Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 258: Tưởng Hôn Môi Hắn, Ôm Hắn



Edit & Beta : Đòe

Khi Kiều Nguyên không đến, hắn thực sự đã yêu cầu trợ lý mang cho mình rất nhiều sách, ngày nào hắn cũng chăm chỉ đọc, chẳng hạn như "Làm thế nào để khiến người ấy yêu tôi trong ba giây", "A Little Thing About Falling in Love ", lại cái gì mà " Hôm nay người ấy cũng rất hạnh phúc. "Love Me","Housewife's Love Trick", "A Word to Hook a man's Heart".

Một số trong đó là dạy cách theo đuổi đối tượng mình yêu thích, phương thức đơn giản nhưng không khiến người ta quá chán ghét.

Sau khi Ninh Tu Viễn nói xong, trong lòng hắn trầm mặc chừng ba giây.

Kiều Nguyên không để lộ ra vẻ sa ngã của mình, mà nhìn hắn một cách thờ ơ, hỏi: "Hôm nay Tiểu Mặc có tới không?"

Tốt lắm, quyển《Làm thế nào để khiến người ấy yêu tôi trong ba giây》, nhất định là bản lậu, đã sớm dặn trợ lý là phải tới hiệu sách chính quy mà mua, không nên bần tiểu tiện nghi, mệt hắn còn nghiên cả ngày, hao phí nhiều tâm tư như vậy.


Bần tiểu tiện nghi : hà tiện keo kiệt.

Ninh Tu Viễn rất muốn cùng Kiều Nguyên trải qua thế giới của hai người, mỗi lần Ninh Mộ đến thăm hắn, sự chú ý của Kiều Nguyên đều đổ dồn vào Ninh Mặc.

Ninh Tu Viễn trong lòng buồn bực một mình, nhưng cũng không dám biểu hiện ra quá rõ ràng," Chút nữa nó sẽ tới, nếu không bây giờ tôi bảo trợ lý chuẩn bị bữa trưa, em cũng nên ăn một ít đi, tầm hai giờ chiều Tiểu Mặc sẽ tới."

Thái độ của Kiều Nguyên đối với hắn đã thay đổi rất nhiều, cậu không còn hoàn toàn kháng cự hắn như trước nữa.

Hắn nhờ trợ lý chuẩn bị một vài món ăn đem đến phòng mình nằm, dù sao hắn cũng là bệnh nhân, không thể ăn đồ quá nhiều dầu mỡ, hắn cũng hiểu Kiều Nguyên mang thai hơn bốn tháng, càng ngày càng ốm nghén.

Có lẽ bởi vì đang mang thai, Kiều Nguyên ăn khỏe hơn trước rất nhiều.


Ninh Tu Viễn trong lòng ngũ vị tạp trần.

Ngũ vị tạp trần : cảm xúc lẫn lộn.

Có thể có một số chuyện mà Kiều Nguyên không nhớ rõ lắm, nhưng khi đụng đến những điểm tương tự, trong lòng hắn sẽ rất tự trách.

Lần ốm nghén đầu tiên của Kiều Nguyên là lúc ở trong biệt thự cũ của hắn, lúc đó trên bàn có mấy món hải sản, mùi dầu mỡ và mùi tanh của thịt cá cũng tương đối nồng, có người gắp cho cậu một món, rồi sau đó Kiều Nguyên mới cảm nhận được cơn buồn nôn trào lên từ cổ họng, nhưng hắn khi ấy đã làm gì?

Đôi môi mỏng của Ninh Tu Viễn hơi mím lại, đương nhiên bây giờ hắn không dám nhắc đến quá khứ trước mặt Kiều Nguyên, quan hệ của hai người cuối cùng cũng dịu đi một chút.

Hắn muốn có mối quan hệ thân thiết hơn với Kiều Nguyên, ít nhất không phải bây giờ, hắn chỉ có thể nhìn mà không thể làm gì được, ngay cả khi hắn bưng canh đưa cho đối phương, hắn cũng thấy sợ...


