Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 265: Sự Việc Bại Lộ



Edit & Beta : Đòe

Theo như hắn nói, các tế bào ung thư đã lan rộng, người bình thường chỉ cần để ý một chút sẽ biết người ung thư giai đoạn cuối có bộ dạng ra sao, hơn nữa ngày nào cũng phải sử dụng một lượng thuốc lớn vào trong người sao có thể không có chút tác dụng phụ nào, mỗi ngày giao tiếp với người khác trạng thái tinh thần sẽ tốt hơn.

"Ánh sáng trở lại" kéo dài quá lâu, thế cho nên hắn rất lo lắng, Kiều Nguyên sẽ để ý vì sao hắn mãi vẫn chưa chết.

Đến giữa tháng 11, Kiều Nguyên mặc áo lông cừu rộng thùng thình mới có thể miễn cưỡng che được phần bụng nhô lên, Ninh Mặc đội mũ len hổ con siêu cấp đáng yêu, trong khoảng thời gian này Ninh Kỳ cũng thỉnh thoảng tới thăm hắn, để tránh sự việc bị bại lộ, hắn cũng không nói cho ông biết tờ kết quả xét nghiệm kia là sai.


Ngắn ngủn hơn một tháng, bằng mắt thường cũng có thể thấy ông đã già đi rất nhiều, dựa theo lời hộ sĩ nói, tình trạng hiện giờ của Ninh Tu Viễn, không chống đỡ được lâu nữa.

Thấy Kiều Nguyên ở trong phòng bệnh, Ninh Kỳ cũng không mở miệng nói quá nhiều.

Ninh Tu Viễn tự bỏ đói mình hai ngày trời, đêm qua cũng thức trắng đêm không ngủ, sinh ra bộ dạng càng suy yếu thoi thóp như người sắp tắt thở tới nơi.

Ninh Mặc cầm trên tay chiếc xe lửa đồ chơi được hắn mua cho, dường như bé con dần dần hiểu được việc đến bệnh viện là như thế nào.

"..." Ninh Mặc ngoan ngoãn gọi hắn hai tiếng.

Mũ len hổ nhỏ đội trên đầu Ninh Mặc bị lệch, Kiều Nguyên duỗi tay giúp bé chỉnh lại.

Kiều Nguyên rất ít khi chủ động nói chuyện với hắn, chỉ khi nào hắn cố gắng tìm kiếm đề tài bắt chuyện với cậu, cậu mới câu được câu không đáp lại.


Kiều Nguyên khẽ cúi đầu nhìn người đàn ông đã nhiều lần khiến mình rơi vào tuyệt vọng, trên khuôn mặt tuấn tú đang đeo mặt nạ dưỡng khí cùng chai dịch truyền treo bên giường, y tá nói tình trạng này đã duy trì được khoảng hai ngày nay.

Đôi má của người này hóp lại một cách bệnh hoạn, viền mắt xanh đen, môi khô đến mức khó mở miệng, chỉ nói được vài câu ngắt quãng, giọng yếu ớt và rêи ɾỉ như muỗi kêu.

Ninh Tu Viễn cố gắng hé môi, nửa ngày vẫn không phát ra tiếng.

Trong khoảng thời gian đó, Kiều Nguyên thậm chí đã từng nghĩ đến việc ở bên Ninh Tu Viễn, nhưng khi chứng kiến cảnh hắn đau đớn đến giây phút cuối cùng của cuộc đời, trong lòng cậu lại có một cảm giác kỳ lạ, tựa như trống rỗng, lại tựa như lẻ loi tịch mịch.

Ở cái khoảng thời gian mà cậu mất đi phần ký ức của Sầm Lễ, quả thật thiếu chút nữa cậu đã động lòng với người này, nhưng khi đó cậu nghĩ hắn đã có người trong lòng, hắn sẽ chỉ coi cậu như một thế thân mà thôi, Ninh Tu Viễn muốn tìm kiếm hình bóng người hắn thầm thương trộm nhớ qua cậu. Nhưng hóa ra, bọn họ là cùng một người.


