Edit + beta : Bella
.....................................................................
Lời nói của Hàn Kham không khác gì lưỡi dao nhọn.
Cứ như vậy trực tiếp đâm thẳng vào tim cậu.
Mặc dù ý thức được nam nhân đối với mình là loại thái độ gì, nhưng khi nghe nam nhân trực tiếp nói những lời kia.
Dư Giản vẫn không khỏi cảm thấy khổ sở.
Dư Giản rất ít khi biểu lộ cảm xúc trước mặt Hàn Kham.
Dù có bị hắn đuổi đi đều chỉ là ánh mắt trông mong nhìn bóng lưng hắn.
Thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt, mới thất vọng rời đi.
Thần sắc run sợ hồi lâu.
Chẳng biết Hàn Kham đã rời khỏi phòng khách lúc nào.
Rõ ràng vừa rồi hai người còn đang thật thân mật, thế mà hiện tại người dưng cũng không bằng.
Càng đừng nói đến chuyện sẽ nằm chung trên một giường.
Đêm đã khuya, toàn thân đều ẩn ẩn đau.
Dư Giản hơi kéo chăn lên che kín đầu, chỉ lộ ra một bên sườn mặt nhỏ.
Đêm mùa hạ dù có lạnh cũng không thể lạnh tới phát run.
Nhưng Dư Giản chính xác là cảm thấy toàn thân lạnh phát run.
Trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ lời nam nhân vừa nói qua, chẳng mới chốc liền gặp chu công.
Nhưng Hàn Kham không biết loài chuyện này đối với Dư Giản là đau nhiều hơn hưởng thụ, nếu như không cẩn thận tạo ra vết thương, đối với Dư Giản chính là nguy hiểm cực kỳ.
Mặc dù làm việc qua loa, cũng không biết suy nghĩ, nhưng Dư Giản vẫn biết chuyện giữa cậu và Hàn Kham tuyệt đối không thể nói cho mẫu thân biết được.
Nàng vẫn luôn lo lắng rằng cậu sẽ bị người ta lừa.
Ở phương diện này vẫn luôn giảng dạy cậu thật nhiều.
Nếu như không xác nhận được quan hệ thì tuyệt đối đừng dính líu gì.
Ngày hôm sau Hàn Kham dù khó chịu nhưng vẫn gọi Dư Giản dậy ăn sáng.
Bữa sáng đơn giản, một tô mì nấu cùng cái trứng gà.
Này đại khái là lần đầu tiên Hàn Kham làm đồ ăn.
Đi đường đều có chút khó khăn, nhưng Dư Giản vẫn cố nhịn ngồi xuống mặt ghế đem thức ăn trong bát toàn bộ ăn hết.
Sắc mặt Hàn Kham vẫn lạnh lùng như cũ.
" Cảm thấy tốt hơn chưa? "
Dư Giản nhẹ gật đầu.
Vì không muốn Hàn Kham thấy phiền, cậu vẫn là trước mặt hắn giả vờ như không có gì.
" Nếu vậy thì cậu cũng không cần phải ở lại đây thêm nữa! "
Dư Giản có chút không thích ứng.
Ngẩng đầu mờ mịt nhìn Hàn Kham.
" Làm sao? Cậu còn nghĩ muốn ở lại đây? "
Trong mắt Hàn Kham quan hệ giữa cậu và hắn bất quá chỉ là quan hệ đôi bên có lợi.
Giao dịch xong liền kết thúc.
Hàn Kham lại đuổi cậu đi, cùng thái độ trong quá khứ hoàn toàn giống hệt nhau.
Cũng không phải vì cả hai đã từng thân mật mà sẽ đối khác với cậu.
Trái tim của hắn sao lại lạnh như vậy?
Dư Giản đột nhiên cảm thấy mũi một trận chua xót.
Cậu đem tâm toàn bộ đều giao cho hắn, nhưng cớ sao hắn vẫn là lạnh lùng như vậy?!
Để tránh bị mẫu thân lo lắng ngày hôm qua cậu đã cố ý nói là phải ở lại tăng ca.
Lúc quay lại Dư Giản đem toàn thân bọc kín như bánh chưng.
Ngoại trừ dáng đi hơi khác, sắc mặt hơi tái nhợt.
Tất thảy đều không có vấn đề gì.
Quan hệ như vậy kéo dài suốt một thời gian.
Thẳng đến khi có một ngày mẫu thân phát hiện cổ tay cậu có vết bầm rất nông.
Nhìn qua liền biết là do bị người ta dùng lực nắm thành.
Nàng nghiêm nghị hỏi.
" Đây là do ai làm?
Ngoại trừ Hàn Kham, Dư Giản chưa từng giấu giếm mẫu thân chuyện gì, cậu có chút khổ sở nắm lấy góc áo, ánh mắt không dám nhìn thẳng.
