Lẽ nào là do ảo giác chăng? Không biết là do suy nghĩ của cô hoặc do nghe nhầm hay không, nhưng Lệ Y có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay vừa rồi còn ôm lấy vòng eo mình là thật, chẳng phải là ảo ảnh gì cả.
’Mình cảm nhận được, bàn tay vừa rồi ôm eo mình là thật, không thể nào là ảo giác cả, nếu mà vậy tại sao lại có cái cảm giác chân thật đấy chứ?'
Vì để kiểm chứng suy đoán của mình, Lệ Y chầm chậm quay đầu lại nhìn, thay vì chẳng có một bóng dáng ai trước mặt là Diệp Hạ đang đứng một cách bất động, cơ thể đều nổi lên cả da gà, đôi mắt trợn tròn lên như thể vừa mới gặp được thứ gì đó đáng sợ vậy.
"Chuyện…Chuyện gì thế này?"
Cô không dám tin, người đang đứng im bất động lại là Diệp Hạ, làm da hồng hào dần chuyển sang trắng bệch như ma cà rồng vậy, những dây thần kinh trong cơ thể dần tím lịm đi.
Nhìn thấy vậy Lệ Y chầm chậm lùi xuống, vẻ mặt hiện rõ hẳn sự sợ hãi lẫn khó tin trước mặt mình.
"Cái…Cái gì vậy? Chuyện này là sao?"
Trong lúc cô còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì một giọng nói ở đâu đó từ từ vang lên.
"Ái chà, không ngờ nay ta và ngươi lại gặp nhau rồi, Lệ Y?"
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lệ Y không dám tin khẽ quay đầu về phía bên phải rồi đáp.
"Là bà sao, Uyển Nhị?"
"Không sai là ta Uyển Nhị."
Giọng nói của bà ta vang lên cộng thêm vào là tiếng vỗ tay bộp bộp, dù chỉ là hành động bình thường, nhưng đối với cô thật sự là ghê tởm tới mức kệ Lệ Y phải nhìn bà ta bằng một con mắt khinh thường.
"Dù nói là chưa gặp lần nào thì cũng hơi quá rồi đúng không nhỉ chẳng phải tôi với bà, một ngày trước đã gặp nhau rồi sao chờ nhau bằng công và bằng sự vô tâm của bà, thật sự tôi không thể nào quên được."
Nghe vậy thay vì tức giận bà ta không những không tức ngược lại lộ ra vẻ mặt đắc ý mà đáp.
"Cảm ơn những gì mà ngươi đã nói, Lệ Y. Thú thật có lẽ là vì ta quan tâm ngươi hoặc coi ngươi như con gái nên mới làm vậy chăng?"
Thấy vậy Lệ Y chỉ khẽ nhếch mép lên không nghĩ nhiều mà đáp.
"Coi như con gái? Nghe thật sự rất là giả tạo, bà đừng làm tôi phải nghĩ rằng trên đời này tôi lại gặp được một kẻ như bà chứ?"
Mới nói xong cơ thể của Diệp Hạ trước mặt cũng từ từ thay đổi, từ một con người bằng xương bằng thịt giờ biến thành một con quái vật, thay vì là đầu như bao người khác ngược lại chỉ có một con mắt suy nhất ở giữa trán, cộng thêm cả trên đầu đều là con giòi không ngừng lúc nhúc, cả hai bàn tay đều là những thứ nhớt nháp của con giòi.
Nhìn thấy vậy Lệ Y không dám tin cảnh ở trước mặt mình, ánh mắt đều đổ dồn về con quái vật.
"Cái gì thế này cái thứ này là sao?"
Thấy cô tỏ ra sắc mặt sợ hãi, bà ta vui tới mức khẽ cười nhếch môi.
Quái vật như được liên kết vậy không chần chừ mà trực tiếp chạy thật nhanh về phía trước.
Lệ Y nhìn thấy vậy không nghĩ nhiều mà vội vàng chạy, nhưng còn chưa kịp bước mấy bước cả người của cô như bị thứ gì đó cuốn chặt vậy.
"Chuyện gì vậy?"
Cô còn chưa suy nghĩ gì những vết nhớp nháp cộng thêm cả băng dính quấn chặt xung quanh nữa.
