Đoạn văn hệ thống gửi tới là một đoạn bình luận dài, nêu lên cảm tưởng.
Cùng lúc đó, trí nhớ của Lương Chấp với quyển truyện này cũng dần hiện lên, Ôn Đăng Nhất vốn là nhân vật phản diện trong cuốn truyện tên "Chặng Đường".
Bình luận dài 1000 chữ đối với loại độc giả có thể một ngày đọc hết một cuốn truyện như Lương Chấp thì chỉ là chuyện muỗi, cậu rất nhanh đã đọc xong, cậu nói: "Ai viết bình luận này vậy, dù có hút cần trước khi viết bài cũng không thể viết thành cái dạng này được, nhắm mắt xong tâng bốc đại à."
Hệ thống không trả lời.
Lương Chấp dự cảm không ổn, cậu hỏi thử: "Cái bình luận dài thoòng này...... là của mày viết hả?"
Hệ thống: "Ha ha, cậu đoán xem."
Vờ cờ lờ, đúng là nó viết à! Lương Chấp thật sự không ngờ ngay cả hệ thống cũng đọc truyện, mà nhìn độ dài lẫn nội dung của cái bình luận này, xem ra nó còn là fan não tàn cố chấp nữa chứ.
Lương Chấp: "Lúc đó, tao đánh mấy sao quyển truyện này?"
Hệ thống trả lời nhanh chóng: "Ba sao."
Lương Chấp: "......" Thôi toi, con hệ thống này kéo mình xuyên vào đây là để trả thù việc mình chấm điểm thấp cho cuốn truyện chân ái của nó đây mà!
"Giờ nghĩ lại, cuốn truyện đó đọc cũng hay lắm, lẽ ra tao không nên đánh 3 sao, phải đánh 5 sao mới đúng." Lương Chấp muốn cứu vãn.
Hệ thống buồn bã: "Cậu không chỉ đánh 3 sao mỗi cuốn đấy."
Lương Chấp lái sang chuyện khác: "Nhưng mà mày cho tao xem bình luận dài thế này để làm gì? Nó có thể cứu tao khỏi khốn cảnh sao?"
Hệ thống: "Cứ tiếp tục lải nhải với tôi nữa thì con mắt cũng không còn đâu."
Lương Chấp thấy con dao đã dí sát rạt ngay trước mắt mình, cậu hô to: "Từ từ!"
Gã đàn ông dừng lại, tất cả đều nghĩ Lương Chấp đang cầu xin tha mạng.
Ôn Đăng Nhất ngồi đọc sách trên sô-pha thậm chí còn không thèm dời mắt khỏi sách, hắn cũng không có bao nhiêu hứng thứ với tiếng kêu thảm thiết xin tha mạng của con mồi.
Nhưng câu nói kế tiếp của Lương Chấp lại đánh nát bình thản trong mắt hắn.
"Ôn Đăng Nhất, mày có muốn biết...... vợ mày rốt cuộc đã định nói gì không?"
Thông thường, tác giả lúc xây dựng nhân vật phản diện sẽ hay cho nhân vật đó một quá khứ cực kỳ bi thảm, Ôn Đăng Nhất cũng không ngoại lệ.
Hắn khi còn bé đã bị bán đi, ba mẹ nuôi mua hắn về nhưng cũng đối xử không tốt, nhất là sau khi bọn họ sinh được đứa con ruột của mình, hắn trở thành gánh nặng và liên lụy.
Ôn Đăng Nhất chưa trưởng thành nhưng đã đàn đúm cùng đám du côn, mãi đến một ngày, hắn yêu một cô gái.
Hắn vì cô gái đấy mà thay đổi bản thân tốt lên, bắt đầu làm việc kiếm tiền, cuối cùng đạt thành ước nguyện, cưới được cô gái.
Có một ngày, hai người đang dạo phố thì một chiếc xe bị mất tay lái, lao về phía bọn họ, Ôn Đăng Nhất vừa lúc đẩy vợ mình ra, còn bản thân thì mất một chân.
Mới đầu, tuy rằng Ôn Đăng Nhất rất đau khổ, nhưng có người vợ làm bạn bên cạnh, hắn không đến nỗi sụp đổ.
Nhưng không tìm được công việc, hắn trở thành gánh nặng của người vợ, hắn cứ ở nhà suốt nên tính tình ngày càng dễ cáu gắt.
Hắn từng là gánh nặng của ba mẹ nuôi, bây giờ, hắn lại một lần nữa trở thành gánh nặng cho người khác.
Một lần, hắn nhìn thấy vợ mình cùng một người đàn ông khác bước từ trong xe ra, Ôn Đăng Nhất tốn chưa tới một phút để chuyển cảm xúc của mình từ phẫn nộ sang bình tĩnh.
- -- Cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi mình, ai lại yêu một thằng tàn tật chứ.
- -- Mình phải giữ lại tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Người vợ mở cửa đi vào, trên tay cô là túi đựng nguyên liệu nấu ăn.
Ôn Đăng Nhất thấy cô thì mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Ôm anh một cái được không?"
Người vợ nghĩ hắn đang làm nũng, nên cười cười, đi qua cho hắn ôm.
Ôn Đăng Nhất một tay ôm chặt eo vợ mình, một tay khác giơ con dao lên, đâm thật mạnh.
Máu tươi nháy mắt nhuộm đỏ lưng của người vợ, người cô lập tức mềm oặt.
