Bị Bắt Thành Nhà Tiểu Thuyết Thiên Tài

Chương 18



Những ngọn đèn ở hành lang chập chờn, chớp tắt không ổn định.

Bà Tần nhíu đôi mày xinh đẹp lại và xin lỗi: “Hệ thống điện của biệt thự mới được kiểm tra lại vào vài ngày trước, không được ổn định lắm. Tôi xuống dưới kiểm tra xem.”

“Bà đi làm đi, tôi không sao cả.” Giản Tĩnh xua tay.

Bà Tần vội vàng rời đi.

Giản Tĩnh suy nghĩ mình cũng đã đi ra ngoài rồi nên quyết định đi vệ sinh xong hẵng tính.

Nhà vệ sinh của biệt thự được làm như một khách sạn năm sao vậy, có ba buồng, cánh cửa gỗ đặc bịt kín cả phần trên cùng, bề mặt bồn rửa tay được phủ đá hoa cương, trên đó có để nước rửa tay, tinh dầu và kem dưỡng tay.

Trong không khí phảng phất hương nước hoa hàng hiệu.

Cả ba buồng đều không có người nên Giản Tĩnh đã tuỳ ý chọn một một buồng rồi bước vào, bên trong là bồn cầu thông minh.

Đùng đoàng, lại một tiếng sấm vang lên.

Đèn trần có ánh sáng ấm áp chớp tắt không ổn định, tối đi vài giây mới sáng lên.

Bồn cầu thông minh bắt đầu phát ra tiếng nhạc dịu nhẹ, mi la mi la…, để che đi âm thanh khiếm nhã.

Giản Tĩnh: Khá nhiều chiêu trò nhỉ.

Xẹt xẹt, xẹt xẹt.

Bóng đèn phát ra tiếng ồn khó chịu, sau đó kèm theo một tiếng sấm rền lớn, tất cả đèn trong nhà vệ sinh đều vụt tắt và ngay lập tức chìm trong bóng tối.

Giản Tĩnh vốn tưởng rằng nó sẽ nhanh chóng sáng trở lại nhưng đã đợi nửa phút cũng không thấy thay đổi gì cả.

Nhảy cầu giao à?

Cô vội vàng kết thúc bước cuối cùng rồi muốn đẩy cửa đi ra ngoài.

Không đẩy ra được.

Đẩy thêm lần nữa.

Cánh cửa gỗ đặc đứng yên chắc chắn tại chỗ và không chút xê dịch.

Ngón tay chạm vào màn hình cảm ứng ở phía sau tấm cửa và hiện ra một dòng chữ: [Hệ thống an ninh đã khởi động lại, xin hãy nhập mật mã khẩn cấp.]

Khoá cửa nhà vệ sinh là khóa cảm biến thông minh, khi bên trong không có người thì bên ngoài có thể tùy ý mở ra, sau khi bước vào thì cánh cửa sẽ tự động khoá lại, khi kiểm tra thấy động tác có liên quan khi đi ra ngoài thì nó sẽ tự động mở khoá.

Nhưng bây giờ cho dù cô có chọt như thế nào thì hình ảnh trên màn hình vẫn không có gì thay đổi.

Nhà đã dột lại gặp đúng lúc trời mưa suốt đêm, cô phải gọi hàng hệ thống nghìn lần mới xuất hiện.

[Hệ thống: Đã ban hành nhiệm vụ mới.]

[Tên nhiệm vụ: Thoát khỏi biệt thự Dư Huy.]

[Miêu tả nhiệm vụ: Thời tiết mưa dông đã gây ra sự cố điện mạch, hệ thống an ninh của biệt thự Dư Huy đã khởi động, nhất định phải thoát khỏi đây trước khi biệt thự giải phóng chất khí gây chết người, thời gian đếm ngược là mười tiếng đồng hồ.]

[Phần thưởng và hình phạt của nhiệm vụ: Nếu thành công nhận được 30 điểm giá trị dũng khí, nếu thất bại thì cô sẽ ngủm.]

Giải phóng chất khi gây chết người?

Có nhầm lẫn gì không vậy, hệ thống an ninh của phòng triển lãm cá nhân có thể có thứ này sao?

