Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 51



Hai giờ chiều, Cam Điềm chưa từng thấy tất cả đồng bọn trong phòng thị trường đều nghiêm chỉnh ngồi ở vị trí làm việc như vậy.

Vì dù ở cuộc họp thường niên thì đám người này vẫn có hàng trăm lý do để vắng mặt.

Lúc này ai cũng đeo tai nghe, đôi mắt chăm chú nhìn từng hành động giơ tay nhấc chân toả sáng rực rỡ của người đàn ông nào đó trên màn hình máy tính.

Cam Điềm bưng laptop chạy thẳng đến chiếu nghỉ giữa các tầng, chọn lấy một chiếc ghế màu ngó sen gần cửa sổ rồi làm tổ ở chỗ đó.

Ánh nắng xuyên qua những song cửa sổ chạm trổ rồi tan ra thành từng sợi vàng óng ánh, mờ mờ chiếu vào gò má, làm đại não của cô nóng lên rồi đứng máy trong chốc lát.

Đợi đến khi phản ứng lại, không biết từ lúc nào cô đã mở xong mạng nội bộ, nhưng do đường truyền đang quá tải nên nghẽn chưa kết nối được.

Dốc hết sức bình sinh, không ngừng nhấn chuột tạch tạch tạch, cuối cùng cô cũng truy cập vào được nhưng cuộc phỏng vấn đã đi đến hồi cuối.

Người đàn ông đứng diễn thuyết trên bục, màn hình PPT phía sau là trang cảm ơn và tạm biệt.

Fuck, ngay cả phong cách PPT cũng lỗi thời như thế.

Hôm nay Giang Dĩ Hằng vẫn cố gắng khiêm tốn, mặc một chiếc áo sơ mi trắng đen cổ đứng cúc tối màu, vạt trước sơ vin, quần tây ống rộng bao bọc đôi chân dài thẳng tắp, không mất đi vẻ phóng khoáng mà khí chất vẫn nổi bần bật.

Cam Điềm không thể không thừa nhận, người đàn ông này là chiếc móc áo trời sinh, cho dù mặc bộ quần áo bình thường cũng khiến người xem thấy vẻ thanh lịch khó quên.

Nhưng khiến Cam Điềm sợ hãi hơn chính là anh lại gầy hơn nữa!

Theo như em trai tình nguyên viên đã nói cho cô thì nửa tháng sau ở khu chung cư Cẩm Tú Niên Hoa lại bị phong toả thêm mười bốn ngày nữa. Cậu ta gửi một tấm ảnh, Giang Dĩ Hằng gầy phát sợ đứng trước xe tải dỡ hàng, nhưng bây giờ thì…

MC của cuộc đàm đạo chính là chị gái bộ phần hành chính, sau khi cô ấy lên sân khấu nói lời cảm ơn, lại được Giang Dĩ Hằng đồng ý thì đã cho nhóm nhân viên nhỏ ở đây mười lăm phút tự do đặt câu hỏi.

“chào ngài Giang.” Ống kính quay đến chỗ người thanh niên cao kều đeo kính đen.

“Theo tôi được biết, công ty khoa học kỹ thuật Dĩ Điềm chủ yếu phát triển ứng dụng hẹn hò xa lạ tên là Aurora. Có thể nói đây là một lĩnh vực rất có lời, nhưng sao ngài cứ cố chấp xông pha, cũng như việc ở đường đua này trổ hết tài năng khiến Aurora trở thành một con quái vật một sừng đích thực vậy.”

Anh ta hơi ngừng lại rồi tiếp tục nói, “Tôi có điều thắc mắc, tốn nhiều thời gian và tâm huyết để đi xây dựng một ứng dụng không có tính đột phá như vậy, có ý nghĩa gì không? Nói các khác, ngài có thể đem trí tuệ, sức lực của mình vào những hạng mục tầm cỡ hơn, ví dụ như tạo ra loại robot thông minh làm làm bạn đời, tôi nghĩ so với Aurora nó càng mang đến những thay đổi lớn cho nhân loại và thế giới này hơn.”

Câu nói vừa kết thúc, xung quanh vang lên những âm thanh khe khẽ, Cam Điềm cũng bồn chồn theo, tò mò không biết Giang Dĩ Hằng sẽ đáp lại thế nào.

Chỉ thấy người đàn ông trên bục hơi suy tư rồi chậm rãi nói, “Cá nhân tôi cũng đồng ý với quan điểm cần đột phá trong công nghệ, cũng cực kỳ tin tưởng rằng cuối cùng rồi nhân loại sẽ sáng tạo ra robot máy móc trí tuệ cao ưu việt hơn nữa. Để làm đối tượng yêu đương, robot có rất nhiều ưu thế, nó có thể vĩnh viễn duy trì tuổi trẻ, sẽ không ngừng biểu lộ tình yêu và nói lời ca ngợi đối với bạn, luôn luôn sùng bái một mình bạn, tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ rơi bạn bất luận thời điểm nào.”

“Nhưng… Tôi vẫn hi vọng mọi người sử dụng Aurora sẽ gặp được một cô gái có một không hai trong đời này. Cô ấy không phải người máy, không phải giả lập 3D, sẽ có khuyết điểm, có thể tức giận với bạn, sẽ cãi nhau với bạn, không thích bạn nói lý cùng cô ấy, lúc bị thương lại cần hấp thụ yêu thương và năng lượng từ bạn. Cô ấy rồi sẽ già đi, đầu óc trì trệ dần, sẽ ở thời khắc cuối cùng sợ hãi nắm lấy tay bạn khóc thút thít. Nhưng so với những phép tính lạnh lẽo, tôi nghĩ đây mới là người bạn đời chân chính chúng ta nên có.”

Nói tới đây, đôi mắt như ánh chiều tà nồng nàn tình cảm của người đàn ông bỗng nhiên nhìn thẳng vào ống kính, cứ như từ nơi này anh có thể nhìn thấy khuôn mặt mà anh mong nhớ hàng đêm.