"Kiều Nguyên..." Ninh Tu Viễn thấp gọi một tiếng.

Kiều Nguyên dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt đen ấy có chút không vui.

Ninh Tu Viễn nói,"...En đã bao giờ cân nhắc đến chuyện mình sẽ hẹn hò với người như thế nào chưa? Sau cùng thì, em vẫn còn trẻ...Trời vào đông, cơ thể em dễ bị nhiễm lạnh, hai người cùng nhau trải qua thì sẽ ấm áp hơn."

"Còn có người thường xuyên dặn dò em mặc nhiều áo để giữ ấn, mỗi sáng thức dậy chuẩn bị cơm hộp để em mang đi làm, tới Lễ Tình Nhân có thể được tặng một món quà để kỷ niệm những ngày bên nhau của hai người."

Thấy Kiều Nguyên không nói lời nào, Ninh Tu Viễn tiếp tục nói, "Vừa đến mùa đông, cơ thể tôi như cái lò sưởi vậy, bây giờ tôi đã biết nấu rất nhiều món ăn, Tiểu Mặc hôm trước còn đòi tôi làm món khoai tây trộn cho nó nữa, người trong công ty đều khen tôi tốt tính, tới ngày Lễ Tình Nhân tôi sẽ mua một đôi nhẫn, sẽ tạo một bất ngờ để tặng sao cho có ý nghĩa." Ninh Tu Viễn 360 độ không góc chết minh kỳ ám chỉ, chỉ thiếu điều nói trắng ra là muốn cùng Kiều Nguyên ở bên nhau.
Nhưng Kiều Nguyên chỉ đặt đũa xuống, không trả lời hắn.

Ninh Tu Viễn bây giờ không còn chút mặt mũi nào, hắn càng mong muốn Kiều Nguyên cũng có tình cảm với mình, không nói đến hạnh phúc, cũng có thể cảm thấy vui vẻ khi đối phương có một chút ấn tượng tốt về hắn khác với mọi người.

"Có muốn tôi lấy cơm cho em không?" Ninh Viễn hỏi.

Kiều Nguyên lắc lắc đầu.

"Vậy đừng để mình bị đói."

Ninh Tu Viễn rất cẩn thận tỉ mỉ quan tâm, chính là Kiều Nguyên bây giờ như sao trên bầu trời, hắn phải cố gắng rất nhiều mới có được Kiều Nguyên.

Có lẽ bởi vì đang mang thai, cảm xúc càng trở nên mẫn cảm hơn dễ thay đổi, ánh mắt Kiều Nguyên nhìn về phía trước không tiêu cự, chỉ sợ cậu trước kia cũng sẽ không nghĩ đến, có một ngày nào đó mình và Ninh Tu Viễn lại ở chung tự nhiên như vậy.
Kiều Nguyên khẽ cười, mở miệng nói, "Tôi cảm thấy loại người giống như tôi cũng có thể cân nhắc."

Thấy Kiều Nguyên nói vậy, lòng bàn tay Ninh Tu Viễn chảy đầy mồ hôi, lại còn ra vẻ trấn định hỏi, "Sao em lại nói như vậy?"

"Không có gì." Kiều Nguyên nói.

Ba chữ "Không có gì" ngay lập tức khiến Ninh Tu Viễn cảm thấy như lâm vào đại địch, trong những cuốn sách hắn từng đọc trước đây, ba chữ này rất hay được nhắc đến, thường là "Không có gì", nhưng thực ra nó chứa rất nhiều ẩn ý trong đó.

Ninh Tu Viễn rót một ly nước ấm cho Kiều Nguyên rồi nói: "Đừng nghĩ đến những chuyện lộn xộn đó, con người phải nhìn về tương lai, lòng mang hy vọng, buồn bực không vui cũng không thay đổi được gì, còn không bằng đừng nghĩ cho xong, em uống chút nước, đừng ép buộc bản thân quá."
Kiều Nguyên mày nhíu lại.

