị rồi nói.

"Haizz, rất tiếc ông không phải là người mà ta thích? Vậy nên đừng có làm hành động như con gái, ông biết ông làm cái hành động đấy ta càng cảm thấy ngứa mắt lắm không?"

Nói rồi những con giòi vừa rồi còn đi chậm chạp, bây giờ lại di chuyển cực kỳ nhanh, một cách không dừng lại.

Thấy trên lưỡi mình đều toàn giòi, hơn nữa bọn chúng càng ngọ nguậy thì càng tiến sâu vào bên trong.

"K…Không…"

Hai mắt trợn tròn lên có chút đỏ ngục, một thứ gì đó ở con ngươi thì không ngừng ngọ nguậy, có khi để ý thấy bên khóe mắt còn có giòi bò.

Trong lúc mà ông ta không thể nghĩ rằng mình sẽ nhận được mọi thứ như vậy, khiến mắt có chút rơi lệ.

"Cha…"

Ông cố gắng đưa mắt nhìn về phía trước chỉ thấy một bóng dáng thướt tha, nhỏ nhắn từ từ chạy về phía ông, không nghĩ nhiều mà ôm chần lấy.

’Diễm…Diễm Hương…'

Nhưng tất cả mọi chuyện đều là suy nghĩ, vốn không hề có thật, có lẽ mà trước khi chết ông muốn mình có thể được nghĩ đến con gái.

’Ta thật sự…là một người cha tồi…’

Người phụ nữ nhìn thấy vậy liền nở nụ cười thỏa mãn, mắt khẽ nhíu lại mà nói.

"Đúng là tác phẩm mới của ta có khác, tất cả đều đẹp hơn những gì ta mong đợi."

Đợi khi tất cả con giòi gần như chui vào hết trong miệng của ông ta, gần như là kín chẳng còn chỗ nào để chứa cả, thậm chí những con giòi còn đang không ngừng ngọ nguậy.

"Haizz."



Bàn tay đưa lên mặt của ông, không kìm được mà khẽ vuốt ve một lượt.

"Đẹp vậy mà đã để ta kết thúc đi cái mạng sinh rồi, nhưng…một phần cũng là do ngươi để ta dễ dàng lấy được mạng thôi."

Nói rồi người phụ nữ liền từ từ thả lỏng xích tu ra, đến khi ông được thả lỏng ra thì cũng đã ngã khuỵu xuống đất.

Cơ thể bị quấn thật mạnh bởi xích tu, những vết tím lịm hẳn y như bị đánh vậy, con giòi ở trong miệng từ từ chui ra về phía vũng máu.

Sắc mặt hồng hào vừa rồi liền chuyển thành trắng bệch, không chút nào gọi là sự sống cả.

Không gian giờ trở nên yên tĩnh hơn, chẳng còn lấy một bóng ai cả chỉ có sàn nhà vũng máu và cả những con giòi đều không ngừng ngọ nguậy, lúc nhúc.

Với một thi thể ở bên cạnh, to lớn nhưng giờ cũng trở thành một cái xác không hồn.

’Cha à…đây là việc mà cha vốn dĩ nên phải trả giá.'

Phía không xa xuất hiện bóng dáng của nữ nhân, mặc trên mình bộ váy đỏ đầu không hề đội gì cả, ánh mắt nhìn về phía ông.

Thay vì là khuôn mặt bị rạch ra và con ngươi trắng đục, giờ chuyển lại là một người thiếu nữ mang trên mình khuôn mặt xinh đẹp vốn có.

Nhìn thấy cha mình bị người khác xiết chặt, con giòi đã đầy trong miệng, nhìn thấy cảnh này cô chỉ biết lấy tay nắm mạnh vào, không ngừng nghĩ.

’Con thật sự…chẳng muốn như vậy…tất cả đều…’

Diễm Hương nhìn cảnh tượng trước mặt nước mắt không cầm cự được mà rơi lệ, cứ lăn dài trên má của cô, dường như khó mà dừng lại được.

Chuyển về phía của Lệ Y, cô đang ngồi trên ghế Sofa ở phòng khách, vẻ mặt hiện rõ hẳn sự căng thẳng, hứa tay để ở trên đùi mà nắm chặt lại.

Trong không gian im ắng, chẳng có lấy một ai cả chỉ có mình cô ở đấy, nhưng vẫn im lặng chẳng có một chút động tĩnh gì cả.

‘Liệu…mình có thể trốn được không?’

Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu của Lệ Y, vẻ mặt căng thẳng tới mức mà lông mày nhíu lại vào.

"Cô định ngồi đấy mà suy nghĩ đến bao giờ, Triệu Lệ Y?"

Lệ Y còn đang suy nghĩ bỗng giật mình vội quay đầu lại, nhìn thấy Bạch Phong đang ở trên tầng, hơn nữa còn dùng tay mà chống cằm, ánh mắt nhìn về phia của cô.

"Anh…"

Cô giật mình vội vàng đứng lên, ánh mắt hiện rõ sự khó hiểu mà hỏi.

"Ý…ý anh là sao? Anh có ý định gì?"

Nghe vậy nam nhân chỉ khẽ cười rồi nhíu lại.

"Chẳng phải cô có ý định bỏ trốn sao?"

Không biết từ bao giờ mà anh đã ở bên cạnh mình, hơn nữa còn nói ở bên cạnh tai mình.

Lệ Y còn đang suy ngẫm lại, bỗng dưng nghe thấy vậy cô hoảng loạn, miệng không biết từ lúc nào mà khẽ mở ra.

