Bị Bắt Gả Cho Quỷ Thiếu

Chương 56: TẤT CẢ ĐỀU LÀ CON CỜ



"Ý bà là sao Uyển Nhị? Cha tôi có gì mà bà lại nói như vậy? Không lẽ ông ta đều bắt đầu mọi chuyện hay sao?"

Uyển Nhị nghe vậy bà ta liền nở nụ cười quỷ dị mà nói.

"Đúng vậy, mọi chuyện từ việc mẹ ngươi chết tất cả đều bắt nguồn từ ông ta cả, dẫu sao dù mẹ ngươi tự dưng lại bị sát hại cũng không phải là không có lý do đúng chứ?"

Đúng câu hỏi mà bao lâu nay Lệ Y muốn biết, cô khẽ gật đầu vẻ mặt trở nên căng thẳng hơn, có khi mồ hôi còn rơi xuống.

"Mà…ta cũng chỉ nói thế thôi đã là kết thúc ngươi thì phía kết thúc chứ nhỉ?"

Nói rồi bà ta khẽ liếc mắt về phía của Lệ Y, còn chưa kịp để cô biết chuyện gì đang xảy ra đã ’Phập' một cái, một con dao nhỏ xuyên qua người của mình.

Ánh mắt trợn tròn có lẽ vẫn chưa dám tin chuyện gì đang xảy ra ở trước mặt mình.

"Bà…"

Chưa kịp nói câu gì Lệ Y từ từ ngã xuống đất, con dao càng ghim sâu hơn ở ngực bên phải của cô.

Chỉ vừa mới ngã, vết máu từ từ tuông ra càng lúc càng nhiều hơn, dường như không có thứ gì mà có thể ngăn cản được.

Nhìn thấy người mà mình đã xử gọn, thay vì là vui mừng bà ta chỉ khẽ liếc một cái rồi thì thầm.

"Dù sao thì tất cả đều cũng trở nên như vậy thôi, chẳng có thứ gì là có thể thay đổi được, kể cả tính cách của con người càng đừng hòng mag làm được, có gì chuyện vừa rồi ta kể sẽ là lần cuối cùng."

Nói rồi Uyển Nhị không nghĩ nhiều liền trực tiếp rời đi, chỉ còn mỗi hai cái xác của Diệp Hạ và Lệ Y.

Cứ nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây một cách an nhàn lẫn vô vị, không biết là có một sức mạnh thần bí nào đó đã khiến Lệ Y từ từ tỉnh lại.

Đôi mắt vừa rồi còn mở ra voi hồn, chẳng chút cảm nào bây giờ lại trở lại bình thường.

Cô từ từ tỉnh lại nhìn hai bàn tay đều dính đầy máu, thay vì sợ Lệ Y lại cảm thấy chuyện này thật sự rất bình thường, khẽ quay đầu nhìn xung quanh thấy Diệp Ha từ từ tan biến ngay trước mặt mình.

Không dám tin cô vội vàng đi tới chỗ của Diệp Hạ, kìm nén tất cả cơn đau vừa rồi mà cố gắng đi về phía trước.

"Diệp…Diệp Hạ…"

Bất luận dù có lung lay có nghĩ rằng chắc chắn sẽ tỉnh kết quả chỉ là không có hy vọng gì cả.

Nhìn đứa em gái trước mặt mình lâu nay bị mình xem thường, không dám tin mọi thứ trở nên như vậy?

Lệ Y chỉ biết cúi gằm mặt xuống không ngừng khóc lóc, còn đang nghĩ tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, từ đầu ra có bàn tay ai chạm vào tay của Lệ Y.

Theo phản xạ cô vội vàng ngẩng đầu lên, người vừa rồi chạm tay vào mình không ai khác chính là Diệp Hạ.

"Diệp…Diệp Hạ…"

Nhìn thấy Diệp Hạ, giọng cô càng trở nên lắp bắp hơn có lẽ không dám tin người trước mặt mình chính là Diệp Hạ.

Thấy Lệ Y khóc vì mình, Diệp Hạ khẽ đưa bàn tay của mình ra lau nhẹ nước mắt trên mặt của cô mà nói.



"Chị…Chị đừng vì em mà khóc như vậy, thật sự khóc vậy em cảm thấy xấu lắm."

Nghe thấy vậy cô càng lấy hai tay ôm chặt lấy người của Diệp Hạ hơn, đầu cũng ghé sát vào mà nói.