" Là con không cẩn thận bị ngã! "
?Nàng làm sao có thể không phát hiện ra cậu là đang nói dối.
Đem cậu kéo đến trước mặt, giơ tay xé miếng dán cá nhân trên cổ cậu xuống, hiện ra là dấu hôn đỏ sậm, chắc vừa lưu lại không lâu trước.
Hàn Kham hành sự trước giờ đều không phân nặng nhẹ.
không quan tâm cảm xúc của cậu cũng chẳng để ý đến việc cậu vẫn phải đi làm, mỗi lần đều lưu lại thật nhiều dấu vết.
Về sau Dư Giản còn cố ý đi mua phấn che khuyết điểm.
Chỗ nào che không đi cậu chỉ có thể dùng băng dán cá nhân che vào.
Bí mật vẫn luôn được cất giấu giờ lại bại lộ trước mặt mẫu thân.
Dư Giản cảm thấy mình như học sinh tiểu học bị lão sư bắt lỗi.
Toàn thân đều căng thẳng đến bất động.
Mẫu thân sắc mặt nghiêm túc, đem tay áo cậu kéo lên, thật nhiều vết tích hoàn toàn bại lộ.
Càng không cần phải nhìn đến thân thể.
Một đoạn thời gian, Dư Giản đều thường xuyên không trở về nhà.
Dáng đi cũng hơi loạng choạng.
Mẫu thân lập tức chất vấn.
" Đây rốt cuộc là do ai làm? "
Dư Giản không dám trả lời ..................
" Có phải ở công ty người tên Lục Việt kia khi dễ con không? "
Nàng cũng biết lấy năng lực của Dư Giản là hoàn toàn không có khả năng đắc tội phía trên.
Đơn giản chính là đối phương cảm thấy Dư Giản thú vị liền giữ lại bên cạnh tìm tiêu khiển.
Nàng từng nói chuyện qua cùng Lục Việt vài lần.
Lần nào ngữ khí của hắn cũng rất lễ phép, có thể nghe ra được hắn đối Dư Giản rất có hảo cảm.
Sao có thể đối cậu làm ra loại sự tình này.
Thân thể Dư Giản vốn luôn rất yếu.
Càng đừng đề cập đến trên cơ thể cậu trải rộng đầy dấu hôn cùng vết nhéo ứ đọng.
Này không phải là đem cậu thành người thương mà đối xử mà giống như là đem cậu thành búp bê vải mà đối xử.
Thấy Dư Giản không đáp lời.
Nàng chỉ đành giành lấy điện thoại từ trong túi của cậu, ấn tìm số của Lục Việt.
Trực tiếp gọi qua.
Dư Giản nhất thời ngăn không kịp.
Ngữ khí mẫu thân từ trách móc chuyển sang ôn hòa.
Dư Giản toàn thân đều phát run, cậu không biết Lục Việt đã nói gì với mẹ cậu.
Không lâu sau, Lục Việt liền có mặt tại nhà cậu.
Hắn mang theo rất nhiều quà quý.
Cười lễ phép, gọi một tiếng.
" Cháu chào cô !"
Dư Giản đứng bên cạnh nhìn, không biết từ bao giờ đề tài nói chuyện đã chuyển thành đề tài liên quan đến cưới gả.
Dư Giản đều là ánh mắt kinh ngạc.
" Mẹ, con còn chưa có nghĩ đến! "
Lục Việt đem Dư Giản kéo qua một bên.
" Cậu muốn mẹ cậu biết đây toàn bộ đều là do Hàn Kham làm hay sao? Mẹ cậu vừa mới xuất viện không bao thôi đó!? "
" Nhưng là....!Tôi và anh không thể....!"
" Không thể cái gì? Cậu cho tôi là thật lòng sao? Tôi chỉ là muốn tâm trạng của cô bình tĩnh lại thôi! "
..........
" Xem như là tôi thích cậu đi! Cậu cũng đâu có mất gì! " Lục Việt hơi cười nói.
Dư Giản trong nhất thời chẳng biết nên phản ứng thế nào.
Lục Việt nhìn bộ dáng ngơ ngác của cậu, liền cảm thấy dù cậu có bị khi dễ thì cậu cũng chẳng phản kháng, cũng khó trách được việc có người muốn khi dễ cậu.
Hắn nâng cằm Dư Giản lên, trầm giọng nói.
" Mẹ cậu đã đồng ý đem cậu giao cho tôi, cậu chẳng lẽ lại muốn phản kháng.
Lại nói tôi đây chính là đã cứu cậu một mạng.
"
" Tôi...!Cảm ơn anh! " Lục Việt đột nhiên dựa gần như vậy, Dư Giản liền không thoải mái lắm.
" Vậy cậu muốn cảm ơn tôi kiểu gì? "
" Tôi...!Tôi mỗi ngày đều có thể đem cơm tới công ty cho anh! " Dư Giản nhỏ giọng nói.
