Edit & Beta : Đòe
"Có ba ở bên cạnh thì càng có lợi cho sự phát triển của đứa nhỏ, vì sức khỏe của em rất yếu nên cần người ở bên chăm sóc."
..... Nói giống như nếu cậu không đồng ý, Ninh Tu Viễn sẽ lập tức rời đi ngay.
Mặt Kiều Nguyên đỏ bừng, vì vốn là một người đàn ông lại gần gũi với một người đồng giới khác cho nên ít hay nhiều cũng cảm thấy có chút khó chịu, có lẽ vì đang trong đoạn thời gian mang thai, cơ thể không giống như trước thế nhưng cũng không cảm thấy đau đớn gì, chỉ là có chút thẹn thùng với xấu hổ, không thể chịu đựng nổi, khiến cậu chỉ muốn tìm một chỗ nào đó để chốn đi, cố tình Ninh Tu Viễn còn đang rủ rỉ bên tai cậu mấy vấn đề lung tung đó.
Tinh lực của Ninh Tu Viễn có thể nói là quá dồi dào, bị bỏ mặc ngần ấy năm, vất vả lắm mới được có được cơ hội, một giây thôi không muốn lãng phí, một bên tự thể nghiệm, một bên cố gắng thuyết phục Kiều Nguyên cho hắn.
Ninh Tu Viễn lắm miệng một câu, “Em cũng có phản ứng mà."
Kiều Nguyên thật sự không muốn nghe hắn nói chuyện, vươn tay chặn miệng Ninh Tu Viễn.
“Anh im miệng đi.” Kiều Nguyên nghiến răng gằn ra một câu.
Lòng bàn tay bị cái lưỡi trơn trượt liếʍ ɭáρ, Kiều Nguyên cuống quít muốn rút tay về, Ninh Tu Viễn nhanh nhẹn nắm lấy cổ tay cậu.
Kiều Nguyên khẽ ngẩng đầu lên lườm hắn một câi, đôi mắt ướt nước không có tình uy hiếp nào, giọt mồ hôi tinh mịn chảy dọc theo gương mặt rồi rơi xuống phần xương quai xanh, một hình ảnh hết sức quyến rũ.
Như rơi vào cơ mê mang, Ninh Tu Viễn thấp giọng nói, "Hồn tôi đều bị em câu đi mất rồi."
Dưới loại tình huống này, Kiều Nguyên chỉ muốn giữ im lặng, chỉ khi tách linh hồn ra khỏi thể xác, mới có thể giảm bớt đi cảm giác tội lỗi trong hắn, Ninh Tu Viễn vẫn muốn tiếp tục trò chuyện với cậu, còn luôn miệng nói mấy lời này với cậu nữa chứ.
Rất ít ai nói những điều này với cậu, sinh hoạt ngày thường không chút cẩu thả, nhân viên nữ có hảo cảm với cậu thì rất nhiều nhưng không ai dám đến tiếp cận cậu chỉ dám cùng nhau bàn luận sau lưng, hầu hết đều là thờ ơ hoặc lạnh nhạt.
Kiều Nguyên không hiểu rõ mình thích kiểu hình nào, trước kia có rất nhiều trách nhiệm cậu cần phải gánh vác, lúc còn quen Diệp Mân, chỉ biết đối xử thật tốt với cô, ra tay hào phóng, chỉ cần cô nhìn trúng đôi giày cao gót đẹp hay chiếc váy xinh nào cậu sẽ mua cho cô ngay mà không đắn đo suy nghĩ.
Nhưng sau này Diệp Mân lại nói cậu không xứng với cái danh một người bạn trai.
Theo như lời cô ấy nói, cậu đã phải ngẫm nghĩ rất lâu về việc một người bạn trai xứng danh là như thế nào, dường như cách thức hóa đều giống nhau, Kiều Nguyên luôn biểu hiện thập phần vẹn toàn trước mặt đối phương, chưa bao giờ để lộ ra khuyết điểm của bản thân.
Bông tuyết từ trên trời rơi xuống, mây trời xám xịt, che lấp đi ánh sáng mỏng manh, gió lạnh rít qua hai hàng cây bên đường, trên đường cũng chỉ có vài người qua lại, dù đã mặc áo khoác nhưng vẫn bị gió thổi lạnh đến run cầm cập.
Cửa sổ đóng chặt đến nỗi người ta không phân biệt được đang là đông hay hè.
Nhiệt độ trong nhà dường như cao hơn nhiệt độ cơ thể, trên làn da mịn màng của người ấy xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cả người như mất hết sức lực, môi mỏng hé mở, hai mắt khép hờ.
Cậu cũng không dám ngẩng đầu nhìn Ninh Tu Viễn, thấy trong mắt người kia tràn đầy cơn khát tình.
Kiều Nguyên vẫn có chút không thể tin được, cậu thực sự sẽ cùng Ninh Tu Viễn.....
Cơ thể cậu dần dần cảm thấy mệt mỏi, Ninh Tu Viễn biết mình không thể làm quá nhiều, cho cậu một trải nghiệm tốt đẹp thì sau này sẽ còn cơ hội.
Kiều Nguyên nằm nghiêng trên chiếc giường lớn mềm mại, trong nhà còn vấn vương chút dấu vết nóng bỏng, Ninh Tu Viễn đi vào phòng tắm bê ra một chậu nước ấm giúp cậu lau sạch người, động tác nhỏ nhẹ cẩn thận, sợ chọc đến cậu không vui.
Làn da mơ hồ cảm nhận được nhịp độ run run, vô thức nắm chặt lấy khăn trải giường, toàn bộ quá trình Kiều Nguyên đều nhắm chặt hai mắt, như không muốn nhìn thấy Ninh Tu Viễn.
Làm xong tất cả những việc này, Ninh Tu Viễn cũng đi tắm rửa một lần, nghĩ rằng trời đã khuya, để sáng mai thay khăn trải giường cũng như nhau cả thôi, lau người xong rồi đi ra, rất tự giác nằm xuống bên cạnh Kiều Nguyên.
Kiều Nguyên mở mắt ra nói, "Anh trở về phòng của mình đi.”
Ninh Tu Viễn: "..."
Ninh Tu Viễn ngẩng đầu nhìn lên, Kiều Nguyên không giống như đang nói lời bông đùa.
... Đây là dùng xong rồi, lập tức kéo quần phủi tay sao?
*****
Hay lắm 🌚 Cừi ẻ Ninh Tu Viễn bị vả mặt cho chừa cái tội trước kia khốn nạn, vô tâm.