Dư Giản lấy lại tinh thần, nghĩ từ trong tay Hàn Kham cầm về điện thoại, điện thoại này là lúc cậu tốt nghiệp đại học mẫu thân mua cho cậu, bên trong giữ rất nhiều ảnh chụp chung giữa mẹ và cậu.
Nam nhân lông mày nhíu chặt, bất quá chỉ là một cái điện thoại mà thôi, nhìn cậu bộ dáng khẩn trương không biết còn tưởng rằng nghiêm trọng lắm...
Dư Giản nhổm người dậy, gấp đến hốc mắt đều đỏ. " Trả điện thoại lại cho em!.. "
" Bây giờ cậu ở lại chỗ tôi, chỗ đó không cần đi. " Hàn Kham âm thanh lạnh lùng nói.
" Trả... trả cho em..." Phàm là đồ có liên quan với cậu, nếu không phải bị Hàn Kham cầm đi thì chính là bị Hàn Kham ném đi, cậu không muốn món đồ duy nhất có ký ức thân cận cùng mẫu thân bị Hàn Kham mang đi.
Dư Giản là rất gấp, không quản thân thể khó chịu, cậu một tay cầm chặt cánh tay nam nhân, một tay khác đi lên đưa tới, tại lôi kéo bên trong đột nhiên truyền đến một tiếng lạch cạch, điện thoại bị ném tới trên mặt đất.
Chiếc điện thoại này Dư Giản đã dùng thật lâu, trước đó Lục Việt còn cười cậu như thế nào mà điện thoại đều đã muốn hỏng còn không chịu đổi, tốc độ vận hành đều chậm muốn chết, mở ra dùng cũng mau chán, nhưng có nhiều thứ Dư Giản đã dùng đến quen thuộc, không nỡ đổi thành mới.
Màn hình điện thoại vì va chạm mạnh nên vỡ nát, vốn là đã rất cũ, còn rơi mạnh như thế, Dư Giản vội vàng ngồi xuống ý đồ muốn đem điện thoại khởi động, nhưng điện thoại chỉ lấp lóe pha tạp vài màu đơn lẻ, lại lần nữa dập tắt, về sau làm thế nào cũng không bật lên được.
Nam nhân bởi vì tâm trạng khó được thanh âm hòa hoãn mấy phần.
" Dù sao thì cậu bây giờ cũng đang mang thai, điện thoại có phóng xạ, không thể sử dụng. "
……
Dư Giản không có động tĩnh, đem điện thoại đã hỏng nâng ở trong lòng bàn tay lặp đi lặp lại ấn nút mở máy, hôm qua về đến nhà bị nam nhân đặt trên bàn thủy tinh cậu đều không cảm thấy khó chịu như bây giờ, giờ phút này nước mắt liền ngăn không được hướng theo mặt nhỏ xuống, đem mặt đất đều mờ mịt nhìn ra một đạo vệt nước.
" Điện thoại đều đã cũ thành dạng này, sớm muộn cũng gì cũng phải đổi, ngày mai tôi sẽ mua cái khác cho cậu, tất nhiên là cậu có thể dùng hoặc không. "
Kỳ thật Dư Giản có khổ sở hay không thì cùng hắn có quan hệ gì? Điện thoại kia nhiều lắm là hai ngàn khối tiền, hắn đều có thể bồi cho Dư Giản một cái tốt hơn, với hắn mà nói đây bất quá là một chuyện nhỏ không đáng kể, lại nghe thấy thanh niên ngồi dưới chân hắn truyền đến âm thanh thút thít.
" Em chỉ muốn cái này. " Dư Giản nức nở nói. " Em…… Không muốn, không muốn cái khác... "
Một món đồ dù không tốt lắm, đồng dạng đều có thể sử dụng thật lâu, Dư Giản có chút nhớ tình bạn, bởi cậu không có bạn, liền đem những đồ vật này trở thành bạn của mình.
" Hỏng rồi thì còn có thể làm được cái gì, huống hồ nếu đem đi sửa cũng chưa chắc có thể sửa được, còn không bằng đổi cái mới. "
……
Hỏng, đổi cái mới liền tốt.