Giản Tĩnh không thể tin được nên nhất thời không biết là do hệ thống gặp lỗi hay là do bản thân thiếu kiến thức hiểu biết, hoang mang ngồi ngây người trên bồn cầu và nghi ngờ về nhân sinh.

Thành thật mà nói, loại nhiệm vụ chạy thoát này, cô còn tưởng chỉ có vào lần trọng sinh đó, ai ngờ còn có thể gặp phải nữa chứ.

Đây là nhiệm vụ còn gay gắt hơn là tìm hung thủ.

Nếu muốn thoát khỏi biệt thự thì điều đầu tiên phải thoát khỏi nhà vệ sinh, muốn thoát khỏi nhà vệ sinh thì nhất định phải rời khỏi buồng trước.

Vấn đề là mật mã, cô biết cái mật mã quỷ quái gì chứ!

Giản Tĩnh chưa từng gặp phải tình huống này nên trong lúc luống cuống, cô chỉ đành nhập bừa 123456 để thử xem.

[Mật mã không đúng.]

[Còn chín cơ hội nữa, nếu nhập sai hết tất cả thì sẽ bị khóa hoàn toàn.]

Cứu tôi, còn có giới hạn số lần sao?

Giản Tĩnh ôm trán: “Hệ thống, ta muốn rút thẻ, tấm thẻ thông thường.”

Lần trước cô đã nhận được 15 điểm giá trị dũng khí và 10 điểm giá trị cống hiến, còn có thể rút 31 lần. Dành dụm lâu ngày chỉ để dùng trong một lúc, đã đến lúc phải nhờ vào tạp tiền để thay đổi cuộc sống rồi.

[Đang rút thẻ thông thường.]

Giản Tĩnh đã rút được một tấm [Thẻ cường hoá – Bộc phát (1 điểm)] và một tấm [Thẻ cường hoá – Nhanh nhẹn (1 điểm)], cô lập tức sử dụng ngay.

Thế là dữ liệu cá nhân của cô đã thay đổi thành như vậy:

Thể chất: 5 (Hậu quả của việc thường xuyên thức đêm)

Sức mạnh: 4 (Cô không thể vác nổi một thùng nước)

Nhanh nhẹn: 7 (Cô nhanh nhẹn hơn người bình thường một chút)

Bộc phát: 4 (Khi trốn thoát mới biết khổ)

Sức bền: 5 (Sức chịu đựng của cô rõ ràng là không tốt lắm)

Kết quả này chắc chắn đã khiến cho Giản Tĩnh vô cùng lo lắng, may mắn thay tấm thẻ tiếp theo đã giúp một phen.

[Tên: Thẻ tri thức – Mật mã học (Sơ cấp)]

[Mô tả nội dung: Khi sử dụng tấm thẻ này thì có thể sở hữu kiến thức về mật mã sơ cấp.]

[Ghi chú: Luôn có một số người không dễ nói chuyện, mật mã, ôi, mật mã chết tiệt.]

Cô lập tức sử dụng tấm thẻ này.

Đúng là vi diệu, sau khi sử dụng tấm thẻ mật mã thì cô có được một chút ý tưởng mở khoá mật mã.

Thử bừa chắc chắn là không được.

Hệ thống an ninh do bà Tần tạo ra, liệu có phải có liên quan đến bà ta hay không?

Giản Tĩnh mở khóa điện thoại, muốn tìm kiếm thông tin cá nhân của bà ta, ai ngờ cái ô nhỏ ở góc trên màn hình đã biến mất, chỉ có một dấu X lớn ở khu vực đại diện cho tín hiệu.

Không có tín hiệu.

Cô ngầm chửi thề một câu rồi vắt óc suy nghĩ.

Liệu có phải là ngày khai trương của phòng triển lãm hay không?

Cô nhanh chóng nhập thời gian của ngày hôm nay 20200506.

[Mật mã không đúng.]

Giản Tĩnh thở dài, cô dùng điện thoại chiếu sáng xung quanh để xem có cuộc gọi khẩn cấp nào có thể cứu giúp hay không.

Trong buồng có rất ít đồ, hai bên đều có một cái móc treo, ở góc thì có một cái thùng rác, trên vách ngăn ở bức tường sau lưng thì có một cái tủ nhỏ, bên trong có một số băng vệ sinh và tampon.