Vẻ mặt Kiều Nguyên lãnh đạm.

Sau khi bảo mẫu bế Ninh Mặc trở về, Ninh Kỳ cũng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình cậu, cậu mới đến gần giường bệnh Ninh Tu Viễn một chút.

Ninh Tu Viễn cho rằng Kiều Nguyên cũng sẽ rời đi.

Nhưng Kiều Nguyên cái gì cũng không nói, chỉ ngồi trên ghế, bình tĩnh nhìn hắn.

Hiện giờ dáng vẻ người đàn ông nằm trên giường bệnh so với thanh niên đã cứu cậu trong con hẻm nhỏ hoàn toàn khác nhau.

Sau lần đó, Kiều Nguyên cũng quan tâm nhiều hơn đến Ninh Tu Viễn, ngẫu nhiên nhắc đến tên hắn trong nhật ký, trai gái vây quanh Ninh Tu Viễn không hề ít, hoặc nịnh hót, hoặc lấy lòng, cậu nghĩ rằng, hai người sẽ chẳng có bao nhiêu liên quan trong cuộc đời này.

Kiều Nguyên rất tự nhiên hơi nghiêng người về phía trước, cẩn thận chỉnh lại chăn cho Ninh Tu Viễn, đút nước cho hắn để nhuận họng, giảm khô môi nứt nẻ. Cả quá trình cậu đều trầm mặc không nói gì.
Ngoài cửa sổ trời đã tối, ban đêm nhiệt độ giảm mạnh xuống mấy độ. Kiều Nguyên bọc kín mình trong chiếc áo khoang lông ấm áp. Cậu ngẩng đầu ngắm nhìn những ngôi sao tít xa trên bầu trời kia, nghĩ rằng một người chết sau khi chết, sẽ trở thành ngôi sao sáng trên nên trời đêm, một ngôi sao là mẹ cậu, một ngôi sao là Kiều Thành Minh, và người đàn ông bên cạnh cậu không lâu nữa cũng sẽ như vậy.

Bởi vì mang thai được hơn năm tháng, chuyện ở công ty cậu đều giao lại hết cho Kiều Ngạn, chỉ một khoảng thời gian nữa thôi, người khác cũng sẽ biết chuyện.

Người đàn ông đang nằm trên giường rõ ràng không liên quan gì đến cậu dù hắn còn sống hay đã chết, nhưng mãi đến tận khuya cậu vẫn ở yên không rời.

Ai cũng không biết, khi nào nó sẽ lần gặp mặt cuối cùng.

Ninh Kỳ có lẽ là không muốn Ninh Mặc đau buồn, trước khi rời đi ông nói với Ninh Mặc,"Chỉ là daddy cảm thấy hơi mệt mỏi chút, người mệt mỏi thì ai cũng muốn được nghỉ ngơi thật tốt, sẽ không có ngoại lệ."
Chỉ là một giấc này, sẽ vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.

"... Lễ." giọng nói của Ninh Tu Viễn rất nhẹ, dường như chỉ cần ngồi hơi cách xa một chút sẽ không nghe thấy tiếng gọi ấy.

"..." Kiều Nguyên đưa mắt nhìn lại hắn.

Ninh Tu Viễn cố nặn ra một nụ cười dịu dàng,"... Có phải tôi bị ảo giác không... Lại có thể nhìn thấy em ngay cả khi trời đã vào khuya."

Kiều Nguyên không trả lời hắn.

"...Tôi thật sự rất thích em."

Rõ ràng giọng nói yếu ớt đến đáng thương, rồi lại vang rất rõ bên màng nhĩ.

Toàn bộ quá trình Kiều Nguyên rất yên tĩnh, không từ chối, cũng không chấp nhận.

Qua một lúc lâu, thấy Ninh Tu Viễn khẽ nhắm mắt lại, Kiều Nguyên mở miệng nói, "Đây không phải ảo giác."

