Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 269: Muốn Ôm Em



Edit & Beta : Đòe

Ninh Tu Viễn không đành lòng nhìn Kiều Nguyên đang ngồi bên cạnh trò chuyện với Hàn Kham, hắn tiếp tục suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Em không biết tính tình của Hàn Kham xấu xa như thế nào đây, tôi cũng từng nghĩ như vậy. Tôi đã thấy anh ta đẩy ngã ai đó, rồi chỉ biết bỏ đi mà không biết đỡ người đó lên, nếu chuyện này xảy ra với tôi thì chắc chắn tôi sẽ không đến nỗi như Hàn Kham."

Ninh Tu Viễn thề non hẹn biển, nhưng những người không biết thực sự nghĩ rằng hắn là một người tốt.

Kiều Nguyên nhướn mày nói, "Được rồi."

"..." Ninh Tu Viễn ủy khuất giống như một chú chó lớn, rũ bả vai tiến đến trước mặt Kiều Nguyên, nói, "Anh ta thật sự không phải người tốt mà."

Kiều Nguyên nói, "Anh ấy là người tôi mang ơn, nếu không có anh ấy, tôi đã không đứng được ở đây bây giờ."


"..." Ninh Tu Viễn thật sự cạn lời.

Sau này hắn mới biết rằng khi Sầm Lễ phóng hỏa đốt nhà, chính Hàn Kham đã đến cứu cậu, nếu không có anh ta, e rằng hắn sẽ không bao giờ có cơ hội được gặp lại người mình yêu nữa.

Đây là một nỗi đau thường trực trong tim hắn, và hắn không thể phản bác thêm nữa.

"Đừng nghĩ tất cả mọi người đều giống như anh, tôi đang bàn đến chuyện hợp tác giữa hai công ty với anh ấy." Kiều Nguyên trầm giọng nói.

Hai câu nói này, đã ngăn lại được sự bùng nổ của cơn ghen điên cuồng trong hắn, hắn cũng không nên can thiệp vào thì tốt hơn, chỉ có thể liếc mắt trông mong nhìn chút, một tay ôm gối ôm trên sô pha, véo đến cái gối biến dạng.

Trước sự đối đãi ân tình của Hàn Kham, Kiều Nguyên vẫn luôn biết giữ chừng mực, đứa nhỏ trong bụng cậu là con của Ninh Tu Viễn, cậu không thể chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.


Trong cuộc sống luôn tồn tại những gông cùm xiềng xích vô hình khiến con người ta không thể hoàn toàn tự do, Hàn Kham anh ấy xứng đáng với người tốt hơn cậu, Kiều Nguyên cũng không thích mối quan hệ đồng giới, bây giờ cậu và Ninh Tu Viễn đã có với nhau hai đứa con. Lại còn mập mờ, cần phải nói rõ với Hàn Kham để anh không lún sâu vào.

Cậu nợ Hàn Kham quá nhiều rồi.

Hơn nữa, khi đứa nhỏ lớn lên, chắc chắn Ninh Tu Viễn sẽ không đến quấy rầy cậu nữa, cậu hiểu rất rõ Ninh Tu Viễn, người này thật sự có thể làm ra chuyện gì đó mà người khác không thể trốn tránh.

Đúng vậy, đó là những gì Kiều Nguyên nghĩ về Ninh Tu Viễn.

Nhưng Ninh Tu Viễn luôn cảm thấy rằng Kiều Nguyên có ấn tượng tốt về mình, chỉ cần Kiều Nguyên nhìn hắn nhiều hơn vài lần, hắn sẽ thông báo cho cả thế giới biết.


Ninh Mặc nằm trên giường ngủ một giấc, lúc chạy ra khỏi phòng hai mắt tuy vẫn còn nhập nhèm ngái ngủ nhưng lại ẩn chứ vẻ hoảng sợ trong đó, nhóc đang mặc bộ đồ ngủ khủng long, đằng sau còn lắc lư một chiếc đuôi nhỏ.

Nhóc xoa xoa đôi mắt, đi đến bên chân Kiều Nguyên,"...hu hu hu.."

"Làm sao vậy con?" Kiều Nguyên cúi xuống hôn một cái hỏi.

