Esit & Beta : Đòe
Rồi sau đó Kiều Nguyên hơi hơi cúi thấp đầu chút, đôi môi hơi nhạt màu hôn lên má trái của Ninh Mặc, trái lại Ninh Mặc rất hiểu chuyện, lại nghiêng đầu sang một bên, chỉ chỉ bên má còn lại cũng muốn được thơm thơm. Ninh Tu Viễn đứng bên cạnh thấy một màn này, nói," Anh cũng muốn thơm thơm."
Kiều Nguyên ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn hắn. Ghen đến nỗi tường cách vách cũng không thể ngăn nổi, hắn vươn tay nói, "Tiểu Mặc rất nặng, cứ để anh bế con cho."
Nghe thấy hắn nói vậy, Ninh Mặc lủi hẳn vào trong lòng Kiều Nguyên, cậu nói, "Không cần."
Ninh Tu Viễn chỉ đành cởi giày giúp Ninh Mặc, để tránh Ninh Mặc quơ chân cọ bẩn quần áo Kiều Nguyên, sau đó, Kiều Nguyên ôm Ninh Mặc đi vào nhà, Ninh Tu Viễn vươn tay, chua xót lau khóe mắt không có nước mắt.
Bảo mẫu còn đứng bên cạnh nhìn, vẻ mặt kinh ngạc, nửa ngày vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Bảo mẫu lúc này mới hồi hồn lại, trả lời, "Vật dụng của Tiểu thiếu gia đều mang hết tới, còn có đống đồ chơi nữa, nhiều đồ không nhét hết một vali."
Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Không còn chuyện gì cần cô nữa, cô về đi."
"Vâng."
Thái độ này, quả thực là quay ngoắt 360 độ nhanh như chớp, bảo mẫu không dám tin nữa, cái người dịu dàng vừa nãy, thế mà là Ninh Tu Viễn.
Ninh Tu Viễn xách theo hai vali đi vào nhà, đóng cửa lại, hành lí của Ninh Mặc rất nặng, hắn để vali ở cửa, đi đến phòng khách, đập ngay vào mắt hắn là cảnh tượng đĩa xoài tình yêu hắn cố ý cắt cho Kiều Nguyên, bị Ninh Mặc ăn hết một nửa, khóe miệng còn dính nước xoài vàng vàng.
Nhưng hiện tại, Kiều Nguyên chẳng những không trách Ninh Mặc, còn khẽ cười hỏi, "Ăn ngon không ?"
Hay lắm !
Kiều Nguyên rút một tờ giấy cẩn thận lau vết nước dính trên miệng Ninh Mặc. Ninh Tu Viễn hung hồn đi tới, nói với Kiều Nguyên, "Không thể quá nuông chiều nó, tránh cho sau này nó học thói xấu."
Nói rồi, Ninh Tu Viễn cầm lấy tờ giấy trên tay Kiều Nguyên, lau lau miệng Ninh Mặc, "Tiểu Mặc, con không còn bé bỏng gì nữa, đừng có làm phiền đến chú ấy, hiểu không ?" Tay hắn còn chưa chạm tới, đã bị Ninh Mặc né đi, cánh tay nhỏ múp thịt ôm lấy bả vai Kiều Nguyên, bẹp miệng nhỏ hừ hừ nói, "Bảo bảo thích chú lắm, hôm nay cũng không cần daddy."
"Được rồi, anh không nên quá nghiêm khắc với con, bé con năm nay mới bao nhiêu tuổi? "Kiều Nguyên hỏi.
Ninh Tu Viễn nghĩ nghĩ, "Còn kém một tháng nữa là được hai tuổi."
Ninh Tu Viễn vừa nói xong, Kiều Nguyên ngẩng mặt lên, nhìn nhìn hắn.
Một bé con chỉ mới có vài tuổi thôi, đã bị ba của mình nói bé con không còn nhỏ nữa, cũng không biết người làm ba này, có phải là vô tình nhặt đứa nhỏ bên vệ đường về không nữa.
Kiều Nguyên cảm thấy rất đáng tiếc, Ninh Mặc đáng yêu như vậy, sao lại có người ba như Ninh Tu Viễn cơ chứ?
Ninh Mặc rất ngoan, lúc ở với cậu, không khóc cũng không nháo, muốn ăn cái gì sẽ nói với cậu, khối gỗ xếp ở kia, Ninh Mặc đều có thể yên lặng tự chơi một mình cả ngày, còn rất thông minh nữa, 26 chữ cái, Ninh Mặc đều biết, còn có một số từ đơn giản, chỉ cần dạy cho nhóc một lần, bảo bảo cũng có thể đọc lại.