Hàn Kham đối với cậu, sao lại không thể tốt hơn chút nữa, nếu thân thể của cậu khó chịu không thể tới bồi Hàn Kham, Hàn Kham liền sẽ tìm người khác đưa về.
Điện thoại bị hỏng được Dư Giản nhặt lên đặt ở ngăn kéo trong phòng khách, cậu nghĩ nếu như cậu có thể ra ngoài, sẽ đem điện thoại đi sửa.
Nhưng Hàn Kham cảm thấy đây là rác, rác không tồn tại ý nghĩa cùng giá cả, sau phát hiện liền để người hầu quét dọn đi.
Dư Giản luôn là bị nam nhân đuổi đi, cơ hồ đều bị nam nhân ném xuống, ngoại trừ còn thừa lại một bộ thân thể tàn tạ, cùng một viên trái tim đã vỡ vụn, sở dĩ nam nhân còn giữ cậu lại, đại khái là bởi vì trong bụng cậu có bảo bảo.
Có lẽ là Dư Giản mỗi ngày đều nhìn quá đờ đẫn, giống như là vì để kích thích cậu, Hàn Kham thỉnh thoảng sẽ mang người về nhà, coi như là ở ngay trước mặt cậu, cậu cũng chỉ là đem ánh mắt dịch chuyển khỏi mà thôi, sau đó cho bọn họ không gian riêng!
Bởi vì mang thai cơ thể càng thêm u ám, cả ngày đều ngơ ngơ ngác ngác không biết mình đang làm những gì.
Hôm nay Hàn Kham tan tầm so với mọi hôm sớm hơn, gặp Dư Giản đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng khách, bỏ qua người hầu đang cúi chào, đi đến ngồi bên cạnh cậu, nói. " Qua hai ngày nữa chính là giao thừa, cậu có muốn gói sủi cảo không?"
……
Liền muốn đến giao thừa, thời gian trôi qua thật nhanh, Dư Giản còn nhớ rõ năm ngoái cậu đã sớm gửi nhắn tin cho Hàn Kham, lo lắng nam nhân ở nhà một mình có thể hay không cảm thấy rất cô đơn, liền cố ý bao thật nhiều sủi cảo đưa qua cho nam nhân.
Lúc ấy mẫu thân còn hỏi cậu là đưa cho ai, cậu không dám nói.
Mẫu thân khẳng định là đã đoán được, chỉ hận rèn sắt không thành thép, đối với cậu nói. " Nếu nó còn có chút lương tâm, cũng sẽ không đối xử với con như vậy! "
Lúc trước tại bệnh viện bên ngoài bị Hàn Kham hất ra, vết thương không cẩn thận bị mẫu thân thấy được, làm sao giải thích đều không có tác dụng, cậu không biết nói dối, rất dễ dàng liền đoán được.
Về sau cậu bị bệnh, Hàn Kham cũng chỉ sai người đưa cậu đi bệnh viện, lúc tỉnh lại trước giường cũng chỉ có mẫu thân, lúc ấy mẫu thân còn nói rất nhiều, nếu như là còn có lòng tự trọng, đừng luôn đi lấy lòng người khác, người khác sẽ không cảm kích lại đâu.
Chớp mắt một năm đã sắp đi qua, cậu sao có thể quên mất thời gian quan trọng như vậy?!
Nam nhân ở bên cạnh nói. " Cậu muốn cái gì đều có thể nói với tiểu Trương để cô ấy đi mua, cậu muốn làm bao nhiêu thì làm, rồi bỏ vào tủ lạnh là được! "
……
Dư Giản không phản ứng.
Qua hai ngày, nam nhân gặp cậu đều là không có động tĩnh, trầm mặt hỏi. " Cậu không phải rất thích làm những việc này sao? Tới chỗ tôi rồi liền tự phụ? "
Dư Giản nói. "... Em không thích. "
Quá khứ cậu từng chút một vụng về học theo giáo trình, sản phẩm làm ra sẽ luôn đem tốt nhất lựa ra đưa cho nam nhân, là vì muốn nam nhân không còn cảm thấy cậu phiền nữa, có thể đối với cậu thiện cảm nhiều một chút, nhưng bây giờ cậu đã không còn mong đợi gì...