"Bây gì chị chỉ có thể làm những gì mà chị làm, dù em không còn sống nữa, nhưng…,chị mong cái ôm em lần này sẽ là lần cuối cùng."

Lệ Y làm sao mà chấp nhận nổi được? Người mà cô từng coi như là loại rác rưởi, không ngờ lại chính là em gái mình.

Nhìn thấy cô khóc vì mình như vậy, Diệp Hạ không nỡ lòng nào cố gắng nắm lấy tay của Lệ Y mà nói.

"Chị…dù cho em không còn sống nữa, nhưng…em nhất định sẽ ở bên cạnh chị dù cho giờ em không còn sống nữa."

Vừa nói Diệp Hạ nhìn cô dù cho không muốn đi chăng nữa, mọi chuyện cũng đã xảy ra như vậy muốn thay đổi thì cũng là không thể được.

Nói xong câu đấy Diệp Hạ từ từ nhắm mắt lại, bàn tay vừa rồi còn chạm vào Lệ Y từ từ rơi xuống, đầu ngả sang một bên.

"Diệp Hạ…"

Cô đưa hai tay ra rồi thử lung lay người của Diệp Hạ, nhưng bất kể có làm gì đi chăng nữa kết quả là bất động, chẳng đổi lại được thứ gì cả.

Nhìn thi thể lạnh lẽo của Diệp Hạ, khuôn mặt xinh đẹp giờ bắt đầu bị ăn mòn, những chân tóc từ từ bạc trắng đi, làn da còn hồng hào bây giờ liền biến thành đen xì, còn thấy cả dây thần kinh nổi lên nữa.

"Diệp Hạ, tại sao em chưa gì đã đi như vậy? Em cố d dĩ là phải sống chứ tại sao?"

Bất luận dù có kêu gào đi chăng nữa, đáp lại vẫn chính là cơ thể lạnh lẽo đấy , chẳng có thứ gì là thay đổi được.

"Diệp Hạ, chị…thật sự rất nhiều chuyện để bàn cùng em…giờ…em chẳng còn sống nữa, những gì chị muốn làm với em nhất kể cả chuyện cũng không thể được…"

Dù cho có nói vậy có hy vọng nhất định kỳ tích sẽ xuất hiện, nhưng không ông trời thật sự như biết trêu ngươi vậy? Mặc kệ sự đau xót không thể chấp nhận được thì mọi chuyện vẫn như vậy, vẫn xảy ra theo vòng tuần hoàn của nó không có thứ gì là thay đổi được.

Lệ Y biết rõ dù có khóc lóc đi chăng nữa cũng không thể lấy lại được, dẫu sao chỉ đành từ từ đặt thi thể của Diệp Hạ xuống, trong lòng không dám tin mọi chuyện xảy trước mặt mình.

"Coi như…đây sẽ là lần chị quan tâm em…chị xin lỗi vì giờ mới biết em là em gái chị thật sự…tất cả mọi chuyện đều vượt qua tầm kiểm của chị."

Ở trong không gian yên tĩnh chỉ có nước suối chảy róc rách, Lệ Y đặt nhẹ thi thể của Diệp Hai ở bên cạnh ở gốc cây, nằm xuống.

Vẻ mặt của Diệp Hạ nhìn thanh thản như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng Lệ Y vẫn là người biết rõ hết mọi chuyện.

Chỉ có điều tất cả mọi chuyện thật sự quá là ảo diệu, khiến cô vẫn còn ngờ ngợ chưa dám tin.

"Mình…không ngờ vẫn còn sống? Lẽ ra sau khi mình bị Uyển Nhị đâm lén là vốn chẳng còn sống nữa chứ? Tại sao mình lại một lúc mới tỉnh lại?"

Lệ Y không dám tin chuyện mình tỉnh vừa rồi, cô đưa tay chống lấy cằm, vẻ mmặt hiện rõ sự hoang mang lẫn khó tin.

Phía bên Bạch Phong vẫn lặng lẽ ung dung thưởng thức tách trà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái gương như thể muốn ăn tươi nuốt sống vậy?

Quản gia ở bên cạnh nhìn thấy hành động như vậy vì tò mò mà hỏi.