Cô rất nghiêm túc lục tìm xung quanh nhưng không hiện ra bất kỳ manh mối có giá trị nào cả.

Thứ duy nhất còn lại chỉ có bồn cầu.

Bồn cầu đã mất điện và không thể sử dụng được nữa, và cũng không có bất kỳ hướng dẫn sử dụng bằng chữ nào.

Lẽ nào cô thật sự phải mắc kẹt ở đây đến chết sao?

Không được, phải suy nghĩ tiếp.

Cũng không biết cảm hứng loé sáng có phải do thẻ mật mã mang lại hay là ý thức bản năng của thẻ quan sát, vào một khoảnh khắc nào đó, trong tâm trí lướt qua một giai điệu.

“Tang tang tang…” Cô vô thức ngâm nga rồi chợt nhớ ra đây không phải là bản nhạc kinh điển [Fur Elise] sao?

Khi còn học cấp ba, nhà trường đã sử dụng nó làm tiếng chuông tan trường.

Lẽ nào là một bản nhạc phổ?

Giản Tĩnh vắt óc suy nghĩ: “Đồ rê đồ rê… Không phải, la rê la rê?”

Cô đã bị cuốn vào vòng xoáy của ‘Mã Đông Mai’, ‘Mã cái gì Mai?’, ‘Mã Đông Mai’, ‘Mã Đông cái gì?’

Ba phút sau, 1212 pass.

Lại hai phút trôi qua, 6262 pass.

Còn lại sáu lần.

6565 sai.

8686 sai.

Mười phút sau, 323237216.

Đáp án là: Mi rê mi rê mi si rê đồ la.

[Mật mã chính xác.]

Cửa nhà vệ sinh đã mở ra.

Giản Tĩnh đi ra ngoài với bước chân nặng nề, cô cảm thấy mình sẽ không bao giờ quên Elise nữa.

Cô bước đến cửa và kéo mạnh cánh cửa nhà vệ sinh nữ.

Hay lắm, cũng đã khoá rồi, cũng là khoá mật mã chín số.

Đi ra nhà vệ sinh thôi mà, có cần phải như vậy không?

Đây là nhốt tên trộm hay là nhốt Siêu đạo chích Kid vậy?

Giản Tĩnh chỉ chuẩn bị sẵn để phá án, làm sao cũng không ngờ rằng lại gặp phải rắc rối này nên tâm trạng hơi suy sụp.

“Hệ thống, thế giới này thật sự nguy hiểm như vậy sao?” Cô hỏi: “Ta không thể thoát ra ngoài thì phải chết à?”

[Hệ thống: Xin ký chủ hãy tin tưởng vào sự phán đoán của hệ thống và cố gắng trốn thoát.]

Cô không còn lựa chọn nào khác, việc đã đến mức này rồi thì cô chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm manh mối.

Không gian của cả nhà vệ sinh nữ rộng hơn nhiều, cô đẩy cửa từng buồng để đi vào kiểm tra, cô cũng lục cả tủ ở bồn rửa tay, cuối cùng khóa mục tiêu vào bức tranh trang trí treo ở trên tường.

Trong bức tranh, một cô gái đang ngồi khoanh tay, trên đầu đội một vòng hoa lá.

Đây là bức tranh nổi tiếng được nhái lại – [Girl with a Pearl].

Mặc dù trên bức tranh không có bất kỳ chữ số nào cả, nhưng mật mã đôi khi không hẳn là chữ số trực tiếp.

Giản Tĩnh – người đã nắm vững được kiến thức sơ cấp đã nhanh chóng nghĩ ra được bàn phím mật mã.

Bàn phím mật mã chữ số của Cửu Cung Cách rất giống với cách nhập Cửu Cung Cách.

Girl with a Pearl… Chữ cái đầu sao? Cô thử ấn vào 9 (Z) 9 (Z) 6 (N) 5(L).

Hiển thị sai.

Có phải tên đầy đủ “zhenzhunulang” của Girl with a Pearl không? Hơi dài nhưng cũng phải thử.

Sai.

