Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 317: 317




Edit & Beta : Đoè
Dường như anh cảm thấy liếc mắt nhìn cậu cũng là dư thừa, nhiều khi cậu chỉ có thể dõi theo bóng dáng anh rời đi với ánh mắt trông mong, nhưng anh còn chẳng buồn bố thí chút quan tâm, để ý nào đến một người vô năng yếu đuối như cậu, và từ trước đến nay cậu không hề có cái ý nghĩ....!phải dựa vào một ai đó mới có thể sống được.
Không nhịn được mà vươn tay lau đi nước mắt trên mặt, ngay cả khi vừa được người người thanh niên cứu ra khỏi hộp đêm, cậu cũng không có biểu hiện khổ sở đến vậy.
Có ai đó bước tới bên cạnh đưa cho cậu một tờ giấy, cười hỏi, "Đó chính là người mà em thích sao?"
...!Dư Giản cũng không biết có tính là thích không, đau buồn đến mức không có thời gian để suy nghĩ.
Lục Nguyệt thấy cậu đứng khóc, rất tốt bụng giúp cậu lại đi nước mắt trên mặt, nói, "Anh ta không thích em, em có thể đổi người khác, không nhất thiết cứ mãi treo cổ trên một cái cây, nó không đáng."
"....Anh chẳng biết gì hết." Ấn tượng đầu đã khắc sâu ở đáy lòng cậu, dường như đã trở thành một thói quen, từ khoảnh khắc bước vào thư phòng, nhìn thấy giấy khen và chứng chỉ chất đầy trong tủ kính, và cái lúc thiếu niên kia xuất hiện ở phía sau quát cậu...
Thế giới của cậu nhỏ nhoi lắm, những người xuất sắc được thấy trên TV, khác với người anh trai tài giỏi của cậu, luôn luôn đứng nhất, không giống như cậu, cố gắng hết sức cũng chỉ làm "lót đế", ở trường anh trai là một người rất nổi tiếng, mà độ tồn tại của cậu trong đám đông lại cực thấp, hầu như không ai để ý tới cậu cả.
Như loại cỏ dại luôn hướng về ánh mặt trời.

Trong lòng cậu vẫn mãi hâm mộ anh trai tài giỏi, không nhịn được mà hướng mắt nhìn đến, cho dù không ít lần anh trai mất kiên nhẫn với cậu.
Sau đó cậu cũng hiểu được phải giữ khoảng cách với anh, nhưng sao khi tốt nghiệp cao trung, anh trai không trở về nhà nữa, khi đó cậu mới biết được anh đã dọn ra ngoài ở riêng.
Có lẽ là vì anh ghét cậu, hoặc là điều gì khác, lúc đó cậu rất buồn, tự nhốt mình trong phòng, không để mẹ biết được rồi l phải lo lắng, gục đầu xuống bàn khóc thút thít, mẹ bảo vệ cậu rất tốt, hầu như là chưa bao giờ bắt cậu phải chịu khổ, nhưng sau khi gặp được Hàn Khám, cậu đã nếm trải được rất nhiều cay đắng, bị thương.
Sinh nhật Hàn Kham là vào mùa hè, cậu nghe người ta nói rằng những món quà mà mình tự tay làm ra tặng sẽ có thành ý hơn, phải tốn gấp ba lần thời gian của người khác mới học được, còn mời người về dạy cho, sau đó thì ngày nào cũng tập đan cho Hàn Khám một chiếc khăn màu xám đen, cậu biết Hàn Kham thích màu gì, từ sở thích cho đến những thứ liên quan đến anh, cậu đều ghi nhớ trong đầu.
Ngón tay bị kim chọc đến đỏ bừng, có đôi khi nhói lên rất đau, nhưng vì đây là quà tặng cho anh trai, cậu lại càng có ý chí kiên trì hơn.