Ninh Mặc vừa mới tỉnh ngủ, còn đang ngẩn ngẩn ngơ ngơ, khuôn mặt đáng yêu in hắn vết đè khi ngủ, nhóc lắc lắc cái đuôi nhỏ phía sau, vươn cánh tay ngắn ngủ ra, giọng mũi đậm mùi sữa ngọt ngào nói,"... Muốn ôm ôm một cái."

Chuyện trước đó còn chưa giải quyết xong, lại thêm chuyện khác đến, Ninh Tu Viễn bóp chặt cái gối dị dạng trong tay, nhét vào trong tay Ninh Mặc, nói: "Ba nhỏ bây giờ không thể ôm con được."

Kiều Nguyên mấy ngày nay không đến công ty nữa, mọi chuyện ở công ty đều xử lý qua máy tình, bụng cậu đã hiện rõ, nếu cậu còn đến công ty, sẽ bị người khác chú ý. Rất bất tiện khi cúi eo, có lẽ mấy ngày nay đồ ăn quá ngon, Ninh Mặc lại tăng cân, lỡ như đè lên Kiều Nguyên thì sao?
Ninh Mặc phồng má, bởi vì bị Ninh Tu Viễn nhét gối ôm vào tay, còn không cho ba nhỏ của nhóc nữa, cơn buồn ngủ vẫn còn trước đó đã bị tức giận làm cho tỉnh hẳn.

Ninh Mặc ném gối ôm đi, ôm chân Kiều Nguyên, mặt rất nghiêm túc nhìn Ninh Tu Viễn nói,"... Ba nhỏ là của bảo bảo."

"Từ bao giờ mà em ấy trở thành của con?" Ninh Tu Viễn hỏi.

"Hừ hừ."

Đôi tay nhỏ bé của Ninh Mặc ôm chặt lấy, Ninh Tu Viễn kéo mấy lần, nhưng vẫn không kéo ra được.

"Em ấy là của daddy." Ninh Tu Viễn ngữ điệu chậm rãi, từng câu từng chữ nói với Ninh Mặc.

"Bảo bảo."

"Daddy."

"... Bảo."

"Daddy." =]]]

Nói xong, Ninh Tu Viễn gỡ ngón tay cuối cùng của Ninh Mặc ra.

Ninh Mặc mím môi, hai mắt ngấn lệ, không ai có thể chịu được khi nhìn thấy cảnh này, Ninh Mặc ngẩng mặt nhìn Kiều Nguyên, nức nở nói "Bảo bảo không khóc đâu."
Ninh Tu Viễn: "..."

Kiều Nguyên rút tờ giấy lau đi nước mắt trên mặt Ninh Mặc, nhíu mày nói với Ninh Tu Viễn," Anh đừng có ấu trĩ như thế được không, anh bao nhiêu tuổi rồi, còn con bao nhiêu tuổi? "

Không biết có phải là ảo giác của Ninh Tu Viễn hay không, Ninh Mặc càng lúc càng muốn giả bộ bày vẻ đáng thương trước mặt Kiều Nguyên, nếu không đồng ý thì mách lẻo với Kiều Nguyên, còn bị hắn tét mông, thì chạy đi tìm Kiều Nguyên.

Vừa khóc vừa trốn tránh trách nhiệm.

Oắt con này từ nhỏ đã có thiên phú làm diễn viên, củ cần mấy giây nước mắt đã tuôn ra, Ninh Tu Viễn đã vạch sẵn tương lai cho Ninh Mặc.

Kiều Nguyên phê bình hắn, hắn còn có thể làm gì đây, đương nhiên là tha thứ cho Ninh Mặc như một ông cha vĩ đại rồi.

Có thể nói trong khoảng thời gia này hắn rất biết nhẫn nhịn, Kiều Nguyên mặc một bồ đò ngủ bông, cúc áo trên cổ không biết bị đứt mất từ khi nào, lộ ra cần cổ trắng nõn với xương quai xanh thon đẹp, Ninh Tu Viễn tìm tòi lại ký ức để hình dung dáng vẻ của người này sau lớp quần áo.
Ninh Tu Viễn nuốt nuốt nước miếng.

Hắn thật sự rất muốn được như bao người khác...được ôm người mình yêu khảm sâu vào lòng.

*****