Lời nói vừa dứt, đôi môi đã mạnh mẽ bị chiếm lấy.
Dư Giản sợ hãi muốn đẩy Lục Việt ra lại bị hắn giữ chặt lấy, ép buộc tiếp nhận nụ hôn.
Lục Việt ngay từ đầu đã để ý đến Dư Giản, thật sự là bởi vì thấy cậu rất thú vị.
Nhưng khi biết Dư Giản làm ra loạt hành động ngu ngốc kia không hiểu sao liền sinh ra cảm giác thương tiếc.
Người như cậu, ở bên ngoài dù có bị người ta ăn xong chùi mép cũng không biết gì.
Huống hồ gì cậu lại rất thích nam nhân kia.
Nhưng là đối phương lại không biết chân quý cậu.
Mẫu thân thấy hai người vào phòng nói chuyện hồi lâu vẫn chưa đi ra cũng không ý định đi quấy rầy.
Đợi đến khi cả hai đi ra, trên gương mặt trắng nõn của Dư Giản hiện lên một tầng đỏ ửng.
Đầu vẫn còn hơi choáng, sau đó Lục Việt cùng mẫu thân nói gì.
Dư Giản đều không rõ.
Hồi nãy...!Lục Việt hôn cậu sao?
Dư Giản xoa tay mấy lần.
Ngoại trừ Hàn Kham ra cậu chưa từng có hành vi thân mật với bất kỳ ai khác.
Nhưng Dư Giản vẫn rất rõ ràng, cậu không phải loại người ham hư vinh.
Trong công ty vẫn luôn nghe thấy có người bàn tán về Lục Việt, những người đó so với cậu tốt hơn nhiều.
Ít nhất là cũng không giống một con ma bệnh như cậu.
Ngay cả bản thân mình có thể sống được bao lâu cũng không rõ.
Sinh mệnh có vấn đề, cậu cũng không làm được quá nhiều chuyện.
Khó mà từ chối yêu cầu của mẫu thân, nàng giống như đang giận cậu.
Chỉ nói cậu cùng Lục Việt nên thử ở bên nhau.
Kia, nam nam cũng rất bình thường.
Nhưng Dư Giản rất rõ, cậu và Lục Việt tuyệt đối chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngoại trừ nụ hôn ngoài ý muốn kia.
Không biết tại sao, hai ngày nay Dư Giả đều không có cảm giác muốn ăn, đến công ty luôn cảm thấy thật mệt mỏi.
Đôi khi sẽ ngủ gật đi, đều là Lục Việt đánh thức cậu.
Lục Việt thấy cậu mệt như vậy, liền hỏi có phải là gần đây buổi tối cậu ngủ không đủ hay không? Cố ý tới công ty rồi lăn ra ngủ, như vậy chính là lười biếng.
Hắn cũng chỉ là đùa một chút mà thôi, nhưng Dư Giản lại tưởng thật, liền cố gắng mở ra hai con mắt, không dám ngủ gật nữa.
Đến công ty là để làm việc không phải là để ngủ.
Dư Giản chỉ tỏ ra thân thiết với Lục Việt khi có mặt mẫu thân ,sau lưng vẫn xem hắn là cấp trên.
Vì để cảm tạ hắn đã giúp đỡ ,cậu liền mỗi sáng chuẩn bị một phần thức ăn.
Bởi vì gần đây quá mệt mỏi, chỉ có thể tới đâu hay tới đó.
Lục Việt thấy cậu thần sắc mệt mỏi, bèn nói.
" Công ty hằng năm đều có kỳ nghỉ đông cho nhân viên, cậu có muốn nghỉ ngơi một thời gian không? "
Bất quá là vì hắn thấy Dư Giản thật sự quá mệt mỏi, mới thuận tiện nói vậy.
Vốn dĩ chức vị của cậu không hề có trong hệ thống công ty là hắn cố tình đặt cách cho cậu.
" Không cần đâu! Vẫn có ngày nghỉ cuối tuần mà! Thế là được rồi!!! " Chức vị của Dư Giản ở công ty cũng không có nhiều việc lắm.
Dư Giản cũng không hiểu sao mình lại mệt mỏi như vậy!
Về sau Hàn Kham phát hiện Dư Giản luôn để lại tiền trong ngăn kéo, trực tiếp gọi điện cho mẹ cậu nói đây là tiền Hàn gia trợ cấp.
Nếu như nàng mà biết được tiền là từ đâu mà ra chỉ e là một đồng nàng cũng không cần.
Thứ 6, lại đến thời gian Dư Giản đồng ý với Hàn Kham.
Chậm rãi tìm thấy thứ mà Hàn Kham thích, Dư Giản liền cố ý chạy qua chợ mua một con cá tươi cùng vài thứ.
Nghĩ lát nữa có thể cùng nam nhân ăn một bữa cơm..