Người đang nằm trên giường bệnh kia dường như rất mệt mỏi, đôi mắt khép hờ kia ó thể nhắm chặt lại bất cứ lúc nào,"...Có thể...bắt đầu lại sao?"
Thấy Kiều Nguyên không đáp lại, Ninh Tu Viễn bổ sung nói,"... Không muốn cũng không sao."

Kiều Nguyên nghĩ rằng mình sẽ từ chối, nhưng rồi lại thốt lên câu, "Chờ anh khỏe lại rồi nói sau."

Lúc Kiều Nguyên rời đi là đã rất muộn rồi, trong không khí trôi nổi một tầng sương mù, Kiều Nguyên vốn rất sợ hãi, giờ phút này khí lạnh như thấm vào xương cốt, Kiều Nguyên kéo chặt áo lông vũ, sương mù che kín tầm mắt, như bị đông lạnh, mũi cậu đỏ bừng lên, mặt mày càng thêm mù mờ.

Ấy thế mà cậu và Ninh Tu Viễn đã có hai đứa con.

Ngày dự sinh của cái thai trong bụng là vào tháng 3 năm sau, với việc có thêm một đứa con, Kiều Nguyên không biết sau này sẽ ở bên ai, không còn khả năng nào với phụ nữ nữa, bởi cậu đã bị trói buộc chặt chẽ với Ninh Tu Viễn.

Do bên ngoài trời lạnh nên Kiều Nguyên nửa đêm đau đến mức không ngủ được, đến chỗ bác sĩ lấy một ít thuốc, đứng dậy uống vài viên dưỡng thai thai,thì cơn đau mới thuyên giảm dần dần.
Ninh Tu Viễn sẽ chết sao ???

Tất cả quãng thời gian tươi đẹp trong đời cậu dường như đều dành hết cho Ninh Tu Viễn. Ôm hôn như thế nào. Tất cả những trải nghiệm này đều do Ninh Tu Viễn mang đến cho cậu, dù xấu hay tốt, về sau hắn trở nên thận trọng hơn khi ở trước mặt cậu, giống như biến thành một người khác vậy, mỗi ngày đều rất dịu dàng, ân cần mà chăm sóc cậu.

Trời vừa tờ mờ sáng, Kiều Nguyên đã thức dậy.

Cậu nấu hai quả trứng và một ít mì, bữa sáng ăn rất đơn giản, Kiều Nguyên không cảm thấy đói bụng cho lắn, chỉ là nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng, nhất định cũng phải ăn chút gì đó.

Hôm nay cậu tới sớm hơn mọi người, lúc trước không phải ngày nào cũng sẽ tới bệnh viện, phải cách một khoảng thời gian cậu mới đến thăm chút.

Mỗi khi tới nhà Kiều Nguyên, Ninh Tu Viễn thường mua vài quả cam chua chua ngọt ngọt mang đến, tình cờ đi ngang qua một cửa hàng trái cây trước khi tới bệnh viện, Kiều Nguyên chọn bảy tám quả vỏ mỏng thịt quả mọng sau đó cầm đi thanh toán.
Ninh Tu Viễn đói bụng gần ba ngày trời, trợ lý mua cho hắn chút cháo hoa loãng, hắn xì xụp hai ngụm là hết tong. Sau đó hỏi, "Gần đây công ty không xảy ra chuyện gì chứ ?"

"Không có." Trợ lý nói," Chỉ là nhà họ Hạ đã đổi chủ, ngài không phải nói là..."

Trợ lý biết hắn và Hạ Xuyên là bạn bè, nên mới đề cập đến chuyện này.

"Chuyện từ khi nào?" Ninh Tu Viễn không nghĩ tới Hạ Xuyên xuống tay nhanh như vậy, nhưng hiện tại hắn không còn hơi đâu mà lo chuyện ấy, việc bây giờ cần làm là nghĩ xem hắn nên chết thế nào đây.

