Bạch Phong chẳng hề quan tâm những lời mà con quái vật nói vừa rồi, anh tỏ rõ thái độ chán ghét, liếc ánh mắt tức giận mà nhìn về phía con quái vật.
"Loại như ngươi mới vốn để ta thấy ngứa mắt mới đúng, trước khi muốn nói ai đó tự suy nghĩ bản thân mình lại đi, đúng là chướng mắt."
Dứt lời Bạch Phong không nghĩ nhiều mà trực tiếp hiện hẳn trước mặt con quái vật,
Còn chưa để nó nhìn thấy nam nhân đã trực tiếp đưa tay ra, vào đúng vùng bụng của con quái vật.
Lúc còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ’Bùm' một cái một tiếng động nào đó văng xa con quái vật ra hơn mấy km.
’Cái gì vừa xảy ra vậy?'
Uyển Nhị ở bên trong thấy có thứ gì đó văng mình ra xa bà ta không dám tin, ánh mắt khẽ nhíu lại.
Con quái vật từ từ bỏ dậy, vẻ mặt chẳng hề có chút cảm xúc gì cả, vốn dĩ một phần đều là do bà ta điều khiển, nên việc ở trong cơ thể của Diệp Hạ dù có va mạnh tới đâu thì vẫn không hề hấn gì cả.
"Tsk, loại người như ngươi vậy mà còn dám lên mặt, đúng là đứa không biết điều."
Bạch Phong thay vì tức giận anh chỉ khẽ nhếch mép lên rồi hỏi.
"Có vẻ bà vẫn chưa biết tới Quỷ Thiếu ở bên kia nhỉ?"
Uyển Nhị nghe vậy bà ta cũng không suy nghĩ nhiều trực tiếp mà nói.
"Ta biết, có khi còn biết nhiều hơn ngươi đấy, với cả một khi đã là quỷ chẳng có kẻ nào lại dịu dàng mà còn không có cảm xúc như vậy đâu, nếu mà có chắc chỉ là do suy nghĩ ảo tưởng mà thôi."
"Ồ."
Nhận được câu trả lời của bà ta, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ.
’Đúng là còn non dại mà dù ngoại hình là của một bà già hơn bốn mươi tuổi, vậy mà lại còn ra vẻ thách thức có lẽ ta nên xử lý bà ta nhỉ?'
Nghĩ như vậy Bạch Phong chỉ biết khẽ cười thầm đâu hề để lộ ra dù chỉ là một chút.
"Bà có lẽ cũng còn non và xanh rồi."
"Hả?"
Nghe tới đây bà ta có chút kinh ngạc không dám nghĩ người nam nhân trước mặt lại dám nói mình như vậy.
’Cái tên nhãi ranh, vậy mà lại dám nói mình như vậy?'
Bạch Phong đọc được suy nghĩ của bà ta tức tới nỗi chỉ muốn ra và giết bà ta.
’Dám gọi ta là nhãi ranh? Xem ra còn chưa biết trời đất gì rồi.'
Không gian giờ trở nên căng thẳng hơn, chẳng ai nói với ai một câu cả, đến cả Lệ Y ngồi khuỵ xuống sàn nhà.
Cảm nhận được không gian có chút đáng sợ không phải riêng là mỗi căng thẳng mà nó còn có chút ngột ngạt vậy đến cả cô, mặc dù chưa xen vào nhưng cũng cảm nhận được rõ, không gian thật sự chẳng hề dễ dàng chút nào cả.
’Cái… Không gian này và bầu không khí này tại sao mình lại cảm thấy nó thật sự lại đáng sợ như vậy?'
Chẳng biết có phải là do cảm nhận hay không? Hay là do thấy không gian im ắng nỗi khiến cô cảm thấy có chút nhạc nhẽo?
Cô đưa mắt nhìn không gian trước mặt, thay vì là căn nhà còn nguyên bây giờ trở thành một đống đổ nát chẳng còn có chỗ nào lành lặn, tất cả đều đã trở thành đống tro tàn trước mặt của Lệ Y.
Nhìn lại mọi thứ cô chỉ biết cúi đầu xuống nước mắt rơi lã chã xuống hai của má hai bên, có lẽ vẫn chưa thể chấp nhận được việc này hoặc là do cô vẫn không nghĩ tới việc bà ta lại dám tới đây để phá đám.
