Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 357: PN 32



Người bên cạnh thấy cậu thất thần, hoán cậu một tiếng. " Cậu đang suy nghĩ gì đấy? "

Cậu cười nhẹ lắc đầu. " Không có gì. "

Quyết định tiếp tục lưu lại L Thị cũng là vì chấp niệm vẫn còn, cậu nghĩ ngẫu nhiên có thể ở phía xa xa nhìn Hàn Dư một chút, lại không nghĩ đến Hàn Dư cuối cùng sẽ tới nhà trẻ nơi cậu làm việc đi học, cái này có lẽ là do duyên phận đi.

Cậu rất ít khi tiếp xúc với Hàn Dư, ngoại trừ hôm nay có sự cố xảy ra, cậu đưa cho Hàn Dư một khối pho mát nhỏ, đây có lẽ là hành động rất bình thường mà bất kỳ lão sư nào cũng sẽ làm, cậu không có suy nghĩ gì nhiều.

Công việc của Hàn Kham rất bận, sau khi tan học là trợ lý tới đón Hàn Dư.

Cậu lặng im hướng Hàn Dư nhìn thêm một chút, Hàn Dư đã bốn tuổi, lớn lên so với bạn cùng lứa còn muốn cao hơn một chút, cũng không giống như cậu trước kia vì thể chất yếu nên thật dễ dàng sinh bệnh, tháng trước có không ít trẻ nhỏ bị cảm, Hàn Dư lại khỏe mạnh không có vấn đề gì.

Hàn Dư tựa hồ phát giác được có người đang nhìn mình, ngẩng đầu vừa vặn chạm phải ánh mắt của cậu, cậu lập tức đem ánh mắt đặt qua nơi khác.

Trợ lý thấy Hàn Dư không lên xe, cũng thuận ánh mắt của nhóc nhìn sang, chỉ thấy trong vườn trẻ là các bạn nhỏ được bố mẹ đón về, khung cảnh mười phần thân thiện, nhưng là Hàn Dư rất ít khi trải qua cảnh tượng này.

Hàn Dư cùng những đứa trẻ cùng lứa không giống nhau, sau khi lên xe thuận miệng hỏi trợ lý. " Ba ba con hôm nay lại bận sao? "

" Ừ, trong công ty có một số việc rất quan trọng nên không đến được, Hàn tổng nói tôi đến đón cậu chủ trước! "

" Dạ " Hàn Dư nhàm chán đem ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, dù sao thì ba ba nhóc cả ngày đều rất bận, liền hôm nay nhóc phạm sai lầm còn bỏ thời gian đến trong vườn trẻ xem nhóc.

Trước kia Hàn Dư đối với việc đi nhà trẻ cảm thấy cũng không có cái gì đáng chờ mong, lại bởi vì xế chiều hôm nay có người đưa cho nhóc một món ăn ngon mà bắt đầu cảm giác được mong đợi.

Chỉ là có quá nhiều bạn nhỏ thích lão sư kia, bên người lão sư lúc nào cũng có một đám bạn nhỏ vây quanh, nghĩ như vậy, Hàn Dư lại rầu rĩ không cao hứng nổi.

Trợ lý đem Hàn Dư tiếp tới công ty, văn phòng rộng rãi sáng trưng, nam nhân anh tuấn trầm ổn cúi đầu đọc tư liệu trong tay, nghe thấy âm thanh mở cửa, đầu cũng không ngẩng lên mở miệng nói.

" Con ngồi đợi một chút, chờ chút nữa chúng ta sẽ về nhà. "

Hàn Dư không muốn nói chuyện.

Nam nhân lại nói. " Buổi tối muốn ăn cái gì? "

Nghe thấy lời này, trong mắt Hàn Dư hơi có điểm chỉ riêng. " Con... Con muốn ăn cái kia có chút màu vàng, lại có một chút mềm mềm. "

……??? Hàn Kham ngẩng đầu nhìn Hàn Dư.

Hàn Dư lại nói. " Ăn rất ngon, là một lão sư đưa cho con! "

" Có đúng không? "

Bởi vì bối cảnh gia đình của Hàn Dư, tự nhiên liền sẽ có người chạy tới lấy lòng, Hàn Kham đều đã gặp phải đến vài lần, đơn giản chính là nghĩ cách mua chuộc Hàn Dư trước, sau đó liền ở lại chỗ của hắn moi lấy thứ mình cần.

Hắn đã độc thân bốn năm, tại L Thị được xem như là người đàn ông đáng để kết hôn nhất, coi như là đã có một đứa con cũng không sao, vẫn như cũ có không ít người tìm cách quấn lấy...

Ngoại giới còn có không ít tin đồn, nói Hàn Dư là hắn nhận nuôi từ cô nhi viện, lòng thiện tâm của hắn rất lớn, nghe vậy những nữ nhân kia càng thêm phát cuồng vì hắn.

Hàn Dư đáp một tiếng. " Dạ. "

Thần sắc Hàn Kham trở nên nghiêm túc. " Về sau nếu lại có người lạ đưa đồ cho con, bất luận là gì cũng không được nhận, nghe rõ chưa? "

…… Hàn Dư có chút không cao hứng.