“Nếu gặp chuyện phiền phức, em có thể nghe những bài hát để giải tỏa cảm xúc một cách hợp lý, hoặc có thể nhắm mắt để đầu óc thả lỏng sẽ thoải mái hơn rất nhiều."

Kiều Nguyên có thể chắc chắn rằng, sau khi mắc bệnh đầu óc của Ninh Tu Viễn cũng hỏng theo luôn rồi.

Ninh Tu Viễn cố hết sức tìm kiếm câu trả tiêu chuẩn mình từng đọc trong trí nhớ, rồi sắp xếp thành lời, Kiều Nguyên lạnh lùng đánh gãy lời hắn, "Được rồi."

"Mùi..."

Tốt lắm, những cuốn sách đó chắc chắn đều là bản in lậu, hắn đã có cái để phê bình tên trợ lý không được việc kia rồi.

Ninh Tu Viễn lại tìm ra không ít đề tài để nói, toàn bộ quá trình dường như chỉ có hắn tự lảm nhảm một mình, đến hai giờ chiều bảo mẫu đưa Ninh Mặc tới bệnh viện, Ninh Mặc cầm trong tay quả cam ngọt lớn muốn đưa cho Kiều Nguyên.
"Muốn thơm thơm..." Ninh Mặc ngẩng mặt nhỏ lên, đi đến trước mặt Kiều Nguyên.

Lúc này Kiều Nguyên mới nở nụ cười dịu dàng, ngồi xổm xuống hôn lên khuôn mặt nhỉ nhắn đáng yêu của Ninh Mặc.

Bảo mẫu đứng bên cạnh nhìn, Ninh Tu Viễn khụ khụ hai tiếng, bảo mẫu rất thức thời mà rời đi.

Ninh Tu Viên vừa đi tới, ngồi xổm bên cạnh Ninh Mặc, còn chưa kịp nói hắn cũng muốn hôn, Ninh Mặc đã duỗi tay ra ôm lấy chân Kiều Nguyên, giọng điệu bá đạo, "Ba nhỏ, ba nhỏ là của bảo bảo."

Ninh Tu Viễn: "..."

Ninh Tu Viễn hiện tại không muốn chấp nhặt với Ninh Mặc.

Không thèm chấp trẻ con.

Kiều Nguyên vốn rất thích trẻ con, hôm nay Ninh Mặc mặc bộ quần áo cậu mua cho, ở giữa có một chữ phúc rất to, da dẻ trắng nõn, giống như một con búp bê năm mới treo trên tường trong dịp Tết Nguyên Đán, thoạt nhìn rất đáng yêu, giọng ngọt ngào như sữa, nói đến Ninh Tu Viễn chỉ có thể giương mắt nhìn cũng không thể phản bác.
Ninh Tu Viễn bỗng nghe thấy một tiếng cười rất nhỏ, nếu có ai dám cười nhạo hắn, hắn đã sớm đánh cho người đó kêu cha gọi mẹ, có thể thấy được khóe miệng Kiều Nguyên hơi nhếch lên, tim hắn mềm nhũn.

Ninh Tu Viễn nhìn Ninh Mặc nói, "Nhóc con...Sớm...Sớm hay muộn gì em ấy cũng sẽ là của daddy."

Hắn đã lâu không ở được thân mật với Kiều Nguyên, mặc dù não như sắp nổ tung, nhưng hắb chỉ có thể nhìn Ninh Mặc chiếm tiện nghi, không thể làm gì được.

Không biết chuyện bắt đầu từ khi nào, nhưng Ninh Tu Viễn mỗi ngày chỉ có thể chống đỡ bằng trí tưởng tượng trong đầu, luôn cho rằng Kiều Nguyên sẽ tự nhiên như vậy ở trước mặt mình, thỉnh thoảng có thể nói vài câu âu yếm...Nên như vậy, rất lâu sau, hắn dựa gần Kiều Nguyên chút, đối phương cũng sẽ không đẩy hắn ra.
Có một lần hắn muốn thử nắm tay Kiều Nguyên, đối phương cũng không lập tức rút tay trở về, màn đêm buông xuống, những vì sao thưa thớt treo lơ lững giữa khoảng trời, hắn nắm lấy tay Kiều Nguyên ủ trong tay mình, truyền hơi ấm của mình qua. Hắn vẫn nhớ ngày hôm đó, ánh mắt Kiều Nguyên nhìn hắn không còn lãnh đạm như trước, mà còn có chút cảm xúc hắn chưa từng nhìn thấy.