...Biết người biết mặt không biết lòng, khó trách lần trước tên kia tới đây thăm hắn, trên cổ còn có vết cào.

Hai năm qua Ninh Tu Viễn đã sống một cuộc sống gần như thanh tâm quả dục, hắn không muốn nhắc đến Hạ Xuyên nữa, chỉ trích trợ lý của mình, "Lần trước cậu mua cho tôi loại sách gì, không có cuốn nào có ích cả, những cái khác tôi không quan tâm, tôi chỉ cần cái hữu dụng thôi."
"..."

"Cái gì mà《 một câu khiến em ấy yêu tôi 》, nói tôi cũng nơi cả trăm câu với em ấy rồi, cậu đi tìm ngay lại cho tôi, tỷ như người ung thư giai đoạn cuối có thể hồi phục không."

Trợ lý vỗ vỗ đùi, "Quả thật là có !!"

"Hôm nay lúc đến đây, đường bị tắc, tôi vòng qua một vòng. Tôi có một người bạn gần đây đang làm Thiên Sơn dược, không chỉ chữa ung thư, mà còn chữa bệnh tim mạch, mạch máu não, da. Các bệnh về tim mạch, cao huyết áp, mặt dài, vết loét cũng có thể chữa khỏi, tôi nghe nói có một người khác chết được hai ngày, chỉ cần dùng một giọt là có thể bật dậy đi lại ngay."

Ninh Tu Viễn liếc nhìn trợ lý.

Trợ lý hỏi, "Ngài xem cái này thế nào?"

"Cậu muốn nghỉ việc thì cứ nói thẳng."

Trợ lý bị Ninh Tu Viễn ép cho thành con cá khô, không chỉ giải quyết công việc trong công ty mà còn phải đi tìm một sách tình yêu, mấy ngày gần đây Ninh Tu Viễn hỏi anh ta, vô tình mắc bệnh ung thư có thể cứu được không, bác sĩ nói rằng ông ta bất lực, nhưng Ning Tu Viễn khăng khăng bắt anh ta phải tìm cho bằng được.
Ninh Tu Viễn cau mày, "Quên đi, đi mua thêm hai bát cháo cho tôi."

"Ngài đã uống bốn bát rồi."

Đói lâu ngày không thể ăn đồ quá dầu mỡ, càng không thể ăn quá no.

Ninh Tu Viễn thở dài nói, "Cậu nói thử xem liệu rằng em ấy có thích tôi hay không?"

Trợ lý không dám trả lời.

Đây là lần thứ 800 Ninh Tu Viễn hỏi anh ta, anh ta nói cậu ấy thích, Ninh Tu Viễn nói anh ta quá khoa trương, anh ta nói cậu ấy không thích, thì Ninh Tu Viễn lại nói anh ta không có mắt nhìn.

Ninh Tu Viễn gọi hộ sĩ tới, địa vị của Ninh gia ở thành phố L hiển nhiên không thể lay động được, ngay cả viện trưởng cũng phải cúi đầu vài phần, hắn nói với trợ lý, "Lần sau em ấy tới đây, phải nghĩ đủ lý do để giữ chân em ấy cho tôi, càng thảm càng tốt, nhưng cũng không cần quá mức.... Thế nhưng bệnh này của tôi cũng không phải là thật."
Ninh Tu Viễn vừa mới dứt lời, đột nhiên bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng hoa quả rơi bịch xuống đất.

Kiều Nguyên mở cửa nửa chừng, toàn thân lạnh lẽo từ đầu đến chân.

*****

Toang vở kịch rồi Viễn cẩu :))) há há

Xin lỗi mọi người nha, tuần này được mỗi một chương vì tình hình sức khỏe, trước tôi đã định quay lại edit nhưng vì tôi bị trúng gió dẫn đến căng cơ cổ nên không thể edit được, đến hôm nay mới hết đau, edit được tạm một chương. Đợi hết tuần sau, tôi sẽ năng suất hơn nhá (「• ω •)「