Mất hơn nửa tháng mới đan xong, cho vào một hộp quà đã chuẩn bị kỹ lưỡng, khi ấy cậu còn đang suy nghĩ rằng không biết khi nhận được quà của cậu anh sẽ như thế nào, bởi vì bạn học nữ ngồi trước cậu nói rằng, ai được tặng quà cũng sẽ rất vui.
Trong đầu dường như đã tưởng tưởng ra một khung cảnh, khoé miệng bất giác nở một nụ cười.
Chỉ là hiện thực không giống với tưởng tượng, đạo lý nào đa phần mọi người đều hiểu, nhưng cậu lại không hiểu.

Hàn Kham nhận quà, còn chưa kịp nói lời chúc mừng, đồ đã bị anh thẳng tay ném vào thùng rác cạnh hành lang.
Dư Giản đơ cả người, lời muốn nói ra lại nghẹn ứ ở cổ họng.

Hình ảnh này cứ bám theo cậu rất lâu sau đó.
Lục Nguyệt nào biết suy nghĩ của cậu ra sao, cũng không phải đơn giản chỉ cần đổi người khác là có thể chữa lành vết thương lòng, nếu có thể dễ dàng có thay đổi như vậy, cậu hiện tại cũng sẽ chẳng rơi lệ vì bị một người đàn ông phũ phàng đẩy ra.
Lục Nguyệt thấy cậu càng khóc càng không ngừng được, còn chưa bao giờ gặp người nào có thể khóc thành như thế này, đứng bên cạnh trêu ghẹo nói, "Không phải là em thiếu tiền rồi bị người ta lừa gạt đấy chứ? Anh ta trông cũng không người nghèo, thà rằng để em lên giường với người khác, cũng không muốn giúp em, người như vậy mà em vẫn còn thích á hả? "
Nhìn thấy Dư Giản cần tờ tiền một trăm trong tay, mở miệng châm chọc nói, "Tôi khinh, nếu em thích tôi, không chừng tôi có thể cho em hai trăm đấy."
"..." Tuy rằng vừa rồi là Lục Nguyệt cứu cậu, nhưng hiện giờ cậu không muốn nghe hắn nói chuyện, mặc dù phản ứng trì độn, nhưng vẫn nắm chặt tờ tiền trong tay, nhỏ giọng khụt khịt nói,"...!Sẽ không,...!Không phải loại người như vậy."
Là bởi vì anh trai không biết tình cảnh cậu khó khăn, cho nên mới không quan tâm tới.
"Đừng tự lừa mình dối người nữa, những gì tôi vừa nói với anh ta, em không để ý tới thái độ của anh ta là như thế nào?"
Lúc ấy chỉ lo đi giải thích, nào còn rảnh mà chú ý đến, Dư Giản thôi không khóc nữa, đi ra ngoài, cậu không muốn ở đây thêm chút nào nữa.
Lục Nguyệt bám đuôi đi theo, liếc nhìn vết thương trên trán cậu, khẽ thở dài, thật ra người sáng suốt đầu có thể nhìn ra rõ ràng, Hàn Kham không có chút tình cảm nào với Dư Giản, nếu là có, làm sao có thể sau khi biết được cậu thiếu chút nữa bị người ta lừa bán thân đã lập tức phủi sạch quan hệ với cậu.

Mà Dư Giản còn ngốc nghếch cho rằng đối phương chỉ là không biết rõ chuyện.
Lục Nguyệt "mời chào", "Có một vị trí trong công ty của tôi rất thích hợp với em, không phải em đang đi tìm việc làm sao?"
Nghe thấy những lời này, Dư Giản dừng bước, chắc tại vì đã bị người ta lừa một lần, cho nên bây giờ cậu rất cảnh giác,"...Thích hợp với em..