"Thôi đừng có khóc nữa, bây giờ tất cả mọi chuyện đều cũng đã vậy rồi có khóc lóc hay không thì ngôi nhà này vẫn sẽ vậy, vẫn chẳng có gì thay đổi cả mật cho cô cô muốn nó vẫn nguyên, nhưng số trời đã vậy thì không thể nào thay đổi được."
Bạch Phong mặc dù không hề quay đầu xuống, nhưng anh có thể cảm nhận được người con gái đằng sau mình khóc là vì không thể chấp nhận mọi thứ xảy ra trước mặt mình.
"Ừ tôi biết chứ muốn khôi phục lại cũng không thể được, tất cả lẫn mọi thứ đều đã vậy chỉ là vì tôi muốn đến đây để có thể nhớ lại, những gì hồi còn nhỏ có lẽ cái cảnh lần đầu tiên quay trở lại về đây cũng là lần cuối cùng đối với tôi."
Nam nhân nghe vậy chỉ biết im lặng chẳng biết nên nói gì thêm sắc mặt vẫn như vậy vẫn là cái vẻ lạnh lùng chẳng hề lộ ra một chút biểu cảm gì cả.
"Nếu đã vậy thì có lẽ tôi nên sự cái người trước mặt giúp cô nhỉ?"
Nghe thấy anh nhắc tới người nào đó, Lệ Y chầm chậm ngẩng đầu lên ánh mắt hướng về phía anh mà hỏi.
"Người nào?"
Bạch Phong không do dự đưa ngón tay của mình chỉ thẳng trước mặt bà ta rồi nói.
"Người phụ nữ đã lấy đi tất cả mọi thứ của cô, chẳng phải là bà ta đang điều khiển con quái vật đấy sao?"
Lệ Y theo phía mà anh chỉ ánh mắt nhìn theo, chính là hướng con quái vật, nhưng có vẻ lần này hiện ra trước mặt cô không ai khác là Uyển Nhị.
"Ý anh là Uyển Nhị sao?"
"Ừ."
Anh chỉ đáp lại một cách lạnh lùng gọn lại, cô thấy vậy chỉ khẽ thở nhẹ rồi nói.
"Anh tha cho bà ấy được không?"
"Hả?"
Bạch Phong nghe thấy câu trả lời như vậy, anh từ từ quay đầu lại nhìn Lệ Y, không nghĩ nhiều mà hỏi.
"Cô bị sao vậy Lệ Y? Thay vì để trả lại những gì bà ta làm thì sao cô lại bảo tôi tha? Chả lẽ cô định bỏ qua cho bà ta người đã giết cha cô, và Thanh Nhã sao?"
Nghe tới đây bàn tay phải của cô nhắm chặt lại, ánh mắt cũng vậy nước mắt rơi xuống sàn nhà, mà nói.
"Tôi…Tôi biết…nhưng dù vậy dù có biết bà ta là người giết cha tôi, mẹ tôi thì tôi đâu có bằng chứng để có thể nói rằng bà ta là hung thủ được chứ?"
Nghe vậy Bạch Phong liền mặc kệ chỉ đành quay về phía của Lệ Y, một đẩu gối khẽ cúi xuống sàn nhà, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía của cô.
"Lệ Y, nếu như cô muốn biết được bằng chứng có lẽ tôi sẽ là người giúp cô."
Thấy anh nói vậy cô từ từ ngẩng đầu lên, nước mắt chẳng còn rơi xuống nữa thay vào là cạn hẳn.
"Anh…định giúp tôi sao?"
Vẫn là sắc mặt không có chút biểu cảm gì cả thấy lời mà mình vừa nói ra, nam nhân chỉ biết im lặng suy nghĩ một lúc sau mới nói.
"Ừ cũng là điều mà cô luôn thắc mắc bao lâu nay nên sẵn tiện đây, cô bị vậy thì tôi cũng chết cho cô xem lại về quá khứ vậy dù sao cũng để biết được hung thủ để may ra cô còn có ý định trả thù."
Lệ Y nghe vậy cô chẳng biết nói gì hơn cả, có lẽ im lặng vẫn là tốt nhất.
Thấy cô không nói gì nam nhân liền từ từ đứng dậy trước ánh mắt về phía của bà ta mà nói.