Quả nhiên là không đúng, vậy thì, liệu có phải là thiết lập bàn phím kiểu cũ hơn không?

Z là chữ số thứ tư của phím số 9, 9999?

Giả sử là như vậy thì chính là 9999 (Z) 9999 (Z) 66 (N) 555 (L).

Vẫn sai.

Lẽ nào suy nghĩ đã sai, không liên quan gì đến bức chân dung? Giản Tĩnh không khỏi nghi ngờ suy nghĩ của mình, nhưng cô nhìn xung quanh, toàn bộ đều là những vật dụng cần thiết trong nhà vệ sinh, chỉ có bức tranh sơn dầu là đáng nghi nhất.

Có lẽ không thể xem Cửu Cung Cách như một bàn phím nhập liệu mà là cách thức suy luận chữ số của bàn phím.

Z không phải là 9999 mà là 94?

Cô đổi cách suy nghĩ và suy ra một mật mã mới: 94946253.

Nhập vào.

Tách, đã mở rồi.

“Ôi!” Trong lòng của Giản Tĩnh dâng lên một sự vui mừng vỡ òa, không ngờ lại thật sự thành công rồi, mà cô còn có chút sợ hãi, nếu như không thử đến cùng mà từ bỏ ở khúc cuối thì đúng là sẽ hộc máu mất.

Cô oán thầm rồi nhanh chân bước ra hành lang bên ngoài.

Lần mò trong bóng tối đến đầu cầu thang, nhưng thấy vị trí ban đầu của cầu thang đã trở thành một bức tường và không có lối đi nào ở hai đầu hành lang cả. Cô không thể nhìn kỹ hơn, cô đi thẳng về phía rạp chiếu phim nhỏ.

Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, cánh cửa ở đây cũng đã khoá lại.

“Tổng giám đốc Khang, Biên kịch Hứa.” Cô đập cửa: “Mọi người có ở trong đó không?”

“Có.” Cách âm quá tốt, âm thanh ở bên trong hơi mơ hồ: “Là Tĩnh Tĩnh sao?”

Giản Tĩnh thở phào nhẹ nhõm: “Tổng giám đốc Khang, mọi người không sao chứ?”

“Không sao.” Khang Mộ Thành bình tĩnh nói: “Em không sao chứ? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giản Tĩnh nói: “Đã cúp điện rồi, có thể là do hệ thống an ninh tự động bật lên nên đã nhốt chúng ta ở đây. Mọi người nhất định phải nhanh chóng ra khỏi đây, chúng ta phải rời khỏi nơi này.”

“Ôi, bật lên rồi thì không phải chỉ cần huỷ bỏ là được sao?” Giọng nói của Biên kịch Hứa xen ngang và thắc mắc hỏi: “Lỡ như đụng phải gì đó khi chúng ta chạy loạn xạ mới phiền phức đấy.”

Nhưng Giản Tĩnh thì không lạc quan như vậy.

Đếm ngược mười tiếng đồng hồ, có thể thấy bà Tần không có huỷ bỏ canh gác, là không thể hay là có mục đích nào khác thì khó mà nói được. Nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể phó thác mạng sống của mình ở đây.

Cô nói: “Mạch điện đã xảy ra vấn đề vào trận sấm sét trước đó, bà Trần nói đi kiểm tra nhưng mãi vẫn chưa quay lại, có lẽ cũng bị nhốt rồi.”

Biên kịch Hứa sửng sốt: “Cái gì?”

“Ra ngoài trước đi rồi chúng ta sẽ đi tìm bà ấy.” Sau khi phá giải hai câu đố thì Giản Tĩnh đã ở trong trạng thái: “Ngoài cửa chỉ có lỗ khoá chứ không có chìa khoá, tình hình bên trong của mọi người như thế nào?”

Khang Mộ Thành nói: “Cũng là sử dụng chìa khoá.”

Giản Tĩnh suy ngẫm và nói: “Mọi người ở bên trong tìm thử xem, có lẽ sẽ có chìa khoá dự phòng.”

“Không thể nào.” Biên kịch Hứa nửa tin nửa ngờ: “Nếu để chìa khoá dự phòng ở đây thì chẳng phải có người sẽ bỏ chạy sao?”