là công việc gì?"
"Trợ lý, tôi hiện tại còn thiếu một chân bưng trà rót nước, công việc rất nhẹ nhàng nhá."
Nghĩ đến chuyện hôm nay gặp phải, Lục Nguyệt là em trai của gã đàn ông vừa nãy thô bạo với mình, nức nở nói.
"Không phải em đang cần tiền gấp sao? Cho dù em có muốn đi tìm việc, căn bản sẽ không có ai sẵn sàng nhận em vào làm, đâu giống tôi coi tiền như cỏ rác nhưng không nhiều lắm."
"..." khi nghe đối phương đề cập đến chuyện này, tựa hồ có chút đạo lý, tiền thuốc men của mẹ bây giờ vẫn chưa được thanh toán, rõ ràng cái gì cũng không hiểu, nhìn kỹ nét mặt của người thanh niên kia, hỏi,"Em có thể ứng trước tiền lương không ạ?"
"Đương nhiên là có thể, nhưng đến lúc đó em phải làm việc toàn thời gian, nếu ai mà cũng ứng tiền trước như em thì công ty tôi phải đến nước phá sản mất."
Dư Giản gật gật đầu.
Lục Nguyệt đây càng là hứng thú nhất thời, đã rất lâu rồi hắn không gặp được người nào mà vừa đơn thuần vừa ngốc nghếch như cậu.
Giống như một bé thỏ trắng trong sáng thuần khiết, nếu rời khỏi vòng bảo hộ ngay lập tức sẽ bị đám sói chia nhau chén sạch.
Sau khi lái xe rời khỏi phố Tây, cảm xúc của anh vẫn chưa bình ổn lại được.
Dáng vẻ của Dư Giản thật sự rất hấp dẫn người khác, cũng khó trách mẹ cậu có thể bước chân được vào nhà họ Hàn, quả nhiên là do gen di truyền.
Chính mắt anh trông thấy cậu ôm ấp với thằng đàn ông khác, vậy mà còn giả bộ đáng thương với anh nữa, đúng thật là nực cười.

Bật đài lên thì nghe được tin tức động trời, bất giác nhíu mày lại.
Ninh Tu Viễn cầu hôn Kiều Nguyên.
MC còn cố ý nhấn mạnh chiếc nhẫn mà Ninh Tu Viễn dùng để cầu hôn là DR, mỗi người chỉ có thể mua được một lần trong đời, ngụ ý là từ nay đến mãi về sau hai người sẽ nắm tay nhau đi hết cuộc đời.
DR hay Darry Ring là một thương hiệu nhẫn được chế tác tại Trung Quốc.

Điểm đặc biệt làm nên tên tuổi của thương hiệu là họ tin rằng tình yêu bền chặt là vĩnh cửu và hôn nhân là sự cam kết cuối cùng.

Do đó mỗi khách hàng chỉ được phép mua một chiếc nhẫn đính hôn từ DR.
Tuy rằng đã đoán trước được Ninh Tu Viễn sẽ có hành động, chỉ là anh không ngờ tới hắn lại ra tay sớm như vậy, ngày hôm qua anh mới gặp mặt Kiều Nguyên, hôm nay Ninh Tu Viễn đã cầu hôn rồi.

Ra tay cũng khá nhanh đấy.
Đậu xe ở bãi đỗ gần đó, tay nắm chặt thành quyền liên tục đấm vào vô lăng, dù mặt mày cực kỳ âm trầm đáng sợ, nhưng anh vẫn nhắn tin hỏi han Kiều Nguyên như một người bạn.
—————— Phân cách ra vì hai tầng cảm xúc khác nhau
Lúc này, Kiều Nguyên đang nhíu chặt mày.
Ninh Tu Viễn đến đón cậu sau khi tan sở, sau đó nói hôm nay muốn cùng cậu ra ngoài ăn một bữa.
Trong thành phố có một nhà hàng thưởng nhác rất hay, bầu không khí lãng mạn và tình cảm, nhà hàng đang phát bản《 Violin Concerto Số 8》, tiếng nhạc du dương dịu êm truyền vào tai, khiến con người ta thả lỏng tâm trạng, nhẹ phiêu phiêu theo giai điệu.
Ngày hôm này, nhà hàng được trang trí cực kỳ lộng lẫy, bốn phía xung quanh đông khách.
Hai người đàn ông ngồi dùng cơm ở đây có chút khó xử, Kiều Nguyên nhỏ giọng hỏi,"Có thể đổi sang nơi khác không anh?"
"Chỗ này rất tốt, không khí bên trong cũng không tồi." Ninh Tu Viễn nói.

