Edit & Beta : Đoè
Nhưng Kiều Nguyên biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí còn ở trước mặt bảo người bế Ninh Mặc lên ôm vào lòng, mặt mũi nhóc con có phần giống với cậu, càng so sánh càng thấy được rõ nét.
Ninh Mặc rất thích được Kiều Nguyên ôm, vì hầu hết mỗi lần nhóc đòi Kiều Nguyên bế là Ninh Tu Viễn sẽ lập tức ngăn cản. Sau khi rời khỏi công ty, Ninh Tu Viễn vẫn mím môi, dường như muốn nói gì đó nhưng nửa ngày không không thấy mở miệng nói ra.
Sự im lặng của hắn khiến Kiều Nguyên có chút khó chịu, Kiều Nguyên nghiêng đầu hỏi hắn, "Anh sao vậy?"
Ninh Tu Viễn hiếm khi nghiêm túc.
Xe đi được nửa đường, hắn không nhịn được hỏi, "Hôm nay em ở công ty... không thấy tức giận sao?"
"Vì sao em phải tức giận?"
..... Tối hôm qua đã xác nhận quan hệ, hôm nay hắn cũng đưa Ninh Mặc tới công ty, coi như ép hôn, thật ra chính hắn cũng muốn để cho mọi người trong công ty biết Kiều Nguyên là người đã có gì đình, thậm chí còn cũng đã có một đôi trai gái, ý đồ rõ ràng như vậy Kiều Nguyên không có khả năng không nhìn ra.
....Tâm tư nhỏ của hắn, hẳn là đã bị Kiều Nguyên nhìn ra.
Lúc này Ninh Mặc lấy ra từ trong túi một viên kẹo sữa, là dì trong công ty lúc nãy nhét một túi nhỏ cho nhóc, Ninh Mặc đưa cho Kiều Nguyên một viên,"....Ba nhỏ ăn đi, bảo bảo cũng ăn."
Có thứ gì tốt, Ninh Mặc cũng đều chia sẽ cho Kiều Nguyên một phần.
Tất nhiên em gái cũng rất quan trọng, nhưng Ninh Tâm vẫn còn nhỏ, mỗi lần Ninh Mặc muốn bế em gái, Ninh Tu Viễn ngay lập tức lớn giọng quát nhóc, nói chính nhóc đi đường còn chưa vững, cho nên đừng có ảnh hưởng đến em.
Ninh Tu Viễn càng cưng chiều con gái bảo bối hơn, phòng công chúa được trang trí với tông màu hồng dịu dàng, ăn mặc đều là thứ tốt nhất, ngày trước khi Ninh Mặc lớn hơn được chút, Ninh Tu Viễn trực tiếp cho nhóc ăn cháo bột hoặc mì trẻ em, bởi vì nó rất tiện.
Nghĩ đến tan nát trái tim của cha già mà.
Kiều Nguyên bóc vỏ viên kẹo sữa mà Ninh Mặc đưa cho, dịu dàng nói, "Tiểu Mặc chỉ được ăn một viên, ăn xong về nhà còn phải xúc miệng, nếu không sẽ bị sâu răng."
Ninh Mặc cái hiểu cái không gật gật đầu, "Dạ."
Xe đang đậu bên đường chờ đèn đỏ, Ninh Tu Viễn nhìn thoáng qua người đàn ông đang ngồi ghế phó lái, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần, không biết bắt đầu từ khi nào, thế giới của hắn dần dần bị người ấy xâm chiếm, rời xa cậu, e rằng hắn không thiết sống nữa.
Ninh Tu Viễn ghé sát mặt lại, "Daddy cũng muốn."
Ninh Mặc ngây ngẩn cả người.
Đèn đỏ phía trước đã chuyển xanh, Kiều Nguyên nhướn mày nói, "Anh tập trung lái xe đi, đừng để bị phân tâm."
Kiều Nguyên đã nói thì còn làm gì được nữa, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh làm "tài xế" thôi.
Lúc về đến nhà thì bảo mẫu cũng đang chăm sóc Ninh Tâm, thấy bọn họ đã trở lại, chuẩn bị đi qua nói gì đó với Ninh Tu Viễn. Chuyện hắn cầu hơn đương nhiên là Ninh Kỳ biết, muốn Ninh Tu Viễn đưa Kiều Nguyên về nhà một chuyến, cùng nhau ăn bữa cơm. Có lẽ vì những chuyện ở quá khứ, số lần Kiều Nguyên đến đó không nhiều lắm, lần trước cũng chỉ có một mình hắn đưa Ninh Mặc và Ninh Tâm về nhà cũ.
Bảo mẫu mở miệng nói, "Lão gia muốn hai người về đó một chuyến."