"AAA…"
Lệ Y ngồi thụp xuống đất, vẻ mặt hiện rõ không dám tin, càng hét lớn thì băng dính xung quanh càng quấn lấy cô chặt hơn, tới nỗi mỡ bụng còn phải lồi ra bên ngoài.
Sự tuyệt vọng lẫn không dám tin mọi thứ trước mặt, Lệ Y bây giờ trông chẳng khác gì như thỏ con vậy, xinh đẹp nhưng giờ lại trở thành con mồi cho kẻ khác.
Nhìn con quái vật từ từ tiến đến, tất cả sự hy vọng chạy thật nhanh của cô đều sụp đổ hoàn toàn, ánh mắt chỉ có thể trơ ra mà nhìn quái vật.
Đến lúc quái vật đến nơi thì dừng lại, còn Uyển Nhị lại từ tốn đi tới trước mặt của Lệ Y, nhìn thấy bộ dạng đáng thương bà ta không kìm được khẽ nhếch mép mà nói.
"Xem cô kìa Lệ Y, nhìn thật sự rất là đáng thương tôi còn tưởng cô là kẻ đáng ghét nữa chứ? Ai ngờ nhìn thấy cô như vậy xem ra đúng là loại đáng thương rồi."
Nói rồi bà ta từ từ đi tới cúi đầu xuống lộ rõ hẳn vẻ mặt đắc ý, bàn tay phải khẽ vuốt nhẹ mặt của Lệ Y.
Cô đưa mắt nhìn bà ta, dù có muốn chống trả cũng không thể làm gì được, bởi vì cả cơ thể đều bị quấn chặt, Lệ Y chie biết đưa ánh mắt chứa đầy sự tức giận lẫn hận thù mà nhìn bà ta.
Uyển Nhị thấy mình bị nhìn như vậy, bà ta tỏ rõ vẻ mặt không vui lườm một cái, liền tát thẳng vào má bên phải của cô.
"Hửm, loại như mày mà cũng thích nhìn sao? Loại như mày xứng đáng không nên tồn tại ở thế giới này, lẽ ra mày nên chết mới đúng hơn đấy, Lệ Y."
Dù bị Uyển Nhị khiêu khích thậm chí còn tát mình như vậy, Lệ Y chỉ biết nắm chặt hai mắt lại có lẽ là vì biết số phận của mình sẽ chỉ có việc ở đây.
"Haha, loại nhóc con như ngươi mà còn dám ra mặt, đúng là không biết thân biết phận mà."
Thấy cô im lặng bà ta khẽ nở nụ cười nham hiểm, ghé nhẹ vào tai thủ thỉ mà nói.
"Hay…để ta chấm dứt luôn cái mạng nhỏ này của ngươi luôn, Lệ Y dù sao thì ta nghĩ cũng chẳng to tát gì đâu. Với cả vẻ mặt xinh đẹp này chẳng biết ai đã giúp ngươi nữa."
Lệ Y thấy bà ta càng lúc nói những câu vượt quá giới hạn, không chịu được cô trực tiếp nói lớn.
"Uyển Nhị, bà thôi đi loại như bà tại sao lại còn thích động vào mặt của tôi? Tất cả mọi thứ bà đã có hết tất cả trong tay rồi, tài sản nhà tôi và bà đã cướp đi người mẹ mà tôi yêu quý nhất, bà thấy hài lòng chưa mà còn làm vậy?"
Nghe những gì mà cô nói, bà ta khẽ nhếch mép mà nói.
"Tất cả mọi thứ? Xem ra cô vẫn còn chưa hiểu được nếu mà ta đã có tất cả mọi thứ trong tay thì việc gì phải đi diệt khử ngươi chứ? Đúng là còn non mà chưa hiểu được mọi chuyện."
"Bà…"
Lệ Y đưa tất cả mọi sự tức giận mà nhìn bà ta, Uyển Nhị liếc nhìn qua thấy vậy chỉ quay đầu lại hướng về phía con quái vật mà nói.
"Mà…cũng đang làm ban đêm rồi nhỉ? Dù sao diệt khẩu ai đó sẽ tốt hơn, Diệp Hạ mau giết cô ta đi."
Nhận được mệnh lệnh, bước chân con quái vật từ từ tiến về phía cô.
Còn bên Bạch Phong anh nhìn thấy chẳng hề lộ ra một chút sắc mặt nào cả, ngược lại còn vừa uống trà mà xem mọi thứ.
