Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 117: 117





Nhóc con rất khỏe mạnh, cân nặng cũng đạt tiêu chuẩn, không cần phải ở trong lồng ấp.

Ninh Tu Viễn nghĩ, khó trách Sầm Lễ vẫn luôn không có tí thịt nào, bụng lại nhô lên rõ ràng như vậy, bao nhiêu dinh dưỡng đều bị nhóc con kia hấp thụ hết.

Ôm ở trong tay cũng rất nặng, không có ý thức há miệng thở dốc, phun nước miếng phì phì, hắn thế nhưng không cản thấy bẩn chút nào, trong lòng tràn đầy niềm vui sướng của một người mới lên chức bố.

Mấy bé con mới sinh ra đều đồng một dạng, nhìn sẽ không biết giống ai, nhưng hắn cảm thấy, nhóc con giống hắn hơn chút, bất quá tính tình không nên giống như hắn, nếu là bé gái, lớn lên sẽ tương đối giống Sầm Lễ……
Hộ sĩ ôm bé đi lau rửa chút, một hai cái giờ nữa, là có thể cho ăn, hộ sĩ kiến nghị tốt nhất vẫn nên cho bảo bảo ăn sữa mẹ, bởi vì sữa mẹ sẽ cung cấp nhiều chất dinh dưỡng hơn.

Sầm Lễ cả người lâm vào hôn mê, một lần nữa tỉnh lại, mọi chuyện đã kết thúc, chỉ cảm thấy cả người vô cùng đau đớn, như có con dao gọt từng thớ thịt ra vậy, thẳng đến khi máu chảy đầm đìa.

Cậu thoáng rủ mí mắt, không còn thấy phần bụng dị dạng nhô lên, chỉ là dù hơi cử động người một chút, cậu cảm thấy cả người đau đớn.

Ánh mắt dại ra, trong phút chốc vẫn chưa phản ứng được mình đang ở nơi nào.

Bạch Thành Úc tiến vào phòng bệnh, thấy Sầm Lễ đã tỉnh, nói,”Vừa sinh xong đều như vậy, qua hai ngày là có thể xuống giường, bất quá cũng không thể hoạt động quá mạnh, sau khi xuất viện nên chú ý tới thân thể nhiều hơn, không thể chạm vào nước lạnh.”
“...”Sầm Lễ lúc này mới chậm rãi nhớ lại, cậu đang ở bệnh viện, mấy ngày trước ngày dự sinh, Ninh Tu Viễn luôn túc trực ở bệnh viện.

”Là một bé trai, nặng 3.2 kg cậu có muốn nhìn qua nhóc con kia một chút không?” Hộ sĩ đứng bên cạnh Bạch Thành Úc hỏi, sau cùng thì vẫn sẽ giống các bà mẹ khác.

Sau khi sinh con xong, đều sẽ muốn ngắm nhìn con mình một chút, như vậy mới có thể thấy được sự đáng giá.


Tuy rằng trường hợp của Sầm Lễ, có chút đặc thù.

Sầm Lễ lại không phản ứng.

Tiểu hộ sĩ cắn cắn môi, tựa hồ còn muốn nói gì đó, nhưng bị Bạch Thành Úc ngăn cản.

Phần lớn phụ nữ sau khi sinh, đều sẽ mắc chứng trần cảm, Bạch Thành Úc nói,” Đợi qua thời gian ở cữ, cậu có thể tới nơi khác thả lỏng một chút, tôi đã nói với Ninh Tu Viễn, hắn cũng đồng ý.”
Sầm Lễ khóe miệng nhạt ý cười, "Được.”
Cậu không muốn Bạch Thành Lúc phải lo lắng vì cậu, ai đối tốt với cậu, ai đối xử không tốt, trong lòng cậu đều hiểu rõ.

Mới sinh con xong, sắc mặt cũng tái nhợt dọa người, không bao lâu sau Sầm Lễ đã cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.

Sau khi bé con chào đời, Ninh Tu Viễn liền gọi điện cho Ninh Kỳ, nói cho Ninh Kỳ biết Sầm Lễ sinh được con trai, các bậc ông chú thế hệ trước vẫn luôn giữ lối suy nghĩ bảo thủ, cảm thấy chỉ có con trai mới có thể kế thừa gia nghiệp, nghe được tin tức này, Ninh Kỳ không bao lâu đã tới bệnh viện.

Cực kì hoà thuận vui vẻ.

Chuẩn bị cho bảo bảo một cái giường chuyên biệt, bảo bảo ăn xong liền ngủ, thoạt nhìn nho nhỏ xinh xinh, làn da hồng phấn.

Ninh Kỳ sắc mặt hòa ái, rốt cuộc vẫn là tôn tử của ông, ông vốn nghĩ rằng Ninh Tu Viễn ham chơi tùy hứng, phải đợi rất lâu nữa mới được ôm cháu, hiện tại, ông ta rất vui sướng.

“Đã đặt tên cho thằng bé chưa?” Ninh Kỳ hỏi.


“Chưa, chờ Sầm Lễ tỉnh lại, hỏi qua ý kiến cậu ấy một chút.”
“Ừ.” Lúc này, Ninh Kỳ đối với Sầm Lễ, ngược lại cũng không còn bất mãn như trước.

Qua mấy ngày, thân thể Sầm Lễ cải thiện hơn chút, ngực trướng lên rất đau, tuy rằng nhìn không ra điểm khác thường, nhưng nếu vén áo lên, là có thể cảm giác rõ ràng sự khác biệt giữa nam và nữ.

Áo vẫn luôn bị sữa chảy ra thấm ướt, nhưng Sầm Lễ vẫn không muốn cho con bú.

Bảo bảo nằm bên cạnh đói khóc không ngừng, Sầm Lễ thậm chí một cái liếc mặt dư thừa, cũng không muốn nhìn tới.

Ninh Tu Viễn đi ra ngoài pha sữa bột, thấy Sầm Lễ không thèm quan tâm tới con, có chút bực bội.

Trẻ nhỏ mới sinh, bú sữa mẹ là tốt nhất, nhưng Sầm Lễ không muốn, Ninh Tu Viễn cũng không nói gì nữa, nhưng rốt cuộc vẫn là cốt nhục của mình, làm sao lại để con nằm bên cạnh, không thèm quan tâm.

Ninh Tu Viễn để bình sửa sangmột bên, nhíu mày nói, “Cậu cho con bú đi, cũng bớt lãng phí sữa.”
“...” Sầm Lễ nâng mí mắt, nhìn lướt qua hắn.

Cậu biết Ninh Tu Viễn coi cậu trở thành phụ nữ, lúc trước Ninh Tu Viễn nói chuyện điện thoại với người khác, cậu cũng nghe được nội dung hai người bàn luận.

Không chỉ hiện tại, trước kia cũng như vậy, chỉ là tính chất bất đồng thôi.


Cửa phòng bệnh mở rộng, cũng không quan trọng lắm, nếu có người đi qua, nói không chừng có thể chứng kiến khung cảnh bên trong phòng.

Ninh Tu Viễn vén cao áo Sầm Lễ lên, sau đó để cậu bế con.

Ngửi được mùi sữa, tiếng khóc của nhóc con mới giảm dần, rất tự giác mò tìm muốn bú sữa.

Lúc trước khi chưa mang thai, Sầm Lễ rất thích trẻ con, khi đi qua nhà trẻ, sẽ đứng ở ven đường nhìn lũ trẻ chơi đùa với đám bạn, cấp ba có một thầy giáo vợ mới sinh con, sau đó còn đem theo con tới trường, Sầm Lễ còn bế bé vài lần.

Cậu mím chặt môi, sau đó lại đẩy bé con ra.

Bởi vì động tác của cậu, nhóc con vừa mới nín khóc, lại nháo lớn.

“Vì sao không cho con bú?” Ninh Tu Viễn sắc mặt không tốt lắm hỏi.

“Tôi là đàn ông.”
“Con cũng sinh ra rồi, còn nhận mình là đàn ông? Hiện tại cũng không phải lúc để cậu quậy phá, con đã khóc thành như vậy rồi, cậu cũng không dỗ dành.” Ninh Tu Viễn nói.

Sầm Lễ có một khoảng thời gian rất dài không đối nghịch với Ninh Tu Viễn, Ninh Tu Viễn muốn cậu uống thuốc gì, nói là hỗ trợ với dưỡng thai, cậu liền ăn, Ninh Tu Viễn muốn đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra, cậu sẽ đi.

Nhưng có một số việc, cậu cũng không muốn làm.

Ninh Tu Viễn bế bé con, sinh con xong cơ thể Sầm Lễ rất yếu, bé con vừa mới chạm vào cậu, cả người cậu cứng đờ lại.

Ninh Tu Viễn sắc mặt hòa hoãn hơn không ít, nói, “Bác sĩ cũng đã nói, dùng sữa mẹ nuôi con là thích hợp nhất, chẳng lẽ cậu không muốn con khỏe mạnh trưởng thành sao?”.

truyện teen hay

“...”
Ninh Tu Viễn cũng không để ý đến Sầm Lễ có trả lời hay không, dù sao rất nhiều thời lúc hắn nói chuyện với cậu, Sầm Lễ đều như vậy.

Thật giống như việc Sầm Lễ trầm mặc là rất bình thường và không thể bình thường hơn.

Bé con thức được một lúc, không bao lâu lại ngủ, Ninh Tu Viễn ôm con đặt vào giường nhỏ, đắp chăn cho bảo bảo, sau đó đi tới hôn nhẹ lên mặt Sầm Lễ, giống như cuộc tranh cãi vừa rồi, chưa từng tồn tại vậy.

Thấy áo Sầm Lễ còn không được cài kín, Ninh Tu Viễn nuốt nuốt nước miếng, nói, “Người mới sinh xong tâm tình sẽ có chút khó chịu, qua một thời gian nữa sẽ ổn định hơn."
Cùng loại cậu nói này Ninh Tu Viễn đã nhắc lại rất nhiều lần, đơn giản cũng là tìm cho mình một cái cớ để yên tâm hơn.

Thấy Sầm Lễ không có động tĩnh gì, Ninh Tu Viễn lại nói, “Chờ cậu ở cữ xong, chúng ta sẽ lập tức kết hôn, cậu muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật cũng được, cậu muốn gì, tôi đều có thể cho cậu.”
Sầm Lễ đột nhiên hỏi, “Anh có thích tôi không?”
”...”Ninh Tu Viễn giật mình, hắn không biết cảm giác thích một người là như thế nào, hai chữ này, theo suy nghĩ của hắn thì chính là mang nghĩa xấu.

Thích ở đây là 喜欢 ( xǐhuan) nên tại sao lại có câu "hai chữ này"
Hắn chỉ biết, hắn muốn sau này sẽ mãi ở bên Sầm Lễ.

“Có thích không?” Sầm Lễ lặp lại nói.

“...”
Ninh Tu Viễn nhìn nét mặt thanh tú của Sầm Lễ, bộ dáng so với lần đầu tiên gặp mặt, cũng không khác biệt cho lắm
Hẳn là có thích đi.

.