"Thiếu gia ngài thật sự khiến tôi không hiểu nổi ngài? Thay vì dịch chuyển trực tiếp để cứu cô gái đấy thì ngài lại cứu ở trong gương mà hơn nữa còn trực tiếp truyền ma thuật nữa, không hiểu trong đầu ngài đang nghĩ gì vậy?"

Mặc kệ những gì mà quản gia nói Bạch Phong vẫn tỉnh bơ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy, thường thức một lúc mới đáp.

"Ta vốn dĩ cũng biết Uyển Nhị sẽ không dám ra tay đâu, bởi vì Lệ Y có lẽ vẫn còn giá trị nên bà ta mới chưa muốn làm vậy?"

Thấy những gì anh nói vậy quản gia cũng bất lực mà hỏi tiếp.

"Nếu vậy, liệu ngài còn có thể giúp đỡ Lệ Y không? Nếu như gặp nguy hiểm?"

Nói tới đây Bạch Phong trở nên im lặng hơn, chẳng nói năng câu gì, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thứ gì đó một hồi lâu mới nói.

"Để xem nếu nguy hiểm đấy vượt qua sức tưởng tượng của cô ta, thì ta sẽ tới cứu bây giờ thì mặc kệ ta cũng chẳng nên quan tâm, sống chết được hay không? Đều là do số phận của mỗi người."

Nói rồi nam nhân liền lấy tách trà đang đặt ở bàn mà uống một ngụm, thư giãn thoải mái đều nói lên những gì mà Bạch Phong đang làm.

Phía bên Lệ Y có lẽ vì mệt mỏi mà thiếp đi, không biết từ lúc nào mà trời đã sáng hẳn lên, thậm chí ánh nắng còn chiếu hẳn vào mặt.

Khiến cô còn đang nằm ở dưới cỏ vội mở mắt ra, theo phản xạ mà không quên lấy tay che lại ở trước mặt mình.

"Ưm, trời sáng rồi sao?"

Lệ Y đưa mắt mình nhìn xung quanh quả nhiên trời thật sự đã sáng hẳn, chả còn thấy ban đêm đâu nữa.

Mặt trời cũng từ từ lộ hẳn dần, nhìn mọi thứ trước mặt cô cảm thấy thật sự mệt mỏi cố đứng lên, ánh mắt không quên nhìn qua Diệp Hạ.

Thấy thi thể bị ăn mòn hẳn, hơn nữa cái đáng sợ nhất chính là những con giòi từ từ chui lên ở hốc mắt.

Nhìn thấy cảnh kinh dị xảy ra trước mặt mình không phải là một con mà là một đống.

Thấy vậy cô chỉ biết lấy tay mình vội che miệng khai vẻ mặt hiện rõ hẳn sự khó chịu, mà khẽ nhăn lại.

"Cái cảm giác này…rõ còn sống mà giờ đã chết? Quả nhiên có người điều khiển mà, nhưng là ai được cơ chứ?"

Chẳng biết là ai thật sự cô chỉ biết nói vậy nhưng cũng làm gì vậy có lẽ bây giờ mọi thứ thật sự rất hỗn độn khiến Lệ Y cũng chỉ biết trơ mắt mà nhìn chẳng biết nên làm gì vào lúc này hơn.

"Càng ở đây lâu thì càng chẳng làm được gì, thay vì buồn chán mình nghĩ tự mình nên đi tìm cha thử xem sao? Dù sao cũng thấy Uyển Nhị nói rằng ông ta cũng liên quan thì phải?"

Bất giác Lệ Y khẽ sờ vào bụng mình vết thương vừa rồi tiền từ lành lại, chỉ có là một vết sẹo nhỏ ở bên phải.

Nhìn chuyện mình bị đâm lén rồi từ từ hồi phục, cố không hiểu chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trước mặt mình nữa? Vừa kỳ lạ mà còn thật sự là ly kỳ.

"Không biết ai đã giúp mình vậy?"

Cô sờ nhẹ vào vết sẹo thay vì như những lần trước có thể sẽ đau tới nỗi khiến cô không chịu được mà mồ hôi rơi xuống, nhưng lần này thì khác hoàn toàn chẳng những không thấy đau ngược lại Lệ Y cảm thấy vết thương biến thành da hẳn.

"Thật sự…ai lại giúp mình cơ chứ? Đúng thật là kỳ lạ mà."

Vừa mới dứt lời bỗng dưng cô nhớ tới một người, cả tâm trạng đều chìm vào sự căng thẳng lẫn khó chịu.