Bị Cách Ly Trong Nhà Bạn Trai Cũ

Chương 73



Ngày cuối cùng trước khi rời khỏi Thiên Lý cổ trấn, Cam Điềm phải lấy khí thế như lúc đi làm ngày cuối tháng bảo toàn công chuyên cần, để bò ra khỏi giường.

Cô đứng trước tấm gương to, lắc mông thử chiếc váy liền mới mua. Chất liệu mỏng manh độ dài thì hơi ngắn, váy kiểu dáng đuôi cá màu xanh lam khói chấm gối để lộ hai bắp chân nhỏ nhắn thẳng tắp.

“Mặc dù là mùa thu nhưng bên ngoài có khá nhiều muỗi đấy.” Người đàn ông cao gầy dựa lưng vào vách tường, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía cô, “Ngoan, đổi bộ khác dài đến mắt cá chân đi.”

“Không thích đâu!” Cam Điềm cong môi trách móc anh, “Hiện tại mà không mặc thì sang năm mới có thể mặc. Hơn nữa, muỗi sẽ không cắn em đâu, em nhóm máu B đó. Đồ đần!”

“Hay xịt chút dầu thơm?”

“Thế càng không thích! Mùi dầu thơm khó ngửi lắm.”

“Vậy lát nửa ngồi ăn sáng trong phòng đi.”

“Còn lâu nhá! Em dậy sớm thế này để được ăn sáng ngoài sân đó.”

Giang Dĩ Hằng mím môi, thật không còn câu nào để nói, đành phải nhìn cô gái xấu tính uốn qua uốn lại trước gương.

Không khí buổi sáng rất trong lành, Cam Điềm ngồi bên ngoài ngắm cảnh, còn trên mặt bàn thuỷ tinh bày biện bảy tám cái lồng tre nhỏ đang bốc hơi nghi ngút.

Cam Điềm không chờ nổi mở một cái lồng ra, rồi cẩn thận gắp một chiếc bánh bao hấp trắng mập chấm vào đĩa sứ đựng dấm gạo, sau đó mở miệng cắn một miếng, tướng ăn cực kỳ hào sảng.

Trên bàn còn ba chiếc nem rán giòn rụm cùng với bát mì hoành thánh thịt băm óng ánh.

Cam Điềm đã ăn xong phần trong bát mình, sau đó lại trợn mắt nai liếc qua đĩa bánh mì nướng phết đường dày bên Giang Dĩ Hằng.

“Đồ mèo tham ăn.”

Người đàn ông cưng chiều xoa đầu cô, rồi lại đưa chiếc bánh mì nướng của mình cho cô, sau đó bắt đầu cau mày ghét bỏ ăn tiếp chiếc bánh bao bí đỏ ngọt khé mà cô bỏ lại.

Cam Điềm bởi vì được ăn uống quá no say nên đến tận khi về phòng cô mới phát hiện bàn chân mình đầy nốt muỗi đốt, ngứa chết mất.

Yên lặng đi lòng vòng quanh phòng mới phát hiện ở đây không có dầu thơm hu hu! Đồng thời cô cũng chẳng dám há miệng hỏi Giang Dĩ Hằng, dù sao lời hùng hồn chí khí lúc nãy của cô vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Người trong nhà nghỉ nói loại tinh dầu này được có hiệu quả khá tốt.”

Lúc cô đang buồn rầu lo lắng, Giang Dĩ Hằng đi đến kéo tay cô rồi ấn cô ngồi lên ghế, từ túi quần lôi ra một lọ tinh dầu nhỏ, anh ngồi xổm xuống đất rồi nâng chân cô lên lau sạch sẽ một lượt.

Cảm xúc man mát tê tê lan khắp chỗ bị muỗi đốt, Cam Điềm cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

A, làm sao cứ có cảm giác mình mới là đồ đẫn nhỉ?

Cô không nhịn được định tìm cách lấy lại mặt mũi, ấp úng nửa ngày mới thốt ra được câu, “Giang Dĩ Hằng, kỳ thật em không thấy ngứa chút nào.”

Khoé môi người đàn ông hiện lên đường cong mờ, anh dịu dàng nhìn về phía cô, “Ừm, Điềm Điềm nhà chúng ta không thấy ngứa là chồng nhiều chuyện lo thừa.”

Cam Điềm tươi tỉnh hẳn, khuôn mặt đắc ý kiêu ngạo hất mắt về phía bắp chân mình rồi chỉ tay năm ngón với anh: “Giang Dĩ Hằng, còn chỗ này, chỗ này cũng có nốt muỗi đốt to lắm. Anh nhìn đi, em cực kỳ phối hợp với anh đó.”



Về thành phố được hai ngày thì đợt nghỉ phép của Cam Điềm cũng vừa hết. Chỉ là do đợt này hay có tai nạn máy bay cho nên Giang dĩ Hằng đã quyết định đặt mua vé xe lửa cho cô.

Hôm đó, ban đầu anh bảo mình có chuyện quan trọng nhưng cuối cùng anh vẫn cố thu xếp một chút thời gian để lái xe đưa cô đến bến xe lửa.

Đi theo cô suốt một đoạn đường đến tận cửa xoát vé Giang Dĩ Hằng mới đưa cho cô một chiếc túi da rồi nắm tay cô dặn dò cẩn thận.

“Trong túi có hai hộp nhựa có nắp, một cái đựng đồ ăn vặt mà em thích còn một cái đựng thuốc say tàu xe, thuốc tím, thuốc tiêu chảy, băng cá nhân. Nếu cổ họng không thoải mái có thể uống bột Ryukakusan, túi màu trắng dưới cùng. Nếu cơ thể khó chịu nhớ đừng chịu đựng phải nói ngay cho nhân viên trên tàu. Tiền mặt của em anh nhét giữa ba lô chèn đủ thứ vào rồi, nếu bị kẻ gian móc hay giật mất điện thoại thì đừng hoảng cứ tìm một chỗ rồi gọi điện thoại cho anh. Anh sẽ lập tức tới tìm em.”

Cam Điềm thật muốn trừng mắt mắng anh, sao cứ coi cô như đứa trẻ con vậy, nhưng cô chỉ vội vàng ngắt lời, “Biết rồi, biết rồi, dài dòng quá, em đi đây! Giang Dĩ Hằng, tạm biệt!”

Dưới cái nhìn không đành lòng của người đàn ông, Cam Điềm ôm lấy túi da chạy nhanh như chớp rồi biến mất không chút tung tích.