Ninh Tu Viễn nhìn Kiều Nguyên, hơi mấp máy môi nói,"..Chuyện tối hôm qua bọn họ đã biết, ba anh muốn gặp em một lần, ông đã yêu cầu nhà bếp chuẩn bị rất nhiều món em thích, em... Nếu ông ấy có nói gì đó lung tung, tôi lập tức sẽ đưa em về nhà ngay." Nói đến cùng thì trong lòng vẫn còn khúc mắc, chỉ là đã xác định quan hệ với người này, Ninh Kỳ cũng là ông nội của Ninh Mặc về mặt huyết thống.
Ban đầu cậu rất kính trọng Ninh Kỳ, nghĩ rằng ông là một vị trưởng bối hoà ái dễ gần, cũng không hề có dáng vẻ bề trên, sau này cũng đã từng trải qua nhiều thứ. Cậu rất ít lần cũng Ninh Tu Viễn trở về nhà cũ, lần đầu tiên cậu đến, là sau khi sinh Ninh Mặc, khi ấy cậu cũng muốn xác lập quan hệ với Ninh Tu Viễn.
Chỉ là tâm trạng hoàn toàn khác nhau.
Im lặng một lúc rồi cậu mới "ừ" một tiếng với hắn.
"Kiều Nguyên, anh thật sự rất vui." Rõ ràng là nên vui sướng, nhưng không biết vì sao sống mũi lại cay cay.
Đầu tiên là mang Ninh Mặc đến công ty Kiều Nguyên, Ninh Kỳ muốn gặp mặt Kiều Nguyên, thật ra hắn đã tính toán từ trước, không nghĩ tới Kiều Nguyên sẽ trực tiếp đồng ý.
Tuy rằng Kiều Nguyên chưa từng nói thích hắn, nhưng hắn cảm nhận được, Kiều Nguyên cũng có tình cảm với mình.
"Giờ anh không muốn đi đâu cả, chỉ muốn em vào lòng để em cả đời này chỉ thuộc về mình anh, không ai có thể cướp em đi được."
Kiều Nguyên đẩy đẩy vai hắn, bảo mẫu và bọn nhỏ đều đang nhìn chằm chằm kia kìa, "Anh buông em ra trước đã."
"...Có phải em cũng có tình cảm với anh, đúng không?" Ninh Tu Viễn hỏi.
Kiều Nguyên mím môi không trả lời.
"....Mặc dù em không thích anh nhiều đến vậy, nhưng anh thật sự rất yêu em."
Câu nói này quá mức buồn nôn, Kiều Nguyên vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy bảo mẫu đang đứng bên cạnh, hai mắt cứ chăm chăm nhìn bọn họ, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, tuổi của cô cũng không lớn lắm, phải bỏ học từ sớm để đi làm, ngày trước cũng chuyên môn chăm sóc cho Ninh Mặc ở nhà cũ, sau này Ninh Tu Viễn muốn đưa Ninh Mặc về nhà riêng, Ninh Kỳ cũng để cô đi theo hắn, cũng đã sắp được ba năm rồi.
Kiều Nguyên trầm giọng nói, "Còn không buông ra, từ nay về sau anh sẽ ngủ ở phòng khách."
..... Bấy giờ Ninh Tu Viễn mới chịu buông tay.
Hắn thật sự không biết nhìn hoàn cảnh cũng quanh mà hành động, trước không nói còn có hai đứa con đang nhìn hai người, bên cạnh còn một cô gái trẻ tuổi cũng đang đứng nhìn chằm chằm.
Thật sự cảm thấy ngày hôm nay cậu đã quá mức nuông chiều người này.
Hiện giờ bọn họ đã công khai quan hệ, càng ngày càng trở nên nổi tiếng sau khi bên truyền thông báo chí đưa tin, thậm chí trên mạng còn lập nguyên một group fan couple của hai người, Kiều Nguyên không hiểu mấy cái này lắm, nhưng phía bên dưới có rất nhiều bình luận khiến cậu không thích.
Cái gì mà mỹ nhan thịnh thế, cái gì mà nhìn dáng vẻ cậu mặc Tây trang, muốn "bắt nạt" cậu.
Kiều Nguyên cảm thấy mấy câu nình luận này rất kỳ quái, với suy nghĩ của người bình thường thì cậu không cách nào hình dung ra được.
Tất nhiên, cũng có bình luận khiến cậu thích thú sau khi đọc nó.
Tỷ như nói cậu đẹp trai rất có khí chất đàn ông, một A dũng mãnh, quả thực là men không thể men hơn. =]]]]
Vì cái chữ A này, mà Kiều Nguyên còn cố ý lên mạng tìm tòi một chút, sau đó mặt đổi màu không khác gì tắc kè hoa, trong lòng âm thầm đánh dấu Ninh Tu Viễn một con số 0.
7 giờ tối đến nhà cũ, Ninh Kỳ đã tính kỹ thời gian để chuẩn bị các món ăn, tránh để Kiều Nguyên phải chờ đợi.
Ninh Kỳ chào hỏi Kiều Nguyên một câu, mắt thấy Ninh Mặc và Ninh Tâm đến, ông ôm Ninh Mặc vào lòng nói, " Cháu ông ngoan quá, trông ra càng ngày càng đẹp trai nhá?"