"Có lẽ hôm nay cũng chỉ nên chơi đùa với bà đến đây thôi dẫu sao cũng sẽ có một ngày chúng ta lại tiếp tục gặp nhau, Uyển Nhị."
Nói rồi anh không quên quay người lại, cười nhẹ bà ta sau khi nghe thấy những gì mà Bạch Phong nói, không dám tin những lời mà mình vừa rồi nghe được.
’Cái tên đó, vậy mà dám biết tên của mình?'
Nghĩ như vậy bà ta không dám tin bỗng có cái cảm giác gì đó thật sự rất là quen thuộc, khiến Uyển Nhị phải khẽ nhíu mày lại.
Còn Bạch Phong sau khi nói hết những gì mình nói ra, bước chân đi về phía của cô không nói nhiều mà trực tiếp dịch chuyển đi.
Bỗng chốc không gian chả còn có ai cả, chỉ mình con quái vật đứng đấy nhìn, cộng thêm cả Uyển Nhị.
"Mình…gặp hắn ta ở đâu rồi sao?"
Chẳng biết đã từng gặp chưa nhưng lời nói vừa rồi mà nam nhân trước khi rời đi nói như thể đã từng gặp ở đâu đó, thậm chí không phải là một lần mà là rất nhiều lần nghe câu nói đó, bà ta có chút nghi hoặc không dám tin những gì vừa rồi mình nghe thấy.
"Liệu là do tất cả chỉ là ảo giác hay phải chăng là do mình thật sự đã gặp ma quỷ?"
Không biết là có gặp chưa nhưng câu nói mà Bạch Phong nói có chút khiến bà ta không tin nổi, chỉ biết ở đấy mà suy nghĩ vậy.
Còn bên phía Lệ Y, bị dịch chuyển đến một căn phòng ngủ bên trong ảm đạm, chẳng hề có chút ánh sáng nào cả, chiếc giường được dải bằng đệm màu hồng.
Nhìn xung quanh trước mặt, căn phòng cô cũng biết phòng trước mặt mình chính là nơi mình từ ngủ ở đây.
"Đây chẳng phải là phòng hồi xưa tôi hay ngủ ở đây sao? Tại sao anh lại dịch chuyển tới đây vậy?"
"Chẳng phải sẵn tiện là tôi cho cô xem lại quá khứ sao? Sẵn tiện luôn là nhốt cô ở chính căn phòng mình từng ở."
Nghe anh nói vậy thay vì như những người khác chắc chắn sẽ cảm thấy rùng mình, có khi sẽ cầu xin anh thử mình đi, nhưng Lệ Y không hề làm vậy thay vào là sắc mặt mình thường mà nói.
"Thôi anh nói vậy thì tôi cũng chẳng có ý định chạy trốn cả, dẫu sao mọi thứ nói mà tôi muốn đến tất cả đều đã chẳng còn rồi."
Nghe vậy Bạch Phong khẽ liếc nhìn qua rồi hỏi.
"Thật sự…giờ cô không còn muốn về tìm cha mình sao?"
Lệ Y khẽ lắc đầu vẻ mặt hiện rõ sự buồn bã mà nói.
"Ừm, tôi thật sự là cảm ơn anh Bạch Phong, nếu không có anh cứu tôi có lẽ…tôi đã…"
Nghĩ lại cảnh tượng vừa rồi hiện rõ trước mặt mình, cô dường như suy sụp vậy không dám nghĩ nhưng càng không thì mọi chuyện đấy vẫn cứ hiện lên trong đầu, như thể không muốn tha cho mình vậy.
Bạch Phong nhìn thấy thì chỉ biết đi đến tay bên phải khẽ ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn của Lệ Y.
Cô bị ôm chầm lấy một cách bất ngờ, thay vì như những lần trước sẽ vội hất tay của anh ra rồi vội đi về hướng khác mà chất vấn.
Nhưng lần này thì không Lệ Y mặc kệ vẫn chỉ biết lấy hai tay che đi nước mắt, còn nam nhân dù đã ôm cô trong lòng chẳng biết nên nói gì.
"Thôi, cô đừng có trẻ con nữa bây giờ khóc lóc có giải quyết được chuyện gì đâu, thay vì khóc cô hãy cố gắng tự đối mặt với mọi chuyện trước mặt xem nào, nhỡ đâu lại có thể tìm được một chút manh mối thì sao?"