Hàn Kham thả xuống văn kiện trong tay, hắn chỉ có một đứa con duy nhất, tự nhiên sẽ đem bé nâng thành bảo bối ở trong lòng bàn tay, hắn cũng là sợ Hàn Dư ở bên ngoài sẽ bị người lừa gạt.

Hắn đi qua ngồi xuống trước mặt Hàn Dư, nhẹ vỗ đầu Hàn Dư đầu nói. " Con muốn cái gì, ba ba đều sẽ cho con, cho nên về sau đừng tùy tiện cầm đồ của người khác. "

Hàn Dư lui về sau một bước. " Nhưng là…… Con cảm thấy thầy ấy không phải là người xấu. "

" Không có người xấu nào sẽ tự mình nói cho con biết hết, bọn họ đều rất biết cách ngụy trang. "

……

Hàn Dư không muốn cùng ba ba tranh luận, một mình đi đến cạnh cửa sổ nghĩ muốn giải thoát sự ngột ngạt.

Hàn Kham thở dài một hơi, công việc cuối cùng cũng không có làm xong liền mang theo Hàn Dư đi siêu thị tìm món đồ ăn vặt mà hôm nay nhóc đã ăn, nhưng là Hàn Dư đã quên mất đồ ăn vặt kia là dáng dấp ra sao, tìm hơn nửa ngày đều không có tìm thấy.

Hai cha con bọn họ đi lại trong siêu thị rất nổi bật, khiến cho không ít cô gái trẻ tới bắt chuyện.

Hàn Dư một mình cầm xe đẩy, cúi thấp đầu xuống, bên trong cái đầu nhỏ không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Hàn Kham bỏ qua những người kia, đem Hàn Dư ôm vào trong ngực, hỏi. " Sao lại không vui? "

Hàn Dư hừ hừ nói. " Đừng dùng cách để dỗ con nít đến dỗ con! "

Không biết có phải hay không là Dư Giản trước kia quá vụng về, trí thông minh toàn bộ đều đưa cho Hàn Dư, Hàn Dư tuổi còn nhỏ nhưng rất thông minh, nhóc không thích chơi cùng những đứa trẻ cùng lứa là vì có một nguyên nhân, bọn nó quá ngây thơ, nhóc không thích ứng nổi.

Hàn Kham lại nói. " Vậy làm sao bây giờ? "

Hàn Dư quay đầu không để ý tới hắn.

Cuối cùng vẫn là không có chọn được, đành phải chọn lấy vài món đồ ăn vặt coi như hợp vệ sinh, bình thường Hàn Kham cũng sẽ không để Hàn Dư đụng vào thực phẩm rác.

Ngày thứ hai Hàn Dư thức dậy rất sớm, sau đó la hét nói Hàn Kham nhanh đưa mình đi nhà trẻ, trước đó Hàn Dư đều là yên lặng chờ đợi an bài, hôm nay ngược lại là rất tích cực.

Hàn Kham lái xe đưa Hàn Dư đến trước cổng nhà trẻ, bình thường hắn sẽ không xuống xe, nhìn thấy Hàn Dư an toàn đi vào nhà trẻ xong liền trực tiếp lái xe về công ty, hôm nay lại phá lệ xuống xe trực tiếp đưa Hàn Dư vào trong nhà trẻ, bước chân Hàn Dư đột nhiên dừng lại, hắn thuận theo ánh mắt Hàn Dư nhìn sang, phía trước là một thanh niên trẻ tuổi, tóc màu nâu sẫm đứng dưới nắng sớm, lúc cười lên con mắt cong cong, ngọt đến mức khiến cho người đối diện phảng phất như muốn sa vào bên trong.

Bên người thanh niên là một nhóm bạn nhỏ vây chặt lấy, Hàn Dư mở ra tay của mình chạy tới.

Hàn Dư nói. " Lão sư hôm qua đã nói…… Sẽ cho con cái kia ăn..."

Thanh niên ngẩng đầu, cười nói. " Thầy sẽ lấy thêm cho con! "

Hàn Kham gọi. " Hàn Dư. "

Thanh niên nghe thấy thanh âm, theo bản năng muốn nhanh rời khỏi nơi này, nhưng là đối phương cũng đã đi tới.

Cậu đành phải đứng thẳng người lên, nhìn xem nam nhân trước mặt, bộ dáng anh tuấn vẫn giống như in trong trí nhớ của cậu, khác biệt chính là sự ôn nhu ấm áp trên mặt nam nhân, không còn là băng lãnh cự tuyệt, nhìn thấy cậu cũng không còn tỏ ra ghét bỏ rồi lại nói những lời khó nghe kia.

Cậu đã tự đánh giá quá cao năng lực thích ứng của mình, đối với Hàn Dư nói. " Trương lão sư nói có chuyện muốn nhờ thầy, thầy qua bên đó một chút. "

Hàn Kham ngăn lại đường đi của cậu.

" Nhìn cậu rất quen, chúng ta có phải là đã từng gặp qua? "