Cánh tay đang giơ lên của Ninh Tu Viễn có chút ngượng ngùng, xấu hổ.
Cố ý tìm hiểu khẩu vị của Kiều Nguyên, một bàn đồ ăn đã được chuẩn bị sẵn, hơn nữa đều là món mà Kiều Nguyên thích ăn, Ninh Mặc cũng rất thích ăn súp lơ, gắp hai miếng nhét đầy vào miệng.
Ninh Kỳ ngồi bên cạnh chăm sóc, ông cũng đã dặn trước không ai được phép đến quấy rầy bọn họ dùng bữa.
Ninh Tu Viễn tự ngồi ăn cơm, hình như Ninh Kỳ lúc trước...cũng đâu có chăm sóc hắn cẩn thận như vậy???
Ninh Tu Viễn gắp không ít đồ ăn cho Kiều Nguyên, "Anh nhớ ngày trước em rất thích ăn món này."
Suốt cả quá trình hắn đều chú ý đến nhất cử nhất động của Kiều Nguyên, chỉ sợ Kiều Nguyên có chỗ nào không thoải mái, thấy đối phương nâng tay lên, nhanh chóng chuyển bát canh sang tay Kiều Nguyên.
Sau khi ăn cơm xong, không khí cũng bớt căng thẳng chút ít, lúc này Ninh Kỳ mới nói đến chính sự với Kiều Nguyên.
Ninh Kỳ nói, "Sầm Lễ, ta có thể nói chuyện riêng với con không?"
Ninh Tu Viễn cảnh giác nhìn chằm chằm Ninh Kỳ, "Có chuyện gì cứ nói luôn ở đây không được sao?"
Vất vả lắm mới đưa được người trở về, chỉ sợ Ninh Kỳ sẽ làm mọi chuyện rối tung lên.
Kiều Nguyên đứng dậy nói," Được ạ."
Ninh Tu Viễn muốn đi cùng Kiều Nguyên, nhưng là bị Kiều Nguyên ngăn lại.
.... Tuy rằng không yên tâm, nhưng Kiều Nguyên đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể nhìn chắm chằm cánh cửa kia thôi, như muốn nhìn thủng một lỗ trên cánh cửa vậy.
Toàn bộ quá trình tốn kha khá thời gian, qua hơn hai mươi phút, Kiều Nguyên mới đi ra khỏi thư phòng với Ninh Kỳ, chỉ hai mươi phút ngắn ngủi thôi nhưng lại rất dày vò đối với Ninh Tu Viễn.
Biết Kiều Nguyên không thích ngủ ở bên ngoài, Ninh Kỳ cũng không giữ họ lại, lúc lái xe về nhà, Ninh Tu Viễn hỏi, "Ba anh đã nói gì với em?"
Ninh Kỳ nói một câu cuối cùng, nếu sau này Ninh Tu Viễn dám ở bên ngoài xằng bậy, ông sẽ đánh gãy chân hắn.
Kiều Nguyên tự nhiên nói,"Em nhớ rằng nhân duyên của anh bên ngoài rất tốt, quen biết cũng rất nhiều người."
Khát vọng sống sót của Ninh Tu Viễn cháy bùng mạnh mẽ,".....Anh không quen biết bất kỳ người phụ nữ nào cả ngoại trừ mẹ anh, những cái khác cũng không có, bạn bè còn liên lạc qua lại cũng chỉ có Hạ Xuyên, mấy cái thứ hoa thơm cỏ lại cũng đã bị diệt trừ sạch, người mà anh thường xuyên gọi nhất là em."
Kiều Nguyên đốp lại một câu,"...Vậy nếu sau này có người gọi cho anh, muốn cùng anh ôn lại chuyện xưa cũ.."
Ninh Tu Viễn đã chuẩn bị bài tốt, nhanh chóng trả lời,"Anh sẽ không lãng phí thời gian của mình cho bất kỳ ai râu ria không quan trọng, bởi vì trong mắt anh chỉ có mình em thôi."
"Phải không đây?"
"Trời đất chứng giám, nhật nguyệt chứng giám."
Nhật nguyệt: Trời và trăng.
Kiều Nguyên suy tư hai giây, nhàn nhạt nói, "Bác ấy không nói gì thêm cả."
Ninh Kỳ đặc biệt thích dạy dỗ người khác, còn một mình nói chuyện với Kiều Nguyên hơn hai mươi phút, sao có thể không nói gì, Ninh Tu Viễn càng thấy hoảng hốt.
Kiều Nguyên ánh đèn chớp loé bên ngoài cửa sổ, lẩm nhẩm nói, "Ninh Tu Viễn, đây là lần cuối cùng."
*****
Còn hai chương nữa là hoàn rồi mấy má ơi!!!! PN mọi người tìm đọc của bạn @Bella_k2 nhé