"..." Kiều Nguyên khẽ mím môi, phát hiện những người xung quanh đều đang tập trung dùng bữa, dường như không ai chú ý đến hai người, lúc này mới thả lỏng.
Ninh Tu Viễn kêu người phục vụ tới gọi đồ ăn, trong tay người phục vụ ôm một bó hoa hồng, cung kính nói, "Hai ngài đây là cặp đôi thứ 52 hôm nay đến nhà hàng chúng tôi dùng bữa, dựa theo quy cách hoạt động của nhà hàng, sẽ được tặng một bó hoa hồng."
"Thật sao?" Ninh Tu Viễn lộ vẻ kinh ngạc.
"Mong ngài nhận nó."
Ninh Tu Viễn cười cười, "Nhà hàng chu đáo quá."
Nói rồi hắn ôm bó hoa nói với Kiều Nguyên, "Em nhận đi."
Dưới ánh đèn vàng lãng mạn khuôn mặt của người đối diện có chút mờ ảo không rõ, nhưng Ninh Tu Viễn lại có thể thấy được rõ nét lông mi cậy, Kiều Nguyên không muốn vươn tay ra nhận cho lắm, Ninh Tu Viễn đặt bên cạnh bên gần cậu, nói, "Mùi hoa rất thơm, chút nữa có thể mang về nhà."
Toàn bộ quá trình Ninh Tu Viễn đều biểu hiện như không có chuyện gì, vì ngày hôm nay mà hắn đã chuẩn bị từ rất lâu, hắn đã sớm muốn công khai quan hệ của mình và Kiều Nguyên cho toàn thế giới biết.
Phục vụ bê đến một chiếc bánh kem, bên ngoài còn phủ một lớp bột matcha, là vị Kiều Nguyên thích.
Ninh Tu Viễn đẩy bánh kem đến trước mặt cậu, nói, "Em ăn thử, xem hương vị thế nào."
Kiều Nguyên cầm lấy nĩa, xắn một miếng bánh nhỏ đưa lên miệng, hương vị nồng đậm tan ra trong miệng, Kiều Nguyên ăn thêm chút, đầu nĩa như chạm phải thứ gì đó rất cứng.
Kiều Nguyên lấy ra nhìn thử, mới phát hiện đó là một chiếc nhẫn.
Cậu kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tu Viễn, dù là người bình thường cũng có thể đoán ra được, nhà hàng không thể nào tự dưng bỏ nhẫn vào trong bánh kem được, trừ phi là có người trực tiếp yêu cầu.
Bản nhạc êm dịu bỗng chuyển sang một làn điệu khác, 《lsea》người ta đoán rằng người thể hiện là một giọng ca nam, tựa như đang thổ lộ, lại tựa như đang hứa hẹn cho tương lai sau này.
Ninh Tu Viễn lấy chiếc nhẫn ra khỏi bánh.
Người đàn ông điển trai mặc vest đen quỳ xuống, điều này tất nhiên sẽ oanh động đến mọi người xung quanh, cầu hôn trước mặt nhiều người như vậy sẽ có chút khẩn trương, huống chi mấy ngày trước Kiều Nguyên đã đồng ý quan hệ của hai người, Ninh Tu Viễn chỉ muốn quan hệ giữa bọn họ càng thêm bền chặt hơn, càng sớm càng tốt.
Giọng của người đàn ông ấy trầm ấm dịu dàng, "Kiều Nguyên, gả cho anh nhé.".