Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 113: 113





Bạch Thành Úc xử lý miệng vết thương cho hắn, nói, “Chỉ mong là vậy.”
Bạch Thành Úc đã nói rất nhiều lần với Ninh Tu Viễn, nhưng kết quả đều cùng một cái dạng.

Ninh Tu Viễn đột nhiên hỏi, “Anh cảm thấy trước kia tôi đối xử với cậu ấy ra sao?”
Bạch Thành Úc động tác ngưng một chút, “Cậu muốn nghe lời thật lòng không?”
“...”
Phòng ngủ đã sớm được dọn dẹp sạch sẽ, Sầm Lễ không ở lại phòng khách, cũng bởi vì cảm thấy không thoải mái, đã về phòng nghỉ ngơi trước.

Ở đây cũng chỉ còn lại hai người hắn và Bạch Thành Úc, Ninh Tu Viễn do dự một hồi lâu, mới nói, “Ừ.”
Bạch Thành Úc cũng biết tính tình Ninh Tu Viễn ra sao, tất nhiên sẽ không nói ra toàn bộ, chỉ thử nói một câu,” Chẳng ra gì."
“...”Ninh Tu Viễn mặt đen lại.

Bạch Thành Úc đứng dậy thu thập hòm thuốc, vứt lọ thuốc tiêu độc đã dùng hết vào thùng rác, sau đó sắp xếp lại dụng cụ cất vào hòm.

“Hôm nay ở bệnh viện còn rất nhiều việc, tôi phải quay về sớm.” Bạch Thành Úc quay đầu lại nói.

“Khoan đi đã.” Ninh Tu Viễn thấp giọng nói,” tôi sẽ không làm gì anh đâu, tôi chỉ muốn biết ở trong mắt người khác tôi đã đối xử với cậu ấy như thế nào.”
Có lẽ là hôm nay nghe thấy mấy lời đó của Giang Ngôn, Ninh Tu Viễn đã bị kích thích.


Hắn vẫn luôn cho rằng, mình đối đãi với Sầm Lễ cũng không tệ lắm, nên cho đều cho, quà tặng cũng là thứ đắt đỏ quý giá nhất, đời sống mỗi ngày đều có người hầu kẻ hạ, lũ bạn bè ngày trước, chưa từng được hưởng loại đãi ngộ này.

"Cậu vẫn luôn cưỡng bách cậu ấy làm nhưng điều mà cậu ấy không muốn, sẽ không quan tâm đến cảm nghĩ của cậu ấy, có đôi khi tôi thậm chí còn cảm thấy, cậu căn bản không coi Sầm Lễ là con người.”
“Cậu ấy còn cái gì không có sao?” Ninh Tu Viễn cãi lại một câu.

“Lại nói cậu ấy mang thai, tôi không phải việc gì cũng sẽ nghe theo cậu ấy, nếu cậu ấy đi theo người khác thì làm sao bây giờ? Chính anh chưa tận mắt nhìn thấy, thái độ mỗi lần cậu ấy đối xử với người khác thật sự rất ôn hòa, đến lượt tôi thì giống như biến thành một người khác vậy.” Ninh Tu Viễn nhíu mày.

“Tiếp tục nói đi.” Ninh Tu Viễn nói.

Bạch Thành Úc không lên tiếng.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ninh Tu Viễn càng thêm bực bội, hắn cũng không biết mình sai ở đâu, có thể hắn nghĩ rằng như vậy là tốt, nhưng đến miệng người khác thì trở thành xấu xa.

Hắn ngay từ đầu đã mang tâm tư dơ bẩn với Sầm Lễ, lúc ấy, Sầm Lễ lại thiếu nợ hắn, một đổi một, không phải rất bình thường sao? Chuyện trong quá khứ, nhắc tới tới xác thật rất không vui, chỉ cần hiện tại bọn họ sống hạnh phúc là được.

Ninh Tu Viễn nói, "Trong cuộc sống ngày thường, tôi cũng không quá khắt khe với cậu ấy.”
Đại khái cũng chỉ còn điều này là có thể nói ra, cho nên hắn mới luôn lặp đi lặp lại, đây là điểm khiến hắn tự tin nhất.

Bạch Thành Úc nói, “Tu Viễn, người sống ở trên thế giới này, không ngừng vì tiền, còn có cuộc sống hưởng lạc đáng giá, nếu người khác cho cậu rất nhiều tiền, để cậu giao Sầm Lễ cho họ, cậu sẽ nguyện ý sao?”
“Ai dám?”
“Tôi chỉ nêu ra một ví dụ, quá trình quan trọng hơn kết quả, như vậy mới có ý nghĩa, cậu nên biết, Sầm Lễ là người rất để ý đến danh tiết, nhưng cậu đã làm những gì? Hơn nữa đối với Sầm Lễ mà nói, nếu không phải cậu bẻ gãy cánh chim của cậu ấy, tương lai cậu ấy chưa chắc đã sống không tốt.”
“Được rồi, anh không phải còn việc ở bệnh viện sao?” mặt Ninh Tu Viễn đen như đít nồi.

(Đổi gió chút xíu chứ nhỉ ????)
Với tính cách này của Ninh Tu Viễn, nếu thật sự thích một người, người kia thật đúng là xui xẻo mà.

