Bị Bắt Trở Thành Mục Tiêu Số Một Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 17



Mục Dư Tâm chắp tay sau lưng ngâm nga, lấy rượu đỏ trong tủ lạnh ra, xoay người cười với Thẩm Quyền: "Uống một ly chúc mừng chút?"

Thẩm Quyền không đổi sắc mặt nhìn cô: "Có gì đáng để chúc mừng?"

Mục Dư Tâm ngồi xuống sô-pha, rót ra một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, sau đó nói: "Anh cũng nghe thấy phải không, cậu ấy hoàn toàn không ngại quá khứ của tôi! Thật sự làm tôi ngạc nhiên mừng rỡ, cậu ấy quả nhiên khác với những người khác."

Thẩm Quyền lý trí hơn Mục Dư Tâm nhiều, hắn thản nhiên nói: "Một câu khách khí mà đã làm cô vui vẻ như vậy, theo ý tôi thì cậu ta xem cô chẳng phải người quan trọng gì."

Nụ cười của Mục Dư Tâm cứng đờ, cô có vẻ ngoài xinh đẹp, lúc giận tái mặt cũng có tư cách làm người ta không dời được tầm mắt.

Mục Dư Tâm nói: "Cho dù anh vừa rồi giúp tôi, cũng không có nghĩa anh có thể nói lời tôi không thích nghe ngay trước mặt tôi."

Thẩm Quyền cũng không muốn tiếp tục nói chuyện vô nghĩa, hắn phát hiện Mục Dư Tâm bất thường nên mới đến đây để xác nhận lại thái độ của đối phương.

Thẩm Quyền nói: "Cô có thể gi3t ch3t Lương Chấp không?"

Mục Dư Tâm nghiêng đầu nhìn Thẩm Quyền, ánh mắt như đang nói Thẩm Quyền hỏi câu ngu ngốc, cô cười nói: "Đương nhiên, tôi thích cậu ta, làm sao có thể để cậu ấy chết trong tay người khác."

Mục Dư Tâm hiểu lầm kẻ gây án ở khách sạn là một người thi hành khác, cô không biết Thẩm Quyền đứng trước mặt mới là kẻ muốn cướp người với cô.

Chuyện Thẩm Quyền cân nhắc càng nhiều thêm, ví dụ như làm thế nào để Mục Dư Tâm thuận lợi tiến hành kế hoạch, rồi hắn sẽ cướp cơ hội gi3t ch3t Lương Chấp ngay bước cuối của kế hoạch, đồng thời đổ hết tội danh lên đầu Mục Dư Tâm.

Về phần tên sát nhân ở khách sạn...... Hắn có một loại trực giác, e là cảnh sát sẽ không dễ gì tóm được đối phương, thậm chí tên đấy đã sớm chạy thoát.

Thẩm Quyền hỏi: "Bao giờ cô thực hiện? Tôi muốn nhìn tác phẩm của cô."

Ngón tay Mục Dư Tâm xoắn xoắn mấy lọn tóc, suy nghĩ một lát mới nói: "Chậm nhất ngày mốt, nhanh nhất ngày mai."

Thẩm Quyền nhíu mày: "Tại sao lại không xác định thời gian?"

Mục Dư Tâm nhìn tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ, cười nói: "Bởi vì kèn phát lệnh hành động không phải do tôi thổi, tôi nghĩ ra một cách chơi khá thú vị."

Thẩm Quyền ý thức được cái gì: "Gã đàn ông kia......"

Mục Dư Tâm nhìn rượu đỏ trong ly, môi nhếch lên càng quỷ dị hơn, như đang nhìn chất lỏng trong ly thành máu của người mình hận.

Vui vẻ uống cạn.

Thẩm Quyền trở về phòng mới rảnh lấy di động ra, nhìn thấy câu tựa như chỉ trích của Thẩm Quang Minh, hắn chậm rãi đánh một dấu chấm hỏi.

Nhưng không gửi đi, mà lại cẩn thận tự hỏi một chút, tại sao đối phương lại nghĩ như vậy.

Hắn nói thích Lương Chấp là để tiện làm việc hơn, dù sao lý do này dễ làm người ta không phòng bị.

So với để Thẩm Quang Minh nghi ngờ động cơ thật của mình, chẳng bằng bịa một lời nói dối, nếu kế hoạch thành công trong tương lai, hắn sẽ là người thoát khỏi diện tình nghi nhanh nhất.

Dù sao hắn thích Lương Chấp, cho dù trước đó mình có bệnh, Thẩm Quang Minh ít nhiều sẽ có do dự và băn khoăn.

Hắn chỉ cần tranh thủ cơ hội phản bác lại một lần là đủ rồi, đây là chuyện hắn am hiểu nhất.

Thẩm Quyền chạm màn hình, gõ bàn phím.

Thẩm Quyền: Anh nghĩ chú hiểu lầm cái gì đấy.