"Anh…Anh xuống đây từ bao giờ vậy?"

Hoảng loạn cô vội vàng tránh ra một bên, tay để trên ngực một tay để ở dưới.

"Haha, tôi không đùa mà mỗi hành động của tôi là vậy mà, hơn nữa cô cũng biết tôi là quỷ à tôi dịch chuyển được xuống đất cũng là chuyện rất bình thường, mà cô cũng biết ma cà rồng cũng dịch chuyển được đúng không?"

Lệ Y nghe vậy liền suy ngẫm lại, một lúc sau rồi nói.

"Cũng đúng mà tôi không nghĩ quỷ lại phải dịch chuyển đâu."

Nghe vậy Bạch Phong khẽ nhăn mặt lại mà hỏi.



"Thế cô nghĩ là gì?"

"Lúc đầu tôi chỉ tưởng là nếu quỷ thì sẽ đi giống như con người, chả cần phải dịch chuyển gì cả nhưng sau khi thấy anh làm vậy tôi mới biết rằng là quỷ cũng phải dịch chuyển."

Nghe những gì mà Lệ Y nói nam nhân liền trở nên im lặng có lẽ nên nói là bất lực hơn mới đúng.

"Tôi chịu thua cô luôn rồi đấy Lệ Y, nghĩ gì mà toàn những thứ không đâu vào đâu."

Nói rồi Bạch Phong liền lặng lẽ rời đi,nhưng chưa kịp đặt chân xuống anh vội dừng lại không quên quay lại mà nói.

"Nếu mà cô muốn rời khỏi đây thì tôi không hề cấm, nhưng cô nên nhớ những gì mà cô quyết định mà không thể làm được, lúc đấy đừng trách vì sao tôi không nói trước."

Lệ Y nghe vậy hai mắt liền nhấp nháy được một lúc mà hỏi.

"Ý anh là sao Bạch Phong?"

Thấy cô hỏi mình như vậy nam nhân chẳng nói gì thêm liền ném một thứ gì đó trước mặt của Lệ Y.

Cô thấy thứ gì mà anh ném, vội vàng xòe hai tay ra bắt được lọ thuốc, vẻ mặt có chút căng thẳng mà hỏi.

"Bạch Phong, anh đưa cho tôi thứ gì vậy?"

"Cô không để ý vết sẹo trên mặt của mình sao?"

"Vết sẹo?"

Nghe thấy câu đấy Lệ Y đưa tay phải lên từ từ chạm vào đến khi thấy những cái vết thương sần sùi trải dài từ má lên đến mũi, cô mới sực nhớ ra.

"Đúng rồi, sẹo…nhưng sao anh lại đưa lọ thuốc này cho tôi vậy?"

Thấy cô hỏi vậy Bạch Phong không hề quay đầu lại hay đi về phía của cô, anh chỉ im lặng mà nói.

"Nếu giờ cô trở về nhà thì bà mẹ kế nhất định sẽ nhận ra cô, cô cũng biết nhận ra mình là cái gì rồi đúng không?"

Nghe tới đây Lệ Y mới nhớ ra không nghĩ nhiều mà nói.

"Đúng rồi, họ nhất định sẽ phát hiện ra tôi là Lệ Y, nhưng việc đấy có gì quan trọng đâu mà anh lại đưa tôi cái lọ thuốc này làm gì?"

Thấy cô không hề hiểu thậm chí còn ngang ngược nói vậy.

"Đến lúc đấy cô định làm lãng phí đi công sức mà Diễm Hương đã hy sinh cho cô sao?"

Nghe Bạch Phong nói vậy Lệ Y liền rơi vào trầm tư suy nghĩ lại, có lẽ cô cũng hiểu được lời mà anh nói, im lặng được một lúc tay nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay, gằng gọng nói.

"Tôi…Tôi biết…công sức mà Diễm Hương…đã làm cho tôi…hơn nữa tôi cũng không muốn ép cô ấy chết gì cả…"

Nói chưa dứt lời nước mắt trên khuôn mặt của cô từ từ rơi xuống, nam nhân nhìn thấy vậy chỉ biết dịch đến trước mặt Lệ Y, nhẹ nhàng đưa tay mình ra khẽ lau nhẹ nước mắt ở trên mặt, dịu dàng mà nói.

"Không sao, nếu cô hiểu được như vậy là tốt rồi, thay vì muốn về thì trước tiên cô uống lọ thuốc mà tôi đưa cho đi, nếu để hẳn khuôn mặt có sẹo này e rằng Uyển Nhị sẽ không tha cho cô đâu."

Lệ Y nghe vậy chỉ khẽ gật đầu cô không để tâm tới lời nói vừa rồi của anh.

"Ừm…tôi biết rồi."

Dứt lời cô mở nắp ra từ từ đưa lên miệng, những giọt nước ở trong lọ bỗng chốc đều bị cô uống cạn không chừa một giọt nào cả.

Lúc mà Lệ Y từ từ bỏ lọ xuống một điều kỳ lạ cũng xuất hiện.

Những thứ ánh sáng đều bay quanh theo cơ thể của cô, Lệ Y không hề hay biết ngược lại còn nhắm mắt lại.

Nhìn thấy chuyện trước mặt Bạch Phong không hề sợ hãi mà còn đi tới đưa tay phải ra vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn rồi nói.

"Ta, Bạch Phong một con quỷ sống hơn trăm năm, ta ra lệnh người hãy xóa hết vết sẹo này trên gương mặt của Triệu Lệ Y."