Lúc Bạch Thành Úc rời đi còn dặn dò nói, “Thuốc dưỡng thai một ngày uống ba lần, mỗi lần một viên, vitamin một ngày một lần, nhớ rõ phải cho cậu ấy uống thuốc.” Ninh Tu Viễn lạnh lùng lên tiếng, “Biết rồi.”
Sầm Lễ từ khi ở với hắn, tựa hồ chưa từng ngừng uống thuốc, trước kia là các loại bổ máu, hiện tại bởi vì mang thai, còn phải uống nhiều hơn.

Hắn cảm thấy Bạch Thành Úc này, đặc biệt không biết coi sắc mặt người khác.

Hắn lại gọi một người đứng ngoài cửa, đã theo hắn cũng được một khoảng thời gian.

“Anh cảm thấy tôi đối xử với Sầm Lễ ra sao?” Ninh Tu Viễn hỏi.


Bảo tiêu suy nghĩ vài giây, hiện tại tìm việc rất khó khăn, tìm được việc thích hợp càng khó hơn, huống hồ đãi ngộ của Ninh gia so với bên ngoài tốt hơn rất nhiều.

“Ninh thiếu, ngài không phải vẫn luôn rất săn sóc người ấy sao, tại sao lại đột nhiên hỏi đến chuyện này?” Người nọ lấy lòng cười cười.

“Tùy tiện hỏi chút.” Ninh Tu Viễn tâm tình tốt hơn không ít.

Hắn sao có thể đối xử tệ bạc với Sầm Lễ được, cho dù có, cũng chỉ là vì Sầm Lễ luôn đối nghịch với hắn, hắn mới trừng phạt người này, không có quy củ sẽ không biết giới hạn của mình.

”Ngài rất hiền lành với người khác, mọi người đều nguyện ý đi theo ngài.” Người nọ lại nói.

“...”Hiền lành?? Từ này căn bản không nằm trong từ điển của hắn, Ninh Tu Viễn sắc mặt khẽ thay đổi.

Người nọ cũng không biết mình đã nói sai ở đâu, còn muốn bịa đặt ra vài câu lấy lòng, Ninh Tu Viễn đã phất phất tay, muốn đuổi gã đi ra ngoài.

Ninh Tu Viễn đột nhiên thấy một món đồ rất quen mắt, giống như chiếc đồng hồ Sầm Lễ lúc trước đã làm mất.

“Tiểu Lưu, anh lại đây một chút.” Ninh Tu Viễn gọi lại người kia.

Mấy ngày nay bọn họ đều rất nhàn rỗi, Ninh Tu Viễn cũng có một đoạn thời gian không giao việc cho bọn họ, Tiểu Lưu đeo chiếc đồng hồ này, vì nghĩ lúc chiều đi hẹn hò, có thể ra dáng một chút, kết quả bị Ninh Tu Viễn gọi tới, chiếc đồng hồ kia cũng quên không tháo ra.

Phát hiện Ninh Tu Viền đang nhìn chằm chằm chỗ nào, sắc mặt Tiểu Lưu tức khắc trắng bệch.

Chiếc đồng hồ kia Ninh Tu Viễn nhớ rất rõ, bởi vì hắn tự mình lựa chọn mua tặng Sầm Lễ, mặt đồng hồ màu bạc, rất đơn giản, cũng rất tôn màu da.

Mắt thấy Ninh Tu Viễn trên mặt tràn đầy sương đen, Tiểu Lưu vội vàng tháo đồng hồ xuống, chậm rãi đi tới, nói, “Ninh thiếu, đây là tôi được Sầm Lễ tiên sinh tặng cho.”

“Vì sao cậu ấy tặng nó cho cậu?”
Ninh Tu Viễn trong lòng bực bội, bởi vì hắn đồ hắn tặng cho Sầm Lễ, thế mà người kia dám đưa cho người khác, để tránh cho Sầm Lễ nhìn thấy vết sẹo trên cổ tay, nghĩ đến chuyện không vui, sau đó hắn lại mua thêm chiếc mới.

Tiểu Lưu không dám nói gì.

“Anh đứng đây chờ tôi.” Ninh Tu Viễn lạnh lùng nói, sau đó cầm chiếc đồng hồ kia lên lầu.

Sầm Lễ mới tắm xong, cởi bỏ hết đống quần áo cơ bẩn trên người, mặc vào quần áo ngủ nhần nhã, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Nghe thấy tiếng đấy cửa, Sầm Lễ cũng tỉnh lại.

Bắt gặp hình ảnh này, hỏa khí trong người Ninh Tu Viễn cũng giảm đi không ít, hắn nghĩ, chỉ cần Sầm Lễ cho hắn một lời giải thích hợp lý, hắn sẽ tin ngay.

Hắn đưa chiếc đồng hồ kia cho Sầm Lễ, nói,” không phải nói làm mất rồi sao, như thế nào lại xuất hiện ở chỗ của Tiểu Lưu?"
Ninh Tu Viễn hỏi cậu như vậy, tức là tên kia không nói ra sự việc tối hôm đó.

Sầm Lễ nhẹ giọng nói, “Nếu anh đã nói đây là do tôi lấy trộm của anh, tôi đây cũng không cần thiết cả ngày mang theo đồ vật trộm cắp của người khác bên mình, còn phải chịu sỉ nhục của mọi người.”
“...” Mấy lời chất vẫn định buột ra khỏi miệng lập tức bị nuốt vào, việc này xác thật cũng là do hắn làm ra..