Bác sĩ băng bó lại vết thương lần nữa cho Thẩm Quyền, lúc đi còn dặn Lương Chấp: "Cố gắng đừng để bệnh nhân phải nói chuyện hay làm những động tác có biên độ quá lớn, về mặt ẩm thực thì chuẩn bị chút thức ăn lỏng dễ nuốt."
Lương Chấp gật đầu, sau khi bác sĩ và y tá rời đi, cậu hỏi hệ thống: "Thức ăn lỏng có loại nào?"
Hệ thống tựa như Baidu sống: "Các loại súp hoặc canh nước, hoặc là cháo nấu loãng."
Lương Chấp nghe xong, bèn bấm ngay di động tìm một tiệm bán cháo, đặt đơn và ghi chú cụ thể yêu cầu.
Cậu vào phòng bệnh, bất ngờ thấy Thẩm Quyền đã tỉnh, đối phương ngồi trên giường, nghe thấy tiếng mở cửa thì muốn quay đầu.
"Đừng động đậy! Là em." Lương Chấp lên tiếng ngăn Thẩm Quyền lại, cậu đi qua, ngồi trên ghế cạnh giường.
Thẩm Quyền đã tỉnh lại từ lúc nãy do bị đau khi bác sĩ băng bó, hắn nhìn thẳng phía trước, nói: "Là cậu gọi bác sĩ giúp tôi?"
"Vâng, bộ dạng anh vừa rồi dọa em hết hồn." Lương Chấp nghĩ lại mà vẫn sợ trong lòng.
"Cám ơn." Thẩm Quyền thật sự không biết nên nói gì với Lương Chấp, chỉ hy vọng đối phương đi nhanh đi.
Đáng tiếc, Lương Chấp không nghe được tiếng lòng của hắn, cậu nói: "Không khách sáo, chúng ta lại một lần nữa cùng vượt qua hoạn nạn, Quang Minh còn bận bên kia, em sẽ ở bệnh viện chăm sóc anh."
"......" Thẩm Quyền cảm giác cổ lại hơi đau đau, nhưng hắn kiên trì nói chuyện, tỏ vẻ từ chối, "Tôi chỉ bị thương ở cổ, không cần người chăm sóc."
"Như vậy sao được! Dù thế nào thì anh vẫn là người bệnh!" Lương Chấp làm sao lại bỏ qua cơ hội ở chung một mình với Thẩm Quyền chứ, cậu còn muốn dựa vào việc chăm sóc cẩn thận cho Thẩm Quyền mà chà thêm thiện cảm đây.
Nếu hệ thống có dữ liệu giá trị thiện cảm, chắc thiện cảm của Thẩm Quyền đối với Lương Chấp là số âm.
Thẩm Quyền âm thầm siết chăn, tưởng tượng tấm chăn như cổ Lương Chấp, hắn hít sâu một hơi, dần dần tỉnh táo lại, hắn nói: "Tình huống Lục Nhất Phong bên kia thế nào?"
Thẩm Quang Minh không nói, hắn đành hỏi tin tức thông qua miệng Lương Chấp vậy.
Lương Chấp còn tưởng sát ý của Lục Nhất Phong với cậu là do vấn đề thể chất, cậu hoàn toàn không biết gì về website giết người, cho nên mới nói: "Lúc em tới, Lục Nhất Phong còn trong phòng thẩm vấn, em cũng không biết ông ta nói cái gì, thật ra ông ta nhắm vào em, Thẩm ca, anh chỉ bị liên lụy thôi."
Thẩm Quyền quay đầu đánh giá nét mặt của Lương Chấp, hắn nghi ngờ đối phương đã biết chuyện website giết người: "Tại sao cậu lại cho rằng Lục Nhất Phong nhắm vào cậu? Rõ ràng tôi là người bị bắt trước, cậu vì tìm tôi nên mới bị Lục Nhất Phong làm hại."
Lương Chấp á khẩu không trả lời được, vậy mà trong lòng cậu lúc này vẫn còn đang bội phục Thẩm Quyền: "Không hổ là nhân vật chính, tư duy lôgic rất giỏi......"