Giản Tĩnh cũng cảm thấy khó tin nhưng lấy chính bản thân ra giải thích: “Vừa nãy có manh mối gợi ý khi em bị nhốt trong nhà vệ sinh.”

“Nhà vệ sinh?” Ở phía bên kia cánh cửa, Khang Mộ Thành cau chặt mày lại và nhận ra điều kỳ lạ của sự việc: “Biên kịch Hứa, chúng ta tìm xem nào.”

Đang nhàn rỗi nên Biên kịch Hứa không có phản đối.

Hai người dùng điện thoại chiếu sáng và mạnh ai nấy tìm kiếm.

Trong rạp chiếu phim không có nhiều đồ vật, ngoại trừ tám cái ghế được xếp thành bốn cái một hàng thì có một tấm màn được rủ xuống ở phía trước. Trên bậc cao nhất ở phía sau có đặt một chiếc máy chiếu, bên cạnh là một hàng kệ chứa đầy những cuộn phim.

Cả hai người đã tìm kiếm xung quanh một hồi nhưng không tìm thấy dấu vết của chìa khoá gì cả.

“Không có.” Biên kịch Hứa gãi đầu và nói: “Cô đi tìm Tổng giám đốc Tần hoặc là bà Tần đi, bảo họ đến đây mở cửa.”

“Cơ quan đã khởi động rồi nên không thể tìm được đường.” Giản Tĩnh ngắn gọn nói: “Mọi người quan sát cẩn thận xem liệu có vách ngầm hay cửa ngầm gì không.”

Cơ quan vách ngầm? Vẻ mặt của Khang Mộ Thành càng lúc càng quái lạ, anh trầm tư suy nghĩ một hồi rồi nói: “Biên kịch Hứa, ông xem hàng kệ đằng sau có thể có thứ gì đó không?”

Biên kịch Hứa bước qua và tựa vai vào hàng kệ, cố gắng đẩy xem nhưng không nhúc nhích: “Không được, nặng quá.”

“Ý của tôi là liệu có cơ quan nào không.” Khang Mộ Thành nhớ lại: “Bà Tần đã đặc biệt nhắc nhở chúng ta, bảo chúng ta đừng làm rối thứ tự.”

Biên kịch Hứa sững sờ một lát rồi chợt hiểu ra: “Có lý, tôi đi xem sao.”

Những chiếc hộp ở trên kệ có rất nhiều cuộn phim, tất cả đều được đặt gọn gàng trong hộp. Bên cạnh chiếc hộp có dán nhãn tên phim, vừa xem đã hiểu ngay.

“Này, cậu nhìn này, những bộ phim bên đây đều được sắp xếp theo thời gian. Effendi năm 1980, Cửu Sắc Lộc năm 1981, Chuyện đời lưu lạc của Tam Mao năm 1984…” Biên kịch Hứa không hổ danh là người trong giới điện ảnh, đã nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường: “Nhưng [Không thiếu một em] năm 1999 này đặt ở đây, thời gian không đúng.”

Khang Mộ Thành lập tức nói: “Chúng ta hãy tìm những bộ bị thiếu trong khoảng thời gian đó ra.”

Hai người họ, một người thì đã làm việc trong giới điện ảnh hơn mười năm, người còn lại thì gần đây đang chuẩn bị cho bộ điện ảnh truyền hình nên ít nhiều cũng có hiểu biết về những bộ phim kinh điển, nhanh chóng chọn ra một vài bộ phim không đúng thứ tự.

Theo thứ tự thì có danh sách như sau:

[Không thiếu một em], [Bảy mối tội đầu], [Quan xẩm lốc cốc], [Căn phòng trống], [Một đời một kiếp], [Thất kiếm], [The Nines], [Three Idiots], [A Separation], [Căn phòng trống], [Một bước xa xôi], [The Hateful Eight], [Three Billboards Outside Ebbing, Missouri], [Căn phòng trống], [Tam canh], [The Island], [Bảy võ sĩ đạo], [Chín], [Four Weddings and A Funeral], [Lục chỉ cầm ma], [Căn phòng trống], [A Separation], [Seven Chances], [Chín lần ngược thời gian], [Ngã ba đường].