Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 236: Đừng Làm Việc Ác Nữa



Edit & Beta : Đòe

Qua cửa kính không còn thấy bóng người, chỉ có xe cộ qua lại hai bên, Kiều Nguyên không nhúc nhích, một lúc lâu sau mới hơi ngẩng đầu lên, mây đen bị gió thổi bay đi, ánh trăng thoắt ẩn thoắt hiện êm dịu chiếu xuống vùng đất rộng lớn.

Giông bão đã tan.

Trong vòng chưa đầy ba giờ, những hình ảnh kinh hoàng không còn thấy nữa.

Ngón tay của Kiều Nguyên hơi cong lên, trên mặt lộ ra vẻ yếu đuối, hơi ấn cửa sổ xuống để gió đêm lạnh lẽo thổi vào trong xe.

Tiểu Trương nhắc nhở, "Nhiệt độ đã giảm xuống... tốt hơn hết bạn không nên mở cửa sổ, cẩn thận bị cảm lạnh."

"Chỉ mở một lúc thôi." Giọng Kiều Nguyên rất nhẹ nhàng.

Cậu vẫn có chút ấn tượng với Tiểu Trương, lúc đầu Ninh Tu Viễn phái mấy người đến canh giữ, Tiểu Trương là một trong số đó, một lần cậu đến bệnh viện thăm mẹ, gặp được Hàn Kham, liền tháo đồng hồ đeo tay ra cho anh ta, đổi lại anh ta không được báo chuyện này cho Ninh Tu Viễn biết.


Kiều Nguyên hơi nhắm mắt lại, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, cậu không muốn nhớ lại chuyện quá khứ.

Nghĩ đến vẻ mặt suy sụp của người kia, cậu vẫn hỏi: "Không phải Ninh Kỳ đã sắp xếp cho anh ta một hôn lễ đàng hoàng rồi sao ?"

Tiểu Trương sững sờ một giây, sau đó trả lời, "Chủ tịch đã sắp xếp, nhưng Ninh tổng chưa bao giờ đến đó. Trước đây, ngài ấy có nhắc đến - nhưng sau đó giống như là một người khác, mỗi nfafy ngài ấy hoặc là đến công ty hoặc là ở nhà chăm sóc cho tiểu thiếu gia, không có ai khác ở bên cạnh."

"Có một hôm, Ninh tổng mua rất nhiều rau củ từ siêu thị, rồi tự tay vào bếp làm theo hướng dẫn, đó là lần đầu tiên tôi thấy ngài ấy chủ động nấu ăn."

Kiều Nguyên nhất thời lặng im.

Tiểu Trương cứ như cái máy hát, trong khoảng thời gian này anh ta để ý đến tâm trạng của Ninh Tu Viễn thay đổi, anh ta nhìn thấy bộ râu chưa cạo của Ninh Tu Viễn, anh ta cũng nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Ninh Tu Viễn có chút vui mừng, khi chuyển đến sống kế bên nhà Kiều Nguyên, trong khoảng thời gian đó sẽ không quá khắt khe với họ, khi tâm trạng hắn thoải mái bọn họ sẽ được nghỉ thêm vài ngày nữa.


Chỉ khi ở bên Kiều Nguyên, tâm trạng của Ninh Tu Viễn mới tốt lên.

Tiểu Trương nói, "Sau khi cậu rời đi, đoạn thời gian kia Ninh tổng thường xuyên tới bệnh viện, có đôi khi mấy ngày mấy đêm đều không được chợp mắt, không ăn cơm cũng không nói lời nào, dọn đến khu nhà cũ của cậu ở.... Sau này ngài ấy mới đón tiểu thiếu gia về, đời sống sinh hoạt mới trở về quỹ đạo bình thường."

Kiều Nguyên mơ hồ nhìn ngoài cửa sổ.

"Ngài ấy thực sự rất thích cậu." Phía trước là đèn đỏ, Tiểu Trương dừng xe, nhìn Kiều Nguyên ở ghế sau qua gương chiếu hậu.

Vẻ mặt của Kiều Nguyên rất lạnh nhạt, tóc hơi rối bù vì gió, anh ta ấn nút bên cạnh cửa xe, cửa kính chỗ Kiều Nguyên đóng lại, trên cửa sổ mờ in khuôn mặt của cậu. Chỉ đưa cậu về nhà, không còn chuyện gì khác.

Thích sao?


Thích thì làm được gì, trên đời có rất nhiều thứ để thích nhưng lại không thể có được.

Ninh Tu Viễn cũng không phải trường hợp đặc biệt.

So với những gì Ninh Tu Viễn đã làm với cậu trước đây, điều này chẳng là gì cả.

Một vài học sinh trung học khoác trên mình bộ đồng phục đi trên vỉa hè, có lẽ lúc này các em đã kết thúc tiết tự học buổi tối, trên môi nở nụ cười, tràn đầy hơi thở tuổi trẻ.