Thẩm Quang Minh nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Lương Chấp nói với em, anh đêm hôm chạy đi gặp Mục Dư Tâm, anh còn muốn nói gì?

Đêm hôm? Thẩm Quyền không nhịn được nhìn đồng hồ trên điện thoại.

20:26

Thẩm Quyền thở dài, hóa ra vừa rồi hắn đi vào phòng Mục Dư Tâm bị Lương Chấp thấy, sau đó đối phương lại kể với Thẩm Quang Minh.

Tại sao? Thẩm Quyền không nghĩ ra được.

Chẳng lẽ Lương Chấp thích Mục Dư Tâm?

Thẩm Quyền cảm thấy có khả năng này lắm, đối phương có lẽ muốn đi tìm Mục Dư Tâm, nhưng lại thấy chính mình.

Thẩm Quyền cảm thấy khó chịu, hắn đổ lỗi chút cảm xúc này cho việc Lương Chấp sáng nay kháng cự mình thân cận, hắn không thể tới gần để gi3t ch3t đối phương.

Hắn mở khóa kéo hành lý, bên trong là một bộ quần áo, mũ và khẩu trang.

Hắn nghĩ thầm: xem ra có thế lấy thân phận khác để tiếp cận.

Lương Chấp chơi game trên điện thoại cả đêm, bởi vì cậu ngủ không được, chơi đến tận hừng đông mà cả người vẫn phấn khích.

Thẩm Quang Minh cả đêm chưa về, trong lúc đấy, Lương Chấp có nhắn tin hỏi qua, đối phương nói là còn đang kiểm tra.

Nhân viên khách sạn đưa bữa sáng tới, Lương Chấp nhìn hai phần ăn sáng, cảm thấy một người ăn thì thật sự rất chán.

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Lương Chấp chạy ra mở cửa, nhưng người tới là Mục Dư Tâm.

Mục Dư Tâm bưng chén đĩa, bên trên là bữa sáng chưa đụng vào, cô không bỏ lỡ thất vọng trong mắt Lương Chấp, nhưng lại làm như không có gì, cười hỏi: "Anh ăn chưa, chưa ăn thì ăn cùng em đi?"

Lương Chấp cũng không vì Thẩm Quyền mà ghét Mục Dư Tâm, dù sao người ta cũng không làm gì sai, ngược lại, đối phương vẫn luôn muốn giao hảo với mình.

"Vào đi." Lương Chấp giúp Mục Dư Tâm bưng chén đĩa, đi vào trong phòng.

Mục Dư Tâm theo ở đằng sau, đánh giá phòng một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở trên chiếc giường còn lại, bên trên không có dấu hiệu người ngủ qua, cô nói: "Cảnh sát Thẩm không về tối qua sao?"

Lương Chấp vừa bày bữa sáng lên bàn, vừa nói: "Đúng vậy, cảnh sát phá án chính là như thế, có đôi khi, bận đến mức mấy ngày đêm liền đừng nghĩ được nằm trên giường."

Mục Dư Tâm nói: "Anh ấy thật vất vả."

Do đưa lưng về phía cô, Lương Chấp không nhìn thấy vẻ mặt đang cười của Mục Dư Tâm, chỉ nghe thấy giọng điệu nặng nề của đối phương.

Lúc này, tiếng gõ cửa lại vang lên, đôi mắt Lương Chấp phát sáng: "Chắc chắn là Thẩm Quang Minh về, anh đi mở cửa."

Nói xong, cậu nhanh chóng đặt bát trên tay xuống, bước nhanh ra mở cửa.

Người tới lần này cũng không phải Thẩm Quang Minh, mà là Thẩm Quyền cũng đồng dạng bưng theo bữa sáng.

Lương Chấp: "......" Sao đều đến chỗ mình ăn thế này?

Thẩm Quyền cười cười, nói: "Chào buổi sáng, cậu ăn chưa? Chưa ăn thì ăn cùng nhau đi."

Lý do giống y hệt nhau......

Lương Chấp sẽ mềm lòng với em gái, nhưng với Thẩm Quyền thì tính tình sẽ không tốt như vậy, cậu tạm thời còn chưa sắp xếp lại tâm tình của mình với Thẩm Quyền, cậu nói với giọng cứng ngắc: "Không cần ăn cùng nhau đâu, em......"

Ai ngờ hai chữ "ăn rồi" chưa nói ra, Mục Dư Tâm đã bước tới, nói: "Là cảnh sát Thẩm về à?"

Đến lúc cô thấy người tới là ai, nói: "Hóa ra là Thẩm Quyền, anh cũng đến tìm Lương Chấp cùng ăn sáng à."

Thẩm Quyền nhìn Mục Dư Tâm hai giây rồi dời tầm mắt, nói với Lương Chấp: "Xem ra anh đến vừa lúc."

