Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn

Chương 77: 77





Trong gương quần áo cậu sạch sẽ, tựa như lúc trước lòng mang hy vọng, giống cái thời điểm mà cậu gặp được Ninh Kỳ.

Ngày ấy cậu còn nghĩ rằng, Ninh Kỳ hẳn là một người mang lòng tốt lại đức cao vọng trọng, mới có thể tại lúc mà cậu gặp khó khăn cứu giúp cậu, sau khi ông ta nhìn thấy cậu, mặt mang ý cười cùng cậu trò chuyện, cậu cũng cho rằng đối phương là một vị trưởng bối hòa ái dễ gần.

Ninh Kỳ ngồi trên sofa ở phòng khách, như là đã đợi cậu được lúc lâu rồi.

Trên bàn đặt một chén trà, Sầm Lễ đi qua, ngồi ở bên đối diện.

"Ninh bá phụ.

" Sầm Lễ nói.

Ninh Kỳ lại cũng không nói gì,chỉ rót cho cậu một ly trà, đặt ở trước mặt cậu.

Sầm Lễ mở miệng nói, "Ngài hôm nay tới đây, tìm cháu có việc gì sao?"
Ninh Kỳ lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu, sắc mặt ôn hòa nói," Ta cũng biết cậu là một học sinh ưu tú, là trưởng bối nên cũng rất hy vọng con cái của mình có thể trở nên ưu tú như vậy.

"
"Cháu đã sớm nói với ngài, là Ninh Tu Viễn ép buộc cháu, anh ta đem cháu nhốt trong nhà, không cho cháu ra ngoài, anh ta coi cháu như một món đồ chơi, hy vọng ngài có thể khuyên anh ta buông tha cho cháu.

" Sầm Lễ nói.

"Đứa trẻ này, cậu không nên nghĩ tiêu cực như vậy, bất luận là việc gì cũng có cách để giải quyết, vì sao phải chọn cách thức cực đoan nhất?"
"! "
"Tiểu Ngôn là ta nhìn nó lớn lên, nếu Giang gia muốn truy cứu, cậu cũng không trốn tránh được trách nhiệm.

"

Thái độ của Ninh Kỳ dần dần lạnh xuống, ông ta nhìn Sầm Lễ, giống như một thương nhân giàu có nhìn một món hàng rẻ tiền vậy, "Ta muốn chính là cậu có thể đưa con ta trở lại quỹ đạo, các cậu phát sinh quan hệ gì, cậu có thể nói với ta, nhưng cậu ngược lại càng đi quá giới hạn, còn hại Tiểu Ngôn bị thương.

"
Sầm Lễ sắc mặt tái nhợt, cậu nói, "Tôi không quá đáng, là bọn họ quá đáng.

" Ninh Kỳ bưng chén trà lên, nhấp nhẹ một ngụm, rồi sau đó muốn trợ lý gọi điện thoại cho Giang gia.

Giang Ngôn còn có một anh trai và một chị gái, đều chưa kết hôn, anh trai của Giang Ngôn là Giang Bách có tiếng ăn chơi trác táng, nam nữ đều ăn, dáng vẻ của Sầm Lễ, khẳng định sẽ lọt vào mắt xanh của đối phương.

Trợ lý chưa kịp gọi điện thoại, Ninh Tu Viễn đã trở về, hắn đoạt lấy điện thoại, trực tiếp tắt máy.

"Cậu ấy là người của tôi, tôi nói rồi sẽ bồi thường cho Tiểu Ngôn, chuyện này không cần ngài nhọc lòng.

" Ninh Tu Viễn giọng nói phát trầm.

Ninh Kỳ cười nhẹ một tiếng, "Hiện tại không giải quyết, về sau còn có thể xảy ra việc nghiêm trọng hơn.

"
"Tôi sẽ dạy dỗ cậu ấy.

"
"Lần trước con cũng nói như vậy, nếu con không thuần phục được, vậy giao cho người khác, như vậy cũng có thể cho Giang gia một công đạo.

" Ninh Kỳ sắc mặt nghiêm nghị.

Sầm Lễ lặng im ngồi tại chỗ, không phát ra tiếng, không nghe lọt tai đối thoại giữa bọn họ, tóm lại vẫn còn tồn tại chút hy vọng, vốn là vị trưởng bối mà cậu kính trọng, thế nhưng cũng kinh tởm giống đám người kia,cậu đột nhiên muốn cười mà cười không nổi.

Cậu không thể cứ khoanh tay mà đứng nhìn được, vì cậu cũng là người trong cuộc.

||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! |||||
Nghe thấy bên tai truyền đến tiếng tranh luận, sau đó Ninh Tu Viễn nói, "Cậu ấy đang mang thai con của tôi.

"
"Con nói sao??" Ninh Kỳ trên mặt tràn đầy nghi ngờ.

Ninh Tu Viễn sai người cầm tới giấy tờ siêu âm của bệnh viện, mấy ngày trước hắn mang Sầm Lễ đến bệnh viện kiểm tra, mang thai hơn 50 ngày đã có thể kiểm tra tình trạng của thai nhi, có thể xác định giới tính của đứa trẻ.

Trên báo cáo kiểm tra có đề tên Sầm Lễ.

Thấy Ninh Kỳ còn chưa tin, Ninh Tu Viễn vén vạt áo của Sầm Lễ lên, vừa rồi quần áo che lấp nhìn không ra, nhưng bụng đã hơi nhô lên.

"Cho dù ngài không thích cậu ấy, nhưng cậu ấy đang mang thai cháu của ngài đó.

" Ninh Tu Viễn nói.

Ninh Kỳ đi đến trước mặt Sầm Lễ, vẻ lạnh nhạt trên mặt dường như đã vơi bớt, rốt cuộc vẫn là máu mủ tình thân, nhưng đứa bé trong bụng cậu dù sao cũng là con cháu Ninh gia, nếu bị đưa đến Giang gia!.

, sao có thể như vậy được.


"Mấy tháng rồi?" Ninh Kỳ hỏi.

"Ba tháng.

" Ninh Tu Viễn nói.

Sầm Lễ rũ mắt, nhất thời mở miệng nói, "Nếu tôi đã khiến Giang Ngôn bị thương, vậy thì để Giang gia giải quyết đi.

"
Sắc mặt Ninh Kỳ trầm xuống,"Mọi việc đều có cách giải quyết, Giang gia bên kia, ta sẽ đi nói rõ.

"
"Ninh bá phụ, chính miệng ngài nói, hiện tại không giải quyết, về sau còn có thể gây ra thêm nhiều phiền toái, tôi chỉ là không muốn lại gây thêm phiền toái cho ngài.

" Sầm Lễ nói.

Ninh Tu Viễn nắm chặt tay, trầm giọng nói, "Cậu đừng không biết tốt xấu.

"
Sầm Lễ nhếch khóe miệng cười, "Xác thật là tôi không biết tốt xấu, một khi đã như vậy, anh lại giống như trước mà trừng phạt tôi đi, không cần phải nhẫn nhịn.

" Ninh Kỳ nhìn Ninh Tu Viễn, cảnh cáo nói, "Hiện tại đừng tổn thương đến cậu ấy.

"
Dứt lời, Ninh Kỳ nói với Sầm Lễ nói, "Ta sẽ giúp mẹ cậu tìm bác sĩ tốt nhất, sau khi đứa bé được sinh ra ta cũng sẽ cho cậu một khoản bồi thường thích đáng, cũng đủ cho cậu sống dư dả.

"
Ninh Kỳ là thương nhân, tất nhiên là sẽ giành lấy lợi ích về phía mình nhiều nhất.

Sầm Lễ lắc lắc đầu, "Tôi không cần cuộc sống dư dả.

"
"Vậy cậu muốn gì?" Ninh Kỳ hỏi.

Sầm Lễ nhìn Ninh Tu Viễn, gằn giọng nói từng chữ, "Tôi muốn hắn vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.


"
Nghe thấy lời nói của Sầm Lễ, sắc mặt Ninh Tu Viễn tức khắc thay đổi, hắn nắm chặt tay Sầm Lễ, nói, "Tôi sẽ để cậu ấy bình ổn mà sinh đứa bé ra.

" Ninh Tu Viễn kéo Sầm Lễ về phòng, rồi khóa trái cửa.

Khăn trải giường màu đỏ làm nổi bật lên làn da trắng nõn của Sầm Lễ, Ninh Tu Viễn tháo giày Sầm Lễ xuống, ở cổ chân còn lưu lại dấu vết bị xích trói lại, có lẽ là bởi vì giãy giụa, vệt đỏ còn bị cọ ra chút máu.

"Không phải nói tôi hại Giang Ngôn bị thương sao, anh đem tôi đưa cho Giang gia, cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất.

" Sầm Lễ nói.

Ninh Tu Viễn nâng đầu gối của Sầm Lễ lên, làm thân thể hai người dán đến càng gần, "Đi theo tôi có gì không tốt sao?"
Sầm Lễ biểu tình lãnh đạm, cậu nhìn thẳng vào mắt của Ninh Tu Viễn, nói, "Anh cùng bọn họ, cũng không khác gì nhau, đơn giản cũng chỉ khác biệt về thân phân.

"
Ninh Tu Viễn dừng một chút, hỏi, "Cậu không có chút tình cảm nào với tôi sao?"
"Anh sẽ thích một người đã cưỡng hiếp mình sao?" Sầm Lễ hỏi lại.

"! "Ninh Tu Viễn sắc mặt đen kịt, nắm chặt tay lại rồi một lần nữa buông ra, hắn nói,"Đã vậy, tôi đây sẽ thỏa mãn yêu cầu của cậu.

"
Ninh Tu Viễn lật người cậu lại,lót thêm hai cái gối ở dưới bụng cậu, rồi sau đó banh rộng chân cậu ra, giống như lần trước mà hành hạ cậu.

Bắp đùi bị nắm đỏ lên, tay nắm chặt lấy khăn trải giường, hốc mắt Sầm Lễ cay cay, chỉ là trên khóe mắt không đọng lại một giọt lệ nào.

.