Ôn Đăng Nhất vừa chống gậy vừa ôm vợ nên mất thăng bằng, té xuống đất, hắn nhìn biểu cảm sững sờ của vợ mình, đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt cô: "Em, người yêu nhất của anh, sẽ mãi mãi thuộc về anh."
Mất máu làm sắc mặt người vợ ngày càng trắng bệch, cuối cùng, môi cô giật giật, tựa như muốn nói gì, nhưng rốt cuộc, Ôn Đăng Nhất cũng không có cơ hội nghe được.
Đương nhiên, viết quá khứ của nhân vật phản diện như vậy không phải do tác giả muốn nói rằng nhân vật phản diện đáng thương lắm, mà chỉ là đơn giản muốn nói rõ ràng: nhân vật phản diện bị điên, mọi người nhanh nhanh yêu nam chính đi.
Ôn Đăng Nhất khép sách lại, hắn quay đầu, nhìn chằm chằm Lương Chấp, hỏi: "Làm sao mày biết được?"
"Có quan trọng sao?" Lương Chấp không biết phải giải thích thế nào, nhưng có một số việc không cần giải thích quá nhiều, cậu chỉ cần làm cho Ôn Đăng Nhất tin mình là được, "Mày nhìn thấy vợ mày bước ra khỏi xe cùng một người đàn ông, mày giả bộ ôm cô ấy, rồi đâm dao vào sau lưng cô ta, cả mày và cô ta đều mất thăng bằng, té xuống đất, rồi mày cứ thế trơ mắt nhìn vợ mình chết đi."
"Chắc mày không cần tao giảng diễn biến tâm lý của mày lúc mày giết vợ chứ?" Lương Chấp như thể đã nắm chắc kịch bản trong tay, nhưng thật ra, nếu Ôn Đăng Nhất bảo cậu giảng thì cậu cũng không giảng được, dù sao cái bình luận dài ngoằng kia không mô tả diễn biến tâm lý của Ôn Đăng Nhất.
Ôn Đăng Nhất ngồi lên xe lăn, một tên đẩy hắn đến trước mặt Lương Chấp, hắn hơi ngẩng đầu, nói: "Không cần, cho tao biết, cuối cùng cô ấy nói gì?"
"Băng bó vết thương cho tao đã." Lương Chấp biết mình đã thành công, Ôn Đăng Nhất quả nhiên rất quan tâm vợ của hắn.
Ôn Đăng Nhất vừa nghe, bèn ra lệnh cho gã đàn ông đứng bên cạnh: "Băng bó cho nó."
"Lão Đại!" Tên đàn ông ra tay lúc nãy không thể tin được, gã chĩa dao vào Lương Chấp: "Thằng này đang nói linh tinh!"
Lương Chấp liếc gã một cái: "Ý là mày đang nói Lão Đại của mày là đồ ngu sao?"
Tên đàn ông kích động: "Dĩ nhiên là không phải! Lão Đại, em......"
Ôn Đăng Nhất lập lại lần nữa: "Băng bó cho nó."
Mấy tên đàn ông không dám trái lời Ôn Đăng Nhất, đành phải đi tìm băng vải, băng bó qua loa tay chân Lương Chấp.
Lương Chấp thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm, băng bó cho có lệ thế này vẫn tốt hơn là không làm gì.
"Giờ thì mày có thể nói." Ôn Đăng Nhất vừa bảo xong, đã thấy Lương Chấp gục đầu xuống.
Một tên đi qua xem, gã nói: "Lão Đại, nó bất tỉnh rồi."
Ôn Đăng Nhất gỡ lớp mặt nạ vô hại hòa nhã xuống, lộ ra biểu cảm làm người ta phải sợ hãi: "Lấy một thùng nước đá, tạt cho nó tỉnh."
Lương Chấp đang giả bộ hôn mê xém nữa không nhịn được rùng mình, cậu nói với hệ thống: "Độc ác quá đi!"
Hệ thống: "Hắn không tạt cậu bằng nước ngâm ớt đã là tốt lắm rồi."
Lương Chấp: "......" Sao hệ thống lại có thể tự nhiên nói ra được phương pháp còn ác độc hơn vậy.
Hệ thống có thể tắt cảm giác đau của Lương Chấp, nhưng cảm giác bị dội nước đá toàn thân thì không thể tắt được, môi Lương Chấp lập tức tái nhợt, cả người không kìm được run rẩy.
Ôn Đăng Nhất hỏi: "Tỉnh chưa? Không đủ thì còn nữa."
"Đủ, đủ rồi." Lương Chấp thật bôi phục những người từng tham gia thử thách dội nước đá lên đầu (*), làm sao mà chịu được nhỉ.
"Câu tiếp theo nếu không phải là thứ tao muốn nghe, vậy mày vĩnh viễn đừng nói chuyện nữa." Kiên nhẫn của Ôn Đăng Nhất có hạn, mấy năm qua, ngay cả chính hắn cũng không còn cho rằng mình vẫn yêu vợ, hắn chẳng qua muốn một câu trả lời mà thôi.
Câu trả lời thật ra không tồn tại, từ bình luận dài ngoằng của hệ thống, Lương Chấp biết là người vợ cuối cùng có nói gì đó với Ôn Đăng Nhất nhưng trong truyện lại không viết ra, có lẽ tác giả muốn độc giả tự do phát triển trí tưởng tượng.
Lương Chấp suy nghĩ, nếu người vợ muốn nói ba chữ trước khi chết, vậy đáp án có thể là: 1. Đ1tmẹ mày, 2. Vì cái gì, 3. Em yêu anh.
Rốt cuộc nên chọn cái nào mới không dẫm trúng flag chết?