Lương Chấp không tự chủ được lui về sau một bước, cậu vừa cảm giác được mùi nguy hiểm trên người Thẩm Quyền.

"Anh có thể vào không?" Thẩm Quyền nhìn như đang hỏi xin Lương Chấp đồng ý, nhưng lúc hỏi đã muốn đi vào trong phòng.

Lương Chấp trừ giữ cửa rồi đóng cửa, còn có thế làm gì nữa, cậu lén lấy di động nhắn cho Thẩm Quang Minh về sớm một chút.

Tin được chuyển, cậu mới vào phòng, Mục Dư Tâm đang bày bát đũa, còn Thẩm Quyền đứng bên cạnh nhìn.

Lương Chấp dừng bước, cậu thật sự không muốn đi qua phá vỡ hình ảnh đẹp như vậy.

Thẩm Quyền đột nhiên quay đầu, nói với cậu: "Lại đây ăn sáng."

Lương Chấp bước qua ngay lập tức như cục pin sạc đầy điện: "Vâng!"

Ba người ngồi ở bàn ăn ăn sáng, Lương Chấp và Thẩm Quyền ngồi một phía, Mục Dư Tâm ngồi đối diện.

Lương Chấp dịch mông, cậu cảm thấy đứng ngồi không yên với không khí im lặng thế này, nếu là một mình một phòng, cậu sẽ thích yên lặng như vậy, nhưng có những người khác ở đây, cậu lại hy vọng không khí có thể náo nhiệt một chút.

Một người im lặng là hưởng thụ, nhưng nhiều người im lặng là gượng gạo.

Cậu nghĩ, tốt xấu gì thì đây là phòng của mình, cậu là chủ nhân, dù sao cũng phải đánh vỡ không khí trầm mặc này, cậu nói: "......Ừm, muốn bật nhạc lên nghe không?"

Động tác trên tay của Thẩm Quyền và Mục Dư Tâm đồng thời dừng lại, cả hai dùng ánh mắt phức tạp nhìn Lương Chấp.

Lương Chấp cảm giác hình như mình vừa nói sai, nhưng mà sai cái gì?

Thẩm Quyền nói: "Có thể, cậu tự chọn là được rồi."

Mục Dư Tâm cũng nói: "Nếu là nhạc không lời thì tốt hơn."

Lương Chấp gật đầu, cậu dùng phần mềm nghe nhạc trên điện thoại, chọn album nhạc không lời rồi để chế độ lập lại.

Trong phòng, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng bát đũa va chạm, còn lại là âm nhạc tươi đẹp.

Tâm trạng Lương Chấp thả lỏng không ít, bây giờ cậu mặc kệ bọn họ có nói chuyện hay không, cậu vừa thưởng thức âm nhạc vừa ăn sáng là được rồi.

Thẩm Quyền và Mục Dư Tâm ăn chậm nhai kỹ, tư thế tao nhã, cứ như vậy nên Lương Chấp ăn xong bữa sáng của mình nhanh nhất.

Cậu nhìn bộ dáng ăn sáng của hai người này, cảm giác như đang xem quý tộc trong phim truyền hình Mỹ vậy.

Lương Chấp nói với hệ thống: "Bọn họ thoạt nhìn cho một cảm giác kỳ lạ."

Hệ thống nói: "Cậu mới là thứ cho cảm giác kỳ lạ."

Tâm Lương Chấp bị đánh một cái, cậu ngượng ngùng đứng dậy, tìm cớ chạy vào toilet.

Lương Chấp vừa đi, hai người đồng thời dựng động tác trên tay lại.

Tươi cười ôn hòa trên mặt Thẩm Quyền rút đi, mặt không chút thay đổi, nói: "Cô bày trò gì đấy?"

Mục Dư Tâm bỏ đũa xuống, cả người thả lỏng dựa vào lưng ghế, cười hì hì nói: "Vậy từ lúc vào cửa tới giờ, anh tức giận cái gì thế?"

Thẩm Quyền cau mày: "Tôi không tức giận."

Mục Dư Tâm đánh giá Thẩm Quyền, phát hiện đối phương thật sự không nói dối.

Thẩm Quyền chắc không phải muốn cướp Lương Chấp chứ......

Ý cười trên môi Mục Dư Tâm thiếu chút nữa không giữ được, cô không nghĩ tiếp, vì kết quả của việc nghĩ tiếp là chết người.

Mục Dư Tâm nói: "Là tôi hiểu lầm, tôi chỉ muốn trêu cậu ta mà thôi."

Thẩm Quyền không quan tâm nhiều, hắn thu ánh mắt lại, thản nhiên nói: "Đừng làm chuyện vô vị."

Mục Dư Tâm lại cầm đũa lên ăn, có chút không yên lòng, nghĩ___

Phải nhanh chóng gi3t ch3t Lương Chấp.

Cậu ấy là của tôi.

Tôi mới là người yêu cậu ấy nhất.