Hôm nay Kiều Nguyên không cần tới công ty, liền ở nhà chơi với Ninh Mặc, có trẻ con trong nhà, cũng náo nhiệt hơn ngày thường.
Trên bàn sách kê một tờ giấy trắng tinh, Kiều Nguyên viết hai chữ Ninh Mặc rất to lên đó, từng nét chữ rất thanh thoát đẹp đẽ. Ninh Tu Viễn đã sớm vẽ ra cảnh tượng này trong đầu, hiện giờ có thể thấy được, đôi mắt hơi cay cay. Từ thời còn học cấp ba, hắn đã ngắm nét chữ của Sầm Lễ rất nhiều lần, thông báo trên bảng đen, lịch trực nhật, chủ nhiệm lớp cố ý chọn người viết chữ đẹp nhất lớp, sau này Sầm Lễ phụ trách toàn bộ việc này, chưa từng nghỉ bao giờ.
Thẳng đến sau này, Sầm Lễ nghỉ hơn một tuần, đoạn thời gian ấy, thời khóa biểu bên góc phải bảng, đã được đổi sang người khác viết, chữ nghĩa rất ngay ngắn, nhưng không đẹp bằng Sầm Lễ.
Tất cả mọi người rất kinh ngạc, Sầm Lễ là một học sinh ba tốt, thế mà lại xin nghỉ học trước thi, trong quá khứ, những người khác vừa mới đến phòng học, đã thấy cậu ngồi ở bàn đọc sách ôn bài, lúc tan học, Sầm Lễ vẫn còn ngồi ở đó, sửa lại bài thi. Xếp hạng sau lần thi đó, Sầm Lễ từ hạng ba trong top năm rớt xuống hạng mười.
Chỉ có Ninh Tu Viễn biết, nguyên nhân là do đâu.
Mới nếm thử trái cấm hắn, phát hiện mềm dẻo thân thể dẻo của thiếu niên xinh đẹp ấy hắn như người mất hồn, sau này, chuyện ở clb đêm lại tái diễn. Sức khỏe Sầm Lễ vẫn luôn trì trệ, lặp đi lặp lại vẫn không hồi phục. Kiều Nguyên dạy Ninh Mặc đọc tên của mình, rồi sau đó hỏi hắn, "Tên này do ai đặt?"
Ninh Tu Viễn giật mình, nghe thấy đối phương hỏi chuyện mới tỉnh tảo lại, nói,"... Tôi đặt, muốn bé con sau này trở thành một người có học thức có văn hóa, không nên học cái xấu."
"Mẹ của bé đâu?" Nghe thấy vấn đề này, tim Ninh Tu Viễn như trùng xuống.
Có lẽ Kiều Nguyên không biết, đàn ông cũng có thể con, tựa như lúc trước, hắn từng nói, không nên để người khác biết Ninh Mặc là do một người đàn ông sinh ra, dù sao Sầm Lễ cũng không thể bước được vào cửa Ninh gia. Đứa nhỏ sẽ ở lại Ninh gia, mà Sầm Lễ, hắn sẽ tìm một nơi khác cho cậu ở đó. Từ cái lần kẻ kia gửi ảnh cho hắn, tinh thần hắn vẫn luôn không ổn định, quả thật là có tật giật mình, nếu lúc trước hắn đối xử với Sầm Lễ thật tốt, cũng sẽ không lưu lạc đến tình cảnh như hiện tại.
Kiều Nguyên lại hỏi, "Sao vậy?"
Ninh Tu Viễn khẩn trương không dám nhìn thẳng Kiều Nguyên, "Hôm nay có hơi nóng." Ninh Mặc đặt bút viết, vạch vạch mấy nét chữ ra tên Ninh Mặc, sau đó vươn cái tay ngắn nhỏ, chỉ chỉ vào chữ nhóc viết ý muốn được Kiều Nguyên khen ngợi," Bảo bảo viết đó." Kiều Nguyên cúi đầu xuống nhìn, cười khen bé con, "Viết đẹp lắm." Sau đó Ninh Tu Viễn, lại thành công trở thành kẻ thứ ba bị bỏ rơi.
Ninh Tu Viễn thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy tay lau đi mồ hôi lạnh túa ra trên trán.
Ninh Mặc thật là một đứa con ngoan.
*****