Một lần về nhà, cậu bị mấy tên côn đồ vây lại trong hẻm nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu bị bạo lực học đường sau nhiều năm đi học.

Chỉ là một cậu nhóc mười sáu mười bảy tuổi, làm sao có thể không sợ? Bị một học sinh trung học trạc tuổi mình đẩy ngã lăn ra đất, bộ đồng phục bị bẩn, nếu dám chống lại, cậu biết đám côn đồ đứng bên cạnh sẽ ngay lập tức nhảy xổ tới đấm đá cậu.
"..." Từ khi nào mà cậu trêu chọc phải người này, nghe người kia lăng mạ, mới nhận ra mấy ngày trước mình đã ghi tên cậu ta vào danh sách đưa cho chủ nhiệm lớp vì cậu ta không nộp vở bài tập cho cậu.

Rõ ràng là một chuyện nhỏ, nhưng lại muốn dùng bạo lực để nói chuyện, với mục đích dạy cho cậu một bài học.

Mấy tên côn đồ vây quanh cậu, cậu nghĩ rằng cùng lắm thì ăn một trận đánh, thậm chí đến cái cớ làm sao để giải thích với mẹ cho hợp lý cũng đã nghĩ xong.

Nhìn thấy thảm cảnh này, những người khác tránh còn không kịp, nhưng có một nam thanh niên đi ngang qua hẻm, nhìn thấy tên kia, đám người vây quanh cậu cũng giải tán.

Đó là cậu lần đầu tiên tiếp xúc với Ninh Tu Viễn.

Thanh niên tuấn tú khuôn mặt đầy kiêu ngạo, cằm hơi nhếch lên, tựa hồ có chút khinh thường, đồng phục học sinh trên người vô cùng phóng túng, đeo khuyên tai, rõ ràng nhà trường đã quy định học sinh cấp ba không được nhuộm tóc nhưng vẫn ngang nhiên làm trái quy định.
Hắn không phải người cùng thế giới với một học sinh ba tốt ngoan hiền như cậu.

Cậu đã từng nghe qua những người khác nhắc đến Ninh Tu Viễn, bọn họ đều nói người này tệ như thế nào.

Ngay từ đầu, cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Đối phương lấy đá ném đá dưới chân bọn kia, muốn chúng thả cậu ra.

Ninh Tu Viễn nói," Đây là người tao bảo kê."

Sắc mặt đám côn đồ bên cạnh trở nên khó coi, trên tay bọn chúng đều cầm gậy gộc, trông rất dữ tợn, cậu nghĩ, Ninh Tu Viễn chỉ có một mình lại tay không tấc sắt, làm sao có thể đối phó với nhiều người như vậy.

Ninh Tu Viễn luôn rất có chí tiến thủ trong học tập, điều kiện gia đình rất xuất sắc, xung quanh có rất nhiều người quấn lấy, đám học sinh cấp ba vây lấy cậu đều do dự, sau khi dò hỏi Ninh Tu Viễn mấy lần, hắn vẫn như cũ nói hai câu với đám côn đồ, họ thật sự thả cậu đi.
Cậu từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, muốn nói lời cảm ơn với người thanh niên cách đó không xa, nhưng đối phương trực tiếp đi tới đầu hẻm như không có chuyện gì xảy ra, lúc cậu đi ra ngoài, cũng không thấy bóng người đâu nữa.

Bởi vì lời nói của Ninh Tu Viễn, cậu không bao giờ bị bao vây bắt nạt trong trường nữa.

Lúc đó, cậu thật sự cho rằng Ninh Tu Viễn vẫn là người rất tốt, chỉ là tin đồn thổi phồng quá mức, cho nên mới lan truyền Ninh Tu Viễn đáng ghét như vậy.

Trong vài lần chạm trán sau đó, Ninh Tu Viễn chỉ là quá coi trọng mặt mũi, tính tình thì khá trẻ con, cậu hỏi lớp học ở khu nào, đối phương thậm chí còn không biết vị trí chính xác, lại còn ở trước mặt cậu giả bộ không nhớ.

Vài giây đèn đỏ trôi qua, chiếc xe lại di chuyển, cách tiểu khu nhà Kiều Nguyên không còn xa.
"Trên đời này, không có ai bỏ bị ruồng bỏ mà không thể sống nổi," Kiều Nguyên dừng lại, giọng nói đột nhiên trầm xuống, "Lúc trở về anh hãy nói với anh ta, sau này nếu gặp được người thích hợp, hãy đối xử với người đó thật tốt, đừng làm việc ác nữa."

*****

Tôi vẫn thấy "Đừng làm việc ác nữa" nó ngượng mồm sao á :))) ai có thể đổi thành câu khác thuận hơn thì comment nhé, sẽ có thưởng cho những bạn chịu khó đóng góp ý kiến ¯_༼ ಥ ‿ ಥ ༽_/¯