Hắn nói, "Bây giờ thật ấm áp."

Kiều Nguyên hơi hơi ngẩng đầu, nét mặt thanh tú của cậu ẩn hiện trong bóng tối, khiến hắn thực sự không nhìn rõ, còn tưởng rằng Kiều Nguyên sẽ không trả lời mình, nhưng một lúc lâu sau, giọng nói của Kiều Nguyên rất nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.

Nghe được lời này, tựa như lời tỏ tình đã được đối phương chấp nhận, Ninh Tu Viễn hưng phấn đến mức không kìm được ôm đối phương vài lòng, cuối cùng chỉ nói: “Sau này nếu em cảm thấy lạnh...em có thể tới tìm tôi."
Kiều Nguyên quay đầu nhìn chằm chú bầu trời đêm đen kịt ngoài cửa sổ.

Yên tĩnh một lúc lâu, Ninh Mặc đã ngủ trên sô pha từ lâu, một ngọn đèn ấm áp không mấy quá sáng được bật lên, trong phòng chỉ có hai người bọn họ còn thức. Nếu không thục, Kiều Nguyên đã sớm bỏ đi.

Kiều Nguyên hiểu rất rõ bản thân mình, cậu hỏi, "Ninh Tu Viễn, vì sao anh lại tốt với tôi như vậy."

Kiều Nguyên đã từng hỏi hắn rất nhiều người.

Ninh Tu Viễn lần nào cũng đáp qua loa, trên thực tế trong lòng Kiều Nguyên vẫn luôn có một cái nhọt, có lẽ đối phương chỉ coi cậu như một thế thân mà đối đãi tốt, sau cùng thì cũng bởi vì ngay từ đầu Ninh Tu Viễn đã nhận nhầm cậu.

Ninh Tu Viễn nói, "Tôi muốn trở thành người mà em có thể yên tâm dựa vào."

Kiều Nguyên nhẹ nhàng cười," Nếu tôi thay da đổi thịt, anh vẫn sẽ như vậy sao ?"
Lúc đó, hắn không hiểu ý trong lời nói của Kiều Nguyên, hắn dừng lại hai giây rồi mới mở miệng nói: “Đương nhiên."

Kiều Nguyên có thể nhìn thấy rõ phàn ứng của Ninh Tu Viễn.

Ánh sáng xung quanh hơi mờ nhạt, hắn trả lời, Kiều Nguyên nói với hắn rằng đã muộn, cậu muốn nghỉ ngơi sớm. Khi Ninh Tịch Viễn rời đi, cậu chỉ cảm thấy mình đã làm sai chuyện, nhưng không biết chính xác là sai ở đâu.

Một lần nữa dấy lên quan hệ với Kiều Nguyên, cái lần mà hắn xông vào phòng cậu, khẩn trương ôm cậu vào lòng mình, không dám chậm chễ đưa cậu tới bệnh viện.

E rằng chính hắn cũng không nghĩ đến, lúc trước chỉ kém một chút nữa thôi Kiều Nguyên sẽ chấp nhận hắn.

Thế cho nên sau khi vòng qua vòng lại nhiều lần, Ninh Tu Viễn nghĩ, nếu Kiều Nguyên có thể chấp nhận hắn, hắn sẽ dùng cả đời này quý trọng, yêu thương, bảo bọc, nâng niu và cưng chiều cậu.
*****

Ỏ ỏ ỏ chương này soft thíaaaaaaa 🙈🙈🙈 có lẽ chúng ta sắp được húp đường cặp chính rồiiiiii !!!