"Thiếu gia, ngài không đi cứu Lệ Y sao?"
Nam nhân nghe thấy tiếng liền từ từ bỏ cốc trà xuống, ánh mắt nhìn về phía quản gia, không chút biểu cảm gì trực tiếp đáp lại.
"Hửm? Việc gì ta phải đi giúp cô ta? Dù sao nếu đã muốn vậy thì nguy hiểm có đến đi chăng nữa tự đi mà giải quyết, ta không có nhu cầu làm hộ."
Thấy anh nói vậy thậm chí còn ung dung tự tại mà không để tâm, quản gia nhìn hành động vô tâm không thèm để ý đến sinh mạng của người khác, không chịu được ông trực tiếp liền nói.
"Tôi không biết sinh mạng của con người đối với thiếu gia là gì? Nhưng thiếu gia nên nhớ ngài đã hứa với Thanh Nhã rồi, dù cho có chuyện gì hay thậm chí cô gái đấy có giận dỗi gì chăng nữa, ngài vẫn phải luôn bảo vệ không bao giờ rơi, chẳng lẽ bây giờ thiếu gia lại mặc kệ lời hứa đó mà vô tâm sao?"
Bạch Phong nghe vậy đặt cốc trà mình định uống đặt xuống bàn thủy tinh, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói.
"Nếu vậy thì khi nào mà có nguy hiểm thì ta sẽ đến đây, còn giờ cứ coi như để cho cô ta tự biết nên làm gì ở tình huống nếu không có ta."
Thấy anh cố chấp như vậy, quản gia cũng biết dù cho có khuyên bao nhiêu đi chăng nữa kết quả vẫn vậy, vẫn chẳng có gì thay đổi cả.
Chán nản ông chỉ biết thở dài ra một hơi rồi rời khỏi phòng của anh, không quên nói.
"Kệ thiếu gia đấy, dù sao thì tôi cũng chỉ có trách nhiệm như vậy thôi, còn việc ngài giải quyết hay không thì kệ?"
Nói rồi quản gia liền đóng chặt cửa lại để mình nam nhân ở trong phòng.
Trong không gian yên tĩnh chỉ có mình người nam nhân đang ung dung ngồi trên ghet Sofa, hai chân duỗi ra vừa uống trà vừa xem mọi thứ ở trước mặt.
"Lệ Y, dù cho cô có gọi tôi đi chăng nữa tôi cũng sẽ không dịch chuyển ra tới cứu cô đâu, tất cả và mọi chuyện đều do cô muốn vậy từ giờ hãy tự mình trải nghiệm cái cảm giác đấy đi."
Phía bên Lệ Y, nhìn thấy con quái vật chầm chậm tiến về phía mình, sợ hãi tới mức cả người đều run lên, ánh mắt cũng hiện rõ sự khó chịu.
"Haha, coi như hôm nay ngươi sẽ được đoàn tụ với Thanh Nhã vậy, dù sao cũng nên cảm ơn ta đi vì có lòng tốt giúp ngươi được gặp người mẹ thân yêu của mày."
Nghe những gì Uyển Nhị nói, Lệ Y khẽ nhắm hai mắt lại không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi lệ nhỏ giọt ở trên má của mình.
’Nếu…được gặp mẹ như vậy một cách dễ dàng…chắc con đã làm việc này từ lâu rồi chứ chẳng việc gì mà phải chịu đựng đến tận ngày hôm nay.'
Suy nghĩ lại mọi thứ, có lẽ bây giờ được chết đi đoàn tụ với mẹ mình, được gặp lại bà có lẽ là điều khiến Lệ Y cảm thấy hạnh phúc nhất.
’Con ước…giờ đang ở trong vòng tay của mẹ mà thôi, mẹ ơi.'
Chẳng biết là do có một thế lực nào đó hay không? Con quái vật chuẩn bị ném cục đá về phía của cô, bỗng dưng tự nhiên đứng bất động vậy.
Uyển Nhị đứng ở đằng xa nhìn thấy vậy bà ta không dám tin, vẻ mặt hiện rõ sự khó hiểu mà nói lớn.
"Diệp Hạ, con gái yêu của mẹ con sao vậy? Lẽ ra con phải kết thúc cô ta chứ? Tại sao con lại bất động như vậy?"