Hệ thống: "......" Lương Chấp không hổ là pháo hôi, nếu tất cả sát thủ trong thế giới này đều có IQ như cậu, cảnh sát bắt người sẽ không cần chứng cứ nữa, vì đối phương vừa mở miệng đã đầy sơ hở.
Lương Chấp không biết hình tượng của mình trong lòng hệ thống đã biến thành con sói lắm mồm (*), cậu vẫn còn đang bịa lý do: "Bởi vì anh không biết Lục Nhất Phong, ông ta cũng không có lý do gì để nhắm vào anh, đúng không? Mà em với ông ta gặp nhau mỗi ngày do quan hệ công việc, em nghĩ ông ta đã sớm bất mãn với em."
(*) Ý chỉ người đóng vai sói trong trò "Ma sói" nhưng nói chuyện không có quy luật và đầy sơ hở, dễ bị phát hiện là sói.
"Nhưng mà em vẫn có chuyện không hiểu, ông ta rõ ràng muốn giết em, nhưng sao lại ra tay với anh trước để làm gì?" Lương Chấp lúc này còn chưa được Thẩm Quang Minh cho biết những gì mà Thẩm Quyền làm, cậu còn tưởng vết thương của Thẩm Quyền là do Lục Nhất Phong gây ra.
Thẩm Quyền thu lại tâm tư hoài nghi, Lương Chấp không có khả năng biết website giết người, nếu không, đối phương đã sớm báo án, xin cảnh sát bảo vệ.
Thẩm Quyền qua loa một câu: "Chắc là muốn xử cả hai chúng ta."
"Có lý." Lương Chấp còn tỏ vẻ bội phục, giống như suy luận của Thẩm Quyền là rất xuất sắc.
Ánh mắt Thẩm Quyền nhìn vào hư không, cả bộ não đang nghĩ làm thế nào để Lương Chấp biến mất khỏi cuộc sống.
Lương Chấp chú ý đến hộp giữ nhiệt để bên cạnh, mở ra thì thấy canh gà, cậu hỏi: "A? Ai mang canh gà đến vậy?"
Thẩm Quyền nói: "Là mẹ tôi làm, Thẩm Quang Minh đưa đến cho tôi."
Lương Chấp nghe vậy, trong lòng có chút nặng nề, trong cốt truyện gốc, cậu không chỉ nhìn thấy sự cố chấp và không tin tưởng của ba Thẩm, còn thấy cả mẹ Thẩm chưa từng bảo vệ Thẩm Quyền lúc yếu đuối.
Trong một khoảnh khắc, cậu thật sự nghi ngờ Thẩm Quyền không phải con đẻ của họ, thật sự có ba mẹ ác như vậy sao?
Cho dù bọn họ nghĩ Thẩm Quyền có bệnh, nhưng bây giờ đối phương bị kẻ xấu tấn công phải nằm viện, về tình về lý thì cũng nên đến thăm chứ.
Phần canh gà nóng này, e là đã làm tâm Thẩm Quyền hoàn toàn đóng băng.
Thẩm Quyền còn đang suy nghĩ xa xôi đâu đó, nhưng một tiếng nức nở làm hắn hoàn hồn, hắn quay lại nhìn và sửng sốt.
Lương Chấp đang vừa cầm hộp giữ nhiệt canh gà vừa khóc, gương mặt đầy nước mắt.
Đừng nói Thẩm Quyền sửng sốt, ngay cả hệ thống cũng không biết Lương Chấp bị gì, nó nói: "Sao cậu lại khóc?"
Lương Chấp khóc thút thít vài cái mới nói: "Nhân vật chính thật thảm...... Nếu tao không sống đến chương cuối cùng để sửa câu chuyện, anh ấy chắc chắn sẽ bị kẻ xấu dạy hư mất."
Hệ thống: "......" Cái giọng điệu như mẹ già lo cho con này tự dưng làm buồn cười quá.
Thẩm Quyền nhíu mày, bộ dáng khóc của Lương Chấp làm hắn khó chịu trong lòng, hắn quy tội do đối phương khóc xấu quá, hắn nói: "Khóc cái gì?"
Lương Chấp không dám nói ra tiếng lòng, sợ Thẩm Quyền nghe xong sẽ ác cảm, cậu nói: "Thẩm ca, trong canh có thịt gà, nhưng vì em nên anh bị thương, ăn không hết, làm em thấy áy náy."
Trong nháy mắt, tự nhiên có một hố trống trong dòng suy nghĩ của Thẩm Quyền, cảm giác này không khác gì hệ thống bị xuất hiện ký tự rác: "......Cậu khóc vì tôi không ăn hết thịt gà?"
Lương Chấp gật đầu, phần cháo cậu đặt còn đưa được ship tới, cậu cầm thìa đút từng muỗng canh cho Thẩm Quyền ăn.
Thẩm Quyền nhìn thìa được đưa tới gần, đã muốn từ chối theo phản xạ nhưng đối diện với cặp mắt đang đỏ lên của Lương Chấp, hành động của hắn cũng chậm lại, chỉ hơi há miệng ra đã húp xong thìa canh.
Nhiệt độ món canh thật ấm, mùi vị thơm ngon, Thẩm Quyền chỉ uống một ngụm đã biết ngay là mẹ Thẩm nấu, nhưng hương vị này với hắn mà nói, đã không còn một chút hương vị của gia đình.
Không đúng, hắn không có gia đình, làm sao mà biết hương vị của gia đình như thế nào.
Thẩm Quyền tự trào phúng chính mình trong lòng, hắn ăn một thìa rồi quay đầu đi, nói: "Ngán lắm, cậu ăn đi."
Lương Chấp vội vàng thả hộp canh lại trên bàn, nói: "Em có đặt cháo ở bên ngoài, đợi chút nữa anh ăn cháo đi."
Thẩm Quyền ừ một tiếng, hắn liếc Lương Chấp một cái rồi rút một tờ khăn giấy đưa qua, giọng nói đầy phần mất kiên nhẫn: "Lau nước mắt đi, đàn ông đổ máu không đổ lệ."
Hắn nghĩ thầm muốn nhìn bộ dáng Lương Chấp ngã vào vũng máu.
Lương Chấp nhận khăn giấy, cảm động nói với hệ thống: "Bản chất nhân vật chính vẫn dịu dàng lương thiện như trước, thật cảm động."
Hệ thống: "...... Cậu cũng đừng khóc nữa." Ánh mắt kia của Thẩm Quyền thật sự muốn giết người rồi.
Lương Chấp không phải người dễ khóc, chỉ là cậu thích Thẩm Quyền, hơn nữa còn biết được những bất công và oan ức mà Thẩm Quyền trải qua từ bấy đến giờ, nhất thời đồng tình làm không thể khống chế được cảm xúc.
Cậu nhanh chóng điều chỉnh bản thân, lại trở về bộ dáng cười hi hi ha ha, vừa vặn đồ ăn đặt bên ngoài đã tới, cậu đứng dậy đi lấy đồ.
Sau đó, Thẩm Quyền từ chối hành động bón cháo của Lương Chấp, hắn bị thương ở cổ chứ không phải tàn tật tay, hắn nhận cháo, ăn chậm rãi, thấy ánh mắt Lương Chấp vẫn còn dính chặt lấy mình, hắn nhịn không được, nói: "Cậu ăn canh gà đi, coi như...... coi như ăn cùng tôi luôn."
Có trời mới biết khi nói câu cuối, Thẩm Quyền đã tự kiến thiết tâm lý cho mình nhiều ít.
Ánh mắt Lương Chấp sáng ngời, lời này của Thẩm Quyền tương đương với mời cậu ăn cơm cùng hắn, cậu cười cười, nói: "Vâng!"
Thấy Lương Chấp vùi đầu ăn thịt gà, Thẩm Quyền bất giác thở phào một hơi, tuy hắn không biết tâm trạng hiện giờ của mình là thế nào.
Nhưng hiện tại, bên cạnh hắn chỉ có một Lương Chấp vô hại, hắn không cần phải suy nghĩ bất cứ thứ gì nữa, loại cảm giác này thật sự là quá tốt.