Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 146: 146





Edit & Beta: Đòe
Ninh Mặc ôm món đồ chơi tự chơi rất vui vẻ, cũng không thèm phản ứng với hắn, người nói vô tâm người nghe hữu ý, Ninh Tu Viễn hiện tại bị câu nói "Con ghét daddy" kia khiến cho bực bội khó chịu.
Bảo mẫu ngược lại cũng rất biết nhìn sắc mặt người khác, tính toán khuyên giải, "Tiểu thiếu gia còn chưa hiểu chuyện, ngài cũng đừng chấp nhặt với cậu nhóc, chờ tiểu thiếu gia lớn hơn chút, hẳn sẽ hiểu rõ."
Ninh Tu Viễn lạnh lùng lên tiếng, không muốn bị Ninh Mặc bơ mình.
Nhưng nói thế nào thì cũng là con mình, Ninh Tu Viễn thờ người vài giây, liền đi tới giúp Ninh Mặc bóc vỏ bọc đồ chơi, sau đó dạy Ninh Mặc cách chơi ra sao.
Lúc Ninh Mặc cười rộ hai mắt cong cong, chỉ là mặt bánh bao hơi nhiều thịt, ngũ quan hơi bị lấn át.

=]]]]]]
"Daddy..." Ninh Mặc gọi hắn.
Mặt mày Ninh Mặc tương đối giống Sầm Lễ, thoạt nhìn khiến tâm tình hắn bình thản hẳn lên.
"Ghép đường sắt vào, xe lửa có thể chạy rồi." Ninh Tu Viễn nói.
Hiện giờ thân phận của hắn là cha Ninh Mặc, không hề là phi dương bát hỗ con nhà giàu, hắn kiên nhẫn hơn, cẩn thận chỉ cho Ninh Mặc cách chơi xe lửa như thế nào.
Phi dương bát hỗ: Ương ngạnh cứng đầu không coi ai ra gì
Thấy Ninh Mặc chỉ lo chơi đồ chơi, vẫn chưa nói một câu "Con yêu daddy", Ninh Tu Viễn hỏi rõ, "Nếu không phải do daddy, con ngược lại đã không thể góp mặt trên đời rồi."
Lực chú ý của Ninh Mặc vẫn không đặt trên người hắn.

"Ninh Mặc, daddy đi đây." Ninh Tu Viễn lại nói.
Ninh Mặc thờ ơ.
Ninh Tu Viễn thật sự tức muốn chết, trực tiếp trở về phòng mình, tích chữ như vàng Ninh Mặc một câu cũng không nói.
Đứa nhỏ này, tốt nhất sau này có chuyện gì cũng đừng tới tìm hắn, thích đồ chơi gì cũng đừng đòi hắn, để cho người khác đi mà mua, dù sao hắn cũng mặc kệ.
Trước kia lên cơn tức giận, tốt xấu gì có thể tìm được một nơi để giải tỏa, hiện giờ hắn cũng chỉ có thể tự mình ngậm ngùi.
Thật là càng sống càng đi lùi mà.
Ninh Tu Viễn uống một viên thuốc giảm đau đầu, mở cửa sổ phòng ra để thông gió.
Bầu trời đêm rộng lớn, lập loè đầy ánh sao, nếu bên cạnh nếu có thể có thêm một người cùng hắn nói chuyện, cảnh tượng này có lẽ sẽ rất lãng mạn.
Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào phòng, Ninh Tu Viễn nhìn bầu trời đêm trong chốc lát, khóe miệng gợi lên ý cười tự giễu, sau đó lại đống cửa sổ lại, cô tịch ở trong phòng, đối mặt với màn hình máy tính.

Làm việc chưa đầy hai phút, hắn lại cúi đầu, đặt tay lên trán.
Thứ sáu Ninh Tu Viễn chịu tới tham gia một bữa tiệc giao lưu giới kinh doanh, đơn giản là kết giao thương nghiệp, hoặc là tìm bạn trai bạn gái môn đăng hộ đối để kết đôi, vừa lúc ngày mai là cuối tuần, cũng có thời gian để hẹn hò.

Ninh Tu Viễn rất được yêu thích, dù gì thì tướng mạo hắn rất tuấn lãng, vóc dáng cũng cao, một thân tây trang rất khí thế, trước kia mặc kệ trong trường thanh danh không tốt, người tự dâng mình tới cửa cũng không ít.
Cũng là Bạch Thành Úc khuyên hắn, muốn hắn tự bước ra khỏi vòng tự bế, làm quen với nhiều người hơn, nên hắn mới tới đây.
"Ninh tổng, có thể uống một ly với em không?" Có một người phụ nữ ăn vận lộng lẫy đi tới hỏi.

Cô ta xịt nước hoa, càng dựa gần, mùi càng đậm.
Ninh Tu Viễn vẫn duy trì phong thái tốt đẹp, đang chuẩn bị tìm lý do cự tuyệt, lại theo ánh mắt của cô ta, thấy được Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên luôn treo nụ cười kheo léo trên mặt, Tinh Tu Viễn nhìn có chút bệnh trạng.
Đối phương rất tự tin, ánh mắt sáng như sao trên trời, trong tay cầm một ly rượu vang đỏ, thuần người tửu sắc, càng tôn lên vẻ đạp của bàn tay cầm ly rượu đỏ kia.

Kiều Nguyên ánh mắt tựa hồ cũng thấy được hắn, nhìn sang mấy người phụ nữa đang vây quanh hắn, ngơ người một giây.
Phảng phất như muốn chứng minh gì đó, Ninh Tu Viễn bày vẻ đang tình tứ với người phụ nữ kia.
Thị trường khai thác của L thành chủ yếu giao cho Kiều Nguyên phụ trách, nhân mạch quan hệ của Kiều Nguyên cũng xử lý tích thủy bất lậu, chỉ là trừ bỏ Ninh Tu Viễn, Kiều Nguyên không muốn làm quen với người này, hiện giờ xem ra, đối phương xác thật rất giống trong tin đồn.


Liên tiếp hai lần bị nhận lầm thành người khác, Kiều Nguyên cũng không trực tiếp tới hỏi Hàn Kham, cậu cảm thấy Hàn Kham như đang gạt cậu chuyện gì đó.

Cậu biết được chút thông tin liên quan đến Sầm Lễ từ người khác, cũng chỉ cảm thấy rất hoang đường.

Đường đường là nhị công tử Kiều gia, còn chưa đến mức bị lưu lạc bên ngoài, vì tiền không tiếc bán thân, thậm chí còn ăn trộm đồ của người khác.
Tích thủy bất lậu: 滴水不漏 – dī shuǐ bù lòu: một giọt nước cũng không để nhỏ ra ngoài; hình dung lời nói, việc làm vô cùng cẩn mật, không có chút sơ hở nào; hoặc là tiền đã vào tay không dễ dàng để lọt ra ngoài.
Tin đồn liên quan tới Sầm Lễ rất nhiều, có tốt có xấu, Kiều Nguyên nghe xong cũng không muốn nghe tiếp nữa.
Chỉ là mỗi khi nghe thấy hai chữ "Sầm Lễ" này, cậu sẽ có cảm giác rất khó chịu trong người.
Cậu là Kiều Nguyên, là con trai nhỏ nhà họ Kiều tiền đồ tươi sáng, chứ không phải nhu nhược vô năng, chỉ có thể mặc người khác khi dễ như Sầm Lễ, bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau.
Kiều Nguyên nốc sạch ly rượu trong tay, người đàn ông ở chỗ kia cứ nhìn chằm chằm vào cậu.

Vốn cũng chả để ý tới, tiếp tục nói chuyện với mấy lão tổng ở công ty khác, hoàn toàn làm như không thấy người kia.
Người này, thật sự là Sầm Lễ sao?
Ninh Tu Viễn không quá xác định.
Hình bóng Sầm Lễ, đã sớm khắc sâu trong đầu hắn, rõ ràng khuôn mặt giống nhau như đúc, nhưng Kiều Nguyên so với Sầm Lễ, cũng có nhiều chỗ khác biệt.
"Ninh tổng, em còn muốn trò chuyện với anh một chút, sao anh lại bỏ đi?" Người phụ nữ lúc nãy lại tiến tới, cầm một ly rượu vang đỏ, ái muội dựa vào người hắn.

"Lần sau rồi nói sau." Ninh Tu Viễn nhíu nhíu mày.
Ninh Tu Viễn không khỏi có chút không hiểu phong tình, người kia lại nói, "Nghe nói Ninh tổng đã độc thân một thời gian dài, không phải sẽ rất cô đơn sao?

Người phụ nữ kia ngược lại cũng không rụt rè, động tác thậm chí còn mang theo chút ý vị.
Ninh Tu Viễn cảm thấy chán ghét, đẩy cô ta ra.
Người phụ nữ kia va phải người phục vụ đi ngang qua, ly rượu trên khay loảng xoảng đổ xuống đất, hất thẳng vào người Kiều Nguyên, mặt đồng hồ trên tay trái cũng bị dính rượu.
Động tĩnh nãy, đã thu hút tất cả ánh mắt khắp phòng tiệc.
Quần áo Kiều Nguyên ướt một mảng lớn, người phục vụ hoảng hốt vội rút giấy lau quần áo cậu, vội nói, "Rất xin lỗi ngài tôi không..."Kiều Nguyên ngược lại cũng không trách tội, nhẹ nhàng cười, "Không sao, cứ đi trước đi."
Nói rồi, Kiều Nguyên quay lại nói mấy câu với đám người kia, đứng dậy rời đi.
Chỉ lau không sẽ không sạch được, Kiều Nguyên gọi cho trợ lý, nhờ trợ lý mang một bộ âu phục khác tới.
Phần lớn mọi người đều ở đại sảnh của yến tiệc, toilet chỉ có mình cậu, Kiều Nguyên cởi đồng hồ ra để ở một bên, sau đó rửa sạch cánh tay bị dính rượu với thức ăn.
Sau khi rửa sạch, cậu trang nhã đeo lại đồng hồ, có người vào toilet, cậu cũng không để ý tới.
Rất tự nhiên, người kia tiến đến bắt lấy cổ tay cậu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vết sẹo trên cổ tay.
"Anh muốn làm gì?" Kiều Nguyên chất vấn hắn.
Ninh Tu Viễn nửa ngày cũng không nói nên lời.

Hắn rốt cuộc đã có thể xác định, người